Khi bóng tối hoàn toàn bao phủ bầu trời Yên Kinh, vùng Tây Sơn lại yên tĩnh trở lại như thường ngày. Trước cửa biệt thự của Trần Kiến Quốc, toàn bộ thành viên Trần gia đưa tiễn gia đình Trần Phàm rời đi. Trong màn đêm, ánh mắt họ không còn lộ vẻ trào phúng như ngày trước, cũng không còn vẻ kính sợ như lúc trưa, mà dùng ánh mắt thân thiết của tình thâm nhìn gia đình Trần Phàm.
- Tiểu Phàm, cháu về gấp như vậy làm gì, ông uống còn chưa đủ hứng đâu!
Ở trước mặt mọi người, Trần Kiến Quốc mặt đỏ bừng bừng kéo tay Trần Phàm, lảo đảo nói, đầu lưỡi có chút quíu lại.
- Ông bác cả, cháu sợ còn uống tiếp, ông chịu không nổi đâu.
Nghe lời nói mơ hồ của Trần Kiến Quốc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ông, Trần Phàm biết ông đã say, với tuổi thọ của ông sẽ say tới bất tỉnh nhân sự. Trần Phàm không muốn xảy ra chuyện như vậy, thứ nhất hắn lo lắng Trần Kiến Quốc tuổi già không chịu nổi, hơn nữa hôm nay cấp trên chính thức động thủ đối với Yến gia, vì muốn giữ gìn ổn đinh, khẳng định phải trấn định quân đội trước. Bắt đầu từ ngày mai Trần Kiến Quốc sẽ vô cùng bận rộn, Trần Phàm không muốn làm ảnh hưởng công tác của Trần Kiến Quốc.
- Gì? Ông chịu không nổi? Được a tiểu tử, đi, hai chúng ta tiếp tục thử xem!
Là người thừa kế của Trần lão thái gia, Trần Kiến Quốc cũng kế thừa cả tác phong của ông, lúc này nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, lập tức lôi kéo hắn muốn đi vào nhà tiếp tục uống rượu. Nhìn thấy cảnh này các thành viên trong nhà đều thổn thức không thôi. Trong trí nhớ của họ, kể từ khi Trần Kiến Quốc trở thành gia chủ, còn chưa từng uống nhiều như ngày hôm nay, ngược lại những năm qua dù ông có uống rượu cũng sẽ nghiêm khắc khống thế tửu lượng, lúc nào cũng phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh.
- Chú Vĩnh Lạc, chú đỡ ông bác cả, chúng tôi đi.
Trần Phàm dở khóc dở cười đứng lại, nhìn Trần Vĩnh Lạc nói.
Trần Vĩnh Lạc cười nói
- Uhm, tiểu Phàm, mọi người quay về đi.
Nói xong hắn đỡ lấy Trần Kiến Quốc, nói
- Cha, thân thể Diễm Linh không khỏe, mỗi ngày phải ngủ đủ giấc, nên để tiểu Phàm đưa họ về trước đã.
Nghe Trần Vĩnh Lạc nói, Trần Kiến Quốc nhất thời chợt thanh tỉnh một chút, gật đầu nói
- Tiểu Phàm, mọi người ngồi xe của ông về đi.
Vừa nói xong, không đợi Trần Phàm đáp lời, lớn tiếng nói
- Cảnh vệ viên!
- Có!
- Đưa mọi người an toàn về nhà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Dạ, thủ trưởng!
Cảnh vệ viên cung kính trả lời, mở cửa xe mời gia đình Trần Phàm lên xe. Mọi người cáo biệt nhau, sau đó lên xe.
Mọi người luôn đưa mắt nhìn theo chiếc xe biến mất trong tầm nhìn, mới quay vào biệt thự. Trong xe, Tôn Diễm Linh ngồi giữa Trần Phàm cùng Tô San, Trần Chiến ngồi ở ghế lái phụ.
- Tiểu Phàm, con không sao chứ?
Trong xe, Tôn Diễm Linh hơi có vẻ lo lắng nhìn Trần Phàm hỏi, tuy rằng bà nhìn ra được Trần Phàm không say, nhưng bà nhớ rõ đêm nay Trần Phàm uống rất nhiều rượu, nên có chút bận tâm. Bởi vì đã tiêu tan hiềm khích trước kia với Trần Kiến Quốc, người một nhà sum họp, trong lòng cao hứng, vô luận là Trần Phàm hay Trần Kiến Quốc đều uống nhiều rượu, nhất là Trần Phàm, liên tiếp bị mời rượu, nếu không phải hắn có tửu lượng cao, chỉ sợ đã sớm say bất tỉnh nhân sự.
- Không sao đâu mẹ.
Trần Phàm cười cười, nhìn Trần Chiến hỏi
- Cha, cha thế nào? Cha chịu được chứ?
- Vô nghĩa, tiểu tử cậu còn gánh vác được, lão tử còn không gánh vác được sao?
Trần Chiến tức giận mắng
- Nhớ năm đó, lão tử cùng huynh đệ đánh trận, uống rượu toàn dùng chén lớn, chút rượu như thế là cái rắm gì!
- Đừng nghe cha của con, ông ấy uống nhiều quá rồi.
Tôn Diễm Linh tức giận trừng mắt nhìn Trần Chiến. Trần Chiến hắc hắc cười vài tiếng ngây ngô, không hé răng, Trần Phàm cùng Tô San lai dở khóc dở cười, đồng thời cũng đang nhớ về Tô Thanh Hải.
Tô Thanh Hải cũng giống như Trần Chiến, sau khi uống say, luôn nhớ về chuyện năm xưa, vừa uống rượu vừa khóc, đôi khi còn say bất tỉnh nhân sự.
- Ông...
Ngay lúc này, thanh âm di động chợt rung lên.
Trần Phàm lấy di động ra xem, nhận ra là số điện thoại của lão hiệu trưởng Tần An của trường đại học Đông Hải. Nhìn thấy số điện thoại của Tần An, Trần Phàm nhiều ít có chút kinh ngạc, liền nhận nghe điện thoại.
- Tiểu tử, thuận tiện nghe điện thoại không?
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Tần An, ngữ khí trước sau vẫn như một, không hề thay đổi chút nào.
- Tần lão, điện thoại ngài gọi dù không thuận tiện cũng phải lắng nghe a.
Trần Phàm cười nói, nhưng trong lòng vẫn biết lão hiệu trưởng luôn một mực yên lặng chú ý từng hướng đi của mình.
- Ha ha...
Đầu bên kia điện thoại, Tần An ha ha cười nói
- Tôi còn tưởng rằng tiểu tử cậu phát đạt rồi thì không còn nhớ nổi lão đầu tử này nữa chứ.
- Tần lão, nếu ngài nói như vậy thật quá khách khí đi. Đúng rồi, chuyện hợp tác với mấy trường học nước ngoài tiến triển thuận lợi chứ?
Sau hành trình đi Mỹ, Trần Phàm quá bận rộn nên còn chưa hỏi đến.
- Tiểu tử cậu làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ là hiệu trưởng mấy trường đại học còn dám không cho cậu mặt mũi sao?
Tần lão cười trêu chọc, nhưng trong lòng vẫn vô cùng cảm động. Ông cảm động vì sự cống hiến thật lớn của Trần Phàm đối với trường học, lại vẫn quan tâm mãi chuyện này trong lòng không hề quên.
- Thuận lợi là tốt rồi.
Trần Phàm cười nói, chợt nhớ ra điều gì, hỏi
- Đúng rồi, Tần lão, trễ như vậy ngài gọi điện thoại cho tôi, có việc nói với tôi sao? Có sự tình gì ngài cứ mở miệng.
