Cực Phẩm Tiểu Nhị

chương 91: đổi trắng thay đen.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hành động rồi sao? Oa ha ha ha, hóa ra nơi này còn có trò vui để xem à! , vận mệnh của con người thật sự là muốn tránh cũng tránh không được a! Không đúng, công tử áo trắng kia không phải họ Triệu sao? Tại sao bây giờ lại là họ Liễu gia rồi? A, đúng rồi, tiểu tử đó dùng tên giả.

Trong sương phòng rất im lặng. Một lát sau, thanh âm kiều mỵ của Mạc tiểu thư mới bắt đầu nói trở lại: “Yên Hồng, ngươi có biện pháp nào tốt không?”

Yên Hồng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, nếu không chúng ta hạ xuân dược với con tiện nhân kia, cho nàng ở trước công chúng tự làm xấu mặt mình vậy.”

Nghe đến đó, hai mắt Lạc Tiểu Y đang ở trong bóng đêm mù mịt lập tức phát sáng!

Sau một lát, Mạc tiểu thư trầm tĩnh nói: “Không được, địa vị của con tiện nhân họ Nguyễn kia cũng không nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ nổi lên sóng gió lớn, đến lúc đó, cái mất nhiều hơn cái được. Chuyện này phải làm trong im lặng mới được.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Ta muốn, bản thân mình có thể trở thành chủ mẫu Liễu gia. Nếu muốn thành công nhất định phải suy nghĩ cho kỹ. Không quá vài ngày nữa, các thế lực lớn sẽ tề tụ ở Lạc Dương, chuyện này nên giải quyết trong vài ngày trở lại đây là tốt nhất.”

“Dạ, tiểu thư.”

Lại là một trận trầm tĩnh đến khó chịu.

Lạc Tiểu Y ở bên ngoài, lúc này cũng ngồi xổm tại đó, khóa mày lại, tay sờ cằm ra vẻ rất khó xử, rất trầm tư. Ừm, chuyện này thật nan giải a, đúng rồi, đàn bà họ Mạc kia, ngươi có thể hạ xuân dược bản thân mà! Đúng! Ngươi có thể làm Bá Vương cường thượng cung mà, ép tên họ Liễu kia phải phụ trách a.

Nghĩ ra biện pháp tinh diệu này, Lạc Tiểu Y hưng phấn lên, hai mắt sáng ngời nhìn vào trong sương phòng. Hắn mất thật lớn khí lực, mới khắc chế xúc động của chính mình mà xông vào giúp hai nàng chia sẻ điều phiền muộn.

Bỗng nhiên. Mạc tiểu thư mang theo kinh hỉ nói: “Có biện pháp.”

“A, tiểu thư nói nghe một chút đi!”

Ở trong ánh mắt sáng trong suốt của Lạc Tiểu Y, giọng nói của kiều mỵ của Mạc tiểu thư nói rất nhanh: “Ta có thể hạ xuân dược bản thân a!”

Oa, tri kỷ a! , trong việc phạm pháp chúng ta đúng là một đôi nha!

Giojng nóicủa Mạc tiểu thư ép thật thấp, Lạc Tiểu Y ép tai vào tường lắng nghe: “Chúng ta có thể hạ xuân dược trong chén con tiện nhân họ Nguyễn kia, sau đó, ta giả bộ vô tình uống phải, vừa tạo cơ hội để cho ta và Liễu lang ở cùng một chỗ. Yên Hồng. Cứ như vậy. Việc này bọn họ làm sao có thể biết được chứ.”

Yên Hồng nhẹ nhàng cười nói: “A. Tiểu thư, biện pháp này rất tốt a. Bất quá nếu xuân dược này thật sự là do nha hoàn bên người con tiện nhân kia bỏ vào, vậy càng không thể chối cãi nha .”

Mạc tiểu thư mừng rỡ, thanh âm đề cao một chút: “Yên Hồng, ngươi có cách sao?”

Yên Hồng cười hì hì nói : “Vâng tiểu thư, biện pháp này rất đơn giản . Con tiện nhân kia có rất nhiều thói quen độc đáo, ví dụ như uống trà thì thích thêm hương liệu vào. Chúng ta có thể đem hương liệu kia đổi thành xuân dược, đây sẽ là một cơ hội thích hợp, không phải sao?”

Hô hấp Mạc tiểu thư rõ ràng tăng nhanh, một lát sau nàng cúi đầu nói: “Tốt, cứ làm như thế đi. Ừ, Yên Hồng, ngươi xem tối hôm nay làm kịp không?”

Yên Hồng nhẹ giọng nói : “Tiểu thư, chờ nô tỳ xem có cơ hội hay không đã. Bất kể như thế nào. Buổi tối ngày mai hẳn là có thể nha.” Nói xong câu đó, một tiếng chi nha mở cửa vang lên, chỉ trong chốc lát, thân ảnh kiều nhỏ của Yên Hồng. Đã nhờ những ngọn nến chiếu sáng mà đi xuống lầu.

Trong bóng đêm, hai mắt đen thùi lùi của Lạc Tiểu Y trượt lên trượt xuống, một lát sau, hắn nhẹ nhàng xoa xoa hai tay, hai mắt tạo thành một đường.

Thả người nhảy vào nội viện, Lạc Tiểu Y bay nhanh về phòng ngủ của mình. Trong phòng rất tối, chỉ có tiếng ngáy của Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y sờ đông sờ tây một hồi lâu, rồi liền nhanh như mèo phóng ra khỏi cửa phòng.

Thẳng đến giờ dần, Lam Hòa mới từ cửa sổ nhảy vào phòng mình. Hắn tiến vào sương phòng, áo khoác cũng không cởi ngồi ở trên ghế trước giường, không nhúc nhích.

