Thấy Lam Hòa hai mắt nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, Lạc Tiểu Y lộ ra tám cái răng sáng bóng, hướng Lam Hòa cười hắc hắc. Cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh, không một chút do dự liền buông lỏng tay ra. Chính là ngón cái cùng ngón trỏ của hắn, lại chuẩn bị tư thế sẵn sàng dính lên tay áo của Lam Hòa.
! Mạng nhỏ quan trọng hơn! Đầu ta phải dùng để ăn cơm, công tử a công tử, ta đã hạ quyết tâm muốn cùng ngươi cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ. Ấy nguy, ai cùng ngủ với hắn rồi? Dù sao, tên họ Chu chưa chịu đi, ta còn níu lấy áo công tử!
Lam Hòa đi nhanh ra ngoài, thẳng đến ra trước cửa lớn của tửu lâu, Lạc Tiểu Y vẫn còn ở phía sau hắn nhắm mắt theo đuôi, hắn không khỏi dừng lại một chút, cau mày nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi chuẩn bị theo ta tới khi nào?”
“Công tử ——” Lạc Tiểu Y mắt to chớp hai cái, thành công bức ra nửa giọt lệ, ủy khuất nhìn Lam Hòa: “Công tử, tiểu nhân đang bị cao thủ võ lâm đuổi giết a!”
Trong thanh âm mang theo một chút trách cứ, tựa hồ đang trách Lam Hòa sao không để mắt đến chuyện nghiêm trọng như vậy.
Khóe miệng Lam Hòa cong cong, chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, Chu công tử không phải là người như vậy, nếu muốn giết ngươi đã sớm ra tay. Hết thảy điều do ngươi nghĩ nhiều rồi!”
Lạc Tiểu Y hai mắt trừng tròn xoe tròn xoe, nửa giọt nước mắt ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại.
“Công tử, người gặp nguy hiể không phải là công tử, công tử đương nhiên nói như vậy .” Thấy Lam Hòa không kiên nhẫn nhìn chính mình, Lạc Tiểu Y than thở khóc lóc nói : “Công tử, người cũng đã nói, nếu ta có vấn đề gì với mất người giang hồ đó, có thể tới tìm người. Hiện tại ta tự rước lấy họa rồi, cho nên ta đáng thương, lập tức tới tìm công tử a. Công tử, tại thời điểm này, người không thể từ bỏ tiểu nhân a!”
Nói tới đây, thấy mặt Lam Hòa không chút thay đổi, Lạc Tiểu Y y hung hăng trừng mắt, hạ giọng, học Chu công tử lạnh leoc nói: “Công tử, người nếu không giúp ta giải quyết chuyện này. Ta sẽ ở bên cạnh người một tấc cũng không rời!” Thấy trên mặt Lam Hòa trồi lên một chút đùa cợt. con ngươi Lạc Tiểu Y đảo một vòng, , tiểu tử này công phu rất tốt, hắn nếu muốn đi ta không có cách nào đuổi kịp. Không được, uy hiếp tiếp!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y trầm xuống, ngũ quan xinh xắn bay đầy quạ đen. hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lam Hòa, thanh âm ép tới cực thấp , dùng thanh âm lãnh khốc nhất bình sinh hướng Lam Hòa nói: “Công tử, nếu lần này người không ra tay giúp. Ta, ta liền lập tức chạy trốn khỏi tiểu lâu, không làm tiểu nhị nữa .” Thấy Lam Hòa tựa tiếu phi tiếu nhìn chính mình, Lạc Tiểu Y tức giận: “Hơn nữa, ta nhất định trộm tất cả quần áo ngân lượng của người mang theo ! Ta biến người thành Lam Hòa cởi truồng!”
Không biết sao, Lạc Tiểu Y nói tới đây, bỗng nhiên nuốt hai ngụm nước miếng, hai mắt đánh giá Lam Hòa không có chút lửa giận nào. , tiểu tử này nếu khỏa thân, nhất định sẽ rất rất … đẹp nga!.ai ya, không được , ta làm lao ở lúc đàm phán nghiêm túc, lại chỉ lo háo sắc?
(((( Vô Nguyệt: ha ha!!! Háo sắc đã có từ trong bụng mẹ rùi tỷ ơi, trốn làm sao thoát. chảy nước miếng))))))
Uy hiếp này hiển nhiên rất có tác dụng. Lam Hòa rốt cục hoàn toàn quay đầu, còn thật chăm chú nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Lưng của Lạc Tiểu Y vừa mới thẳng lên, lập tức kịp phản ứng. , ta bây giờ là người đáng thương, không phải là lúc làm anh hùng.
