Đi vào hành lang của phòng riêng, đúng lúc, một thanh niên mặc áo sơ mi trăng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hứa Cường, lập tức cảm thấy như gặp cứu tinh, nhanh chóng kéo Hứa Cường vào phòng riêng: "Anh Cường, anh không biết chứ, chị Lâm chờ anh rất lâu rồi. Anh còn không tới nữa, chị ấy nhất định sẽ giục em đi tìm anh"
"May là không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng anh mày cũng mời được thần y Dương đến đây." Hứa Cường mỉm cười, giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ vĩ đại.
"Thăng Cường, mày còn dài dòng cái gì thế? Còn không mời ngài Dương lên đây?" Một giọng nói quyến rũ nhưng đầy uy nghiêm từ trên lầu truyền đến.
"Dạ dạ"
Hứa Cường cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể mình, lập tức luôn mồm vâng dạ, sau đó dẫn Dương Kiệt lên lầu.
Dưới vẻ mặt đầy kỳ quái của Dương Kí Hứa Cường liên tục nháy mắt với Dương Kiệt, nói: "Thần y Dương, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc: phải xử lý."
Chờ Hứa Cường rời đi, người phụ nữ kia ngơ ngẩn nhìn Dương Kiệt, đôi mắt bỗng nhiên đỏ. hoe, sau đó, không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Gô vội vàng quay người đi, lấy tay áo lau nước mắt, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, xoay người lại nói: “Cậu trằng ra nhiều rồi, suýt nữa là tôi đã không nhận ra cậu. Kỳ Lân, lâu rồi không gặp, cậu có khỏe không?"
Con ngươi Dương Kiệt co rút dữ dội.
"Trên thế giới này, người biết hắn tên Kỳ Lân chỉ lác đác mấy mống.
Mí mắt hẳn giật nảy lên: "Cậu là... Hồng Tụ? Cậu chưa chết? Tại sao cậu lại ở đây? Với lại mặt của cậu... Tôi nhớ nó không trông giống như bây giờ? Khuôn mặt cậu vừa già vừa xấu, hơn nữa lúc nào cũng vô cảm, giống như cương thi ấy. Cậu vừa mới khóc rồi cười thật hả? Cậu chắc: chắn cậu là Hồng Tụ?"
Lâm Hồng Tụ lè lưỡi, trừng mắt, không nói nên lời: “Đồ ngốc, đương nhiên là tôi không chết! Lần đó tôi giả chết theo kế hoạch, để thoát thân thôi. Về phần tại sao gương mặt thay đổi, tôi vốn dĩ là như vậy mà. Khuôn mặt mà trước đây cậu nhìn thấy là mặt nạ da nên mới không nhìn rõ biểu cảm."
"Thật sự đúng là cậu! Cách nói chuyện của cậu vẫn như vậy." Dương Kiệt liên tục cảm khái năm tháng vô thường, cách mấy năm lại có thể gặp được bạn cũ hồi làm nhiệm vụ ở Amazon ngay tại thành phố Tương Đàm, đúng là duyên phận.
Nói tới đây, Dương Kiệt bỗng nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: "Đúng rồi, Hồng Tụ, lần này cậu đến thành phố Tương Đàm để thực hiện một nhiệm vụ gì à?”
Lâm Hồng Tụ läc đầu, nói: "Không, tôi đến đây để nghỉ phép thôi."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng khi nhìn thấy sự ngạc nhiên và vui mừng của Dương Kiệt khi gặp mình, trong lòng Lâm Hồng Tụ vẫn khá thỏa mãn.
Không uổng công bà đây đợi cậu