- Hắc hắc, cậu đã nói như vậy, tôi sẽ không khách khí.
Tần An "gian trá" cười cười
- Tôi muốn lão gia hỏa Lucerne đảm nhiệm chức hiệu trưởng danh dự của trường học, đồng thời để ông ấy cử hành diễn thuyết một lần ở trường chung với cậu, cậu thấy thế nào?
- Tôi dám từ chối sao?
- Đúng đó, nếu tiểu tử cậu dám từ chối, chứng nhận tốt nghiệp cùng học vị cũng đừng nên suy nghĩ.
- Ha ha...
Trong lúc nhất thời, cả Tần An và Trần Phàm cùng nở nụ cười. Theo sau, cả hai cũng thật ăn ý không nói lời tạm biệt, mà cùng cúp điện thoại.
- Có thể trước khi xuống mộ chứng kiến được một màn trình diễn hay như vậy, đời này thật sự là không tiếc nuối!
Cúp điện thoại, Tần An đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn đêm đen bên ngoài, thổn thức cảm thán.
Ở bên kia, Trần Phàm vừa định cất điện thoại, lại nghe được thanh âm chấn động, Trần Phàm nhìn thoáng qua màn hình, nhận ra điện thoại của Long Nữ gọi tới, liền chuyển máy
- Long Nha, anh ở đâu?
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Long Nữ, ngữ khí không lạnh lùng như trước, còn có vẻ dị thường.
- Tôi vừa rời khỏi Tây Sơn, đang về nhà, có chuyện gì vậy?
Nhận thấy được vẻ dị thường trong thanh âm của nàng, trong lòng Trần Phàm chợt động, liền hỏi.
- Không có việc gì.
Đầu bên kia điện thoại, Long Nữ thoáng do dự, theo sau lấy hết dũng khí cắn chặt răng hỏi
- Đêm nay anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh một chút.
Ân?
Lời nói của Long Nữ làm Trần Phàm thoáng ngây ra, Long Nữ lại ngừng thở, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra biểu tình khác thường.
- Cô ở đâu?
Ngay khi trong lòng Long Nữ vừa nổi lên nỗi chua xót, Trần Phàm đã lấy lại tinh thần hỏi, Long Nữ báo ra địa điểm, sau đó liền cúp điện thoại.
- Cha mẹ, San San, con có chút việc cần phải xử lý, con xuống xe trước, mọi người cứ về nhà.
Cúp điện thoại, Trần Phàm liền nói.
Cả hai vợ chồng Trần Chiến đều lựa chọn trầm mặc không biết làm sao trả lời.
- Trần Phàm, anh cứ đi làm việc của mình đi, em cùng cha mẹ về trước.
Lúc này Tô San mở miệng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị bên trong xe. Tuy rằng nàng cũng mơ hồ nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa Trần Phàm cùng Long Nữ, nhưng nàng vẫn tươi cười, không hề có chút làm ra vẻ gượng gạo, trong giọng nói không hề có vẻ giận hờn.
Bởi vì nàng đã sớm quyết định sẽ không tranh giành, an tâm làm một cô bé Lọ Lem bên cạnh Trần Phàm.
Tô San cam tâm tình nguyện làm một cô bé Lọ Lem, thế còn Long Nữ?
Trường Thành vào ban đêm không mở cửa, chỉ có một mình Long Nữ bên trong. Ban đêm của tháng mười, nhiệt độ không khí tại Trường Thành lại hạ rất thấp, gió lạnh đến xương.
Ở buổi tối như vậy, trên Trường Thành, Long Nữ không còn mặc bộ quần áo thường ngày của mình. Nàng đang mặc một chiếc váy hoa và mang đôi giày cao gót. Có lẽ nàng không phải là cô gái mặc váy hoa cùng mang giày cao gót đến Trường Thành, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nàng mặc bộ váy này, nàng mặc là vì hắn...