Bởi vậy, ngay sau đó lưng hắn khẽ cong, tay nhỏ bé của hắn lại quấy níu lấy áo bào : “Công, công tử. Người thật sự không thể không để ý tiểu nhân a! Tiểu nhân đối công tử luôn luôn là nói gì nghe nấy, nếu không phải công tử nói ta phục vụ năm sát tinh, tiểu nhân làm sao lại gặp phải vận mệnh bị đuổi giết ? Công tử người nghe rõ chưa? Tiểu nhân là bị đuổi giết đó! Tuy rằng cái từ này nghe qua có điểm uy phong, nhưng là đầu ta làm sao bây giờ? Ta còn muốn nó ở trên cổ ngốc thêm nhiều năm nữa.”
Môi Lam Hòa chậm rãi cong lên thản nhiên nói: “Cho nên ngươi muốn uy hiếp ta?” Thấy Lạc Tiểu Y ngẩn ra, hắn tăng thêm ngữ khí: “Thừa dịp ta đang tắm trộm quần áo rồi chuồn?”
Hắc hắc hắc hắc.
Lạc Tiểu Y ngây ngô cười vài tiếng, mắt to chớp chớp, thực đáng thương thực ủy khuất nhìn hắn, mang theo giọng mũi nói: “Tiểu nhân thật là nóng nảy, công tử đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không trách móc .”
Nói tới đây, vừa nhấc mắt nhìn thấy Lam Hòa lạnh lùng nhìn chính mình, đầu lưỡi Lạc Tiểu Y vừa động, không dám nói nữa, ngậm miệng lại. , tiểu tử Lam Hòa này mềm lòng, hắn không nỡ bỏ mặc ta.
Quả nhiên, Lam Hòa thở dài một tiếng, chậm rãi nói: ” Chu công tử sẽ không tới giết ngươi.” Lạc Tiểu Y mắt trừng lớn, Lam Hòa mỉm cười: “Bởi vì hắn là người nổi danh trong chốn giang hồ, hơn nữa làm người rất coi trọng ân oán, lại tự cao về thân phận mình. Nhân vật như vậy, sẽ không thèm so đo với một điếm tiểu nhị bình thường.”
Lạc Tiểu Y hai mắt chớp chớp, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Người là nói, Chu công tử bề ngoài tuy rằng thực hung dữ, nhưng thật ra là nhân vật hiệp nghĩa?”
Lam Hòa khẽ gật đầu, hai mắt Lạc Tiểu Y nhíu lại, hưng phấn nói: “Là người hiệp nghĩa, bình thường chắc sẽ rất khoan dung .” Hắn vui vẻ hai tay xoa xoa lẫn nhau. , lại còn có thêm một mỹ nam tử để khi dễ . Oa ha ha ha, vẫn là sư phó nói đúng a, ở trên đời này, quân tử cùng đại hiệp chính là để tiểu nhân khi dễ, cho nên ta từ nhỏ liền lập chí làm tiểu nhân!
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y hai mắt sáng lên, Lam Hòa cười nhẹ, chậm rãi nói: “Bất quá, “ thanh âm vừa ra, Lạc Tiểu Y lập tức ngẩng đầu khẩn trương xem xét hắn, lấy ánh mắt Lam Hòa, thậm chí nhìn đến nắm tay nhỏ của hắn siết nhanh lại , huyết mạch bên gáy nhanh chóng nhảy lên!
Khóe miệng nhẹ nâng, Lam Hòa tự nhiên nói: “Bất quá Chu công tử cũng không hoàn toàn là người chính đạo, nếu thật sự chọc giận hắn, hắn sẽ không bận tâm nhiều lắm. Người này khi làm việc có chút tùy hứng.”
Nga!
Rõ rồi, là một nhân vật rõ ràng không thể khi dễ. Giống Lam Hòa, ta muốn làm gì, phải thật cân nhắc cân nhắc.
Nghe rõ ý tứ của Lam Hòa, Lạc Tiểu Y ra sức gật đầu, hắn rất chân thành hướng Lam Hòa phất phất tay, nói: “Tiểu nhân minh bạch rồi, Chu công tử là có cực hạn . Chưởng quầy yên tâm đi, ta rất thông minh, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm cho Chu đại hiệp không thể nhịn được nữa .” Dứt lời, thân thể hắn vừa chuyển, đi nhanh về phía tửu lâu.
Lạc Tiểu Y hưng phấn xông về tửu lâu, vừa bước vào cửa, liền đối mặt với cô gái áo đen yêu kiều nhỏ nhắn mà đầy dặn.
“Chậm đã!” Lạc Tiểu Y khi nghe tiếng quát của nàng vội vàng dừng lại, quay đầu cười quyến rũ nói: “Thì ra là tiên tử, không biết tiên tử kêu tiểu nhân là…?”
Cô gái áo đen do dự một chút, miệng mở ra, đang muốn nói chuyện, nàng nhìn xung quanh, xoay người liền đi lên lầu, vừa đi vừa hướng Lạc Tiểu Y phân phó nói: “Theo ta lên đây.”