Cau mày suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới cúi đầu thở dài một tiếng, thầm suy nghĩ nói : Đẹp tuyệt vời như Xảo Nương vậy, ta cũng không muốn sao.

Chẳng lẽ, ta thật sự rơi vào hố tình rồi sao?

Nghĩ đến đây, đầu hắn không nâng, tay ra một chưởng thật mạnh nện vào trên bàn ở bên cạnh. Chỉ nghe“Rầm ——” một tiếng thật lớn vang lên, ấm trà trên bàn lung lay mấy cái, rơi ra vài giọt nước, rồi lại an tĩnh trở lại.

Lại cúi đầu thở dài một tiếng, hai mắt của Lam Hòa dần dần cứng rắn hơn một chút.

Đúng lúc này, một trận tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Lam Hòa sửng sốt, không khỏi thấp giọng quát nói : “Ai?”

Không ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng hít thở tinh tế mà dồn dập truyền đến.

Lam Hòa đứng dậy, bước đi đến cạnh cửa đem cửa phòng mở ra, hiện ra là một khuôn mặt vô cùng kiều mỹ, khuôn mặt trước mắt này diễm lệ không thể tả, hai mắt ngập nước mê ly, hai gò má ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên cong cong, một cỗ hương lan nhanh chóng bay vào mũi Lam Hòa.

Nhìn thấy cô gái tuyệt mỹ này, Lam Hòa sửng sốt, không khỏi kỳ quái thấp giọng hỏi: “Mạc tiểu thư, tại sao lại là ngươi?”

Hai mắt Mạc tiểu thư ngập nước mê ly nhìn Lam Hòa, cười duyên một tiếng sau đó bổ nhào vào lòng Lam Hòa. Lam Hòa sửng sốt, đưa tay phải ra giữ lấy cánh tay trái của nàn .

Vừa mới đụng tới cánh tay của Mạc tiểu thư, thân hình Mạc tiểu thư liền mềm nhũn, cả người nhanh chóng ngã vào trên người Lam Hòa. Lam Hòa nhướng mày, vội vàng lui ra sau từng bước. Hắn vừa lui, Mạc tiểu thư đã không còn chỗ dựa, liền bổ nhào một tiếng té ngã trên đất.

Ưm một tiếng, cánh tay ngọc của Mạc tiểu thư chống sàn, mái tóc đen nhánh rối tung trên bờ vai, mặt nàng, phong tình vạn chủng, như có như không liếc nhìn Lam Hòa một cái. Vươn tay nhỏ bé cởi áo bào của mình, thì thào kêu lên: “Liễu lang, ta nóng quá, nóng quá a.”

Liễu lang?

Mày Lam Hòa càng khóa chặt hơn, hắn liếc mắt cẩn thận đánh giá Mạc tiểu thư một cái, liền bước đến mặt bàn bên cạnh, cầm ấm trà lên.

Nhìn thấy Lam Hòa cách xa mình, thân hình đẫy đà trắng noãn của Mạc tiểu thư ở trên sàn nhà giãy dụa, nàng vội vàng, thở dốc kêu lên: “Liễu lang, ta thật là rất khó chịu, đừng rời bỏ ta.” Dứt lời, nàng thả người bổ nhào về phía trước, từ phía sau ôm chặt lấy eo của Lam Hòa.

Vừa ôm Lam Hòa, tay ngọc nhỏ bé trắng noãncủa nàng khẩn cấp ở trên người Lam Hòa vỗ về chơi đùa . Đồng thời, thanh âm nho nhỏ tinh tế mang theo chút giận dỗi vội vàng truyền đến: “Liễu lang, ta thật là khó chịu, thật là khó chịu.” Vừa nói, nàng vừa dùng lưỡi của mình liếm thân hình Lam Hòa.

Một mỹ nhân tuyệt sắc động tình gần như nằm trong lòng một nam nhân trẻ tuổi cường tráng khỏe mạnh, dù Lam Hòa có định lực kinh người, cũng có chút chịu không nổi. Hắn một tay nắm chặt hai tay nhỏ bé của Mạc tiểu thư đang di chuyển trên người chính mình, một tay kia đặt ở trên vai của nàng, trầm giọng nói: “Mạc tiểu thư, ngươi trúng xuân dượ .”

Tiếng nói của hắn, Mạc tiểu thư hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, chính là khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thả ra khí lan thơm, khẩn cấp dùng thân thể mềm mại của mình ma sát trên người Lam Hòa. Hai mắt Lam Hòa nhắm lại, rốt cục hung hăng đẩy nàng ra.

Nhanh chóng tiêu sái đến cửa phòng, đem cửa đóng lại. Thế rồi, Lam Hòa mới quay đầu nhìn Mạc tiểu thư đang hết sức chật vật giãy dụa vặn vẹo: Mạc tiểu thư này là thân phận gì, làm sao có thể trúng xuân dược được? Nàng trúng xuân dược, làm thế nào mà chạy đến phòng của ta, còn mở miệng một tiếng gọi Liễu lang? Hai mắt hắn lạnh lùng, không được, việc này nhất định có nguyên nhân khác, phải nhanh cứu nàng tỉnh lại mới được!

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên một tiếng hét kinh hoảng tận trời, quen thuộc từ trong phòng công tử áo trắng truyền ra, thanh âm này Lam Hòa hết sức quen thuộc, đúng là thanh âm của Xảo Nương, hắn mới giật mình, liền nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Xảo Nương: “Ngươi, ngươi là ai? Làm sao ngươi lại ở trên giường của ta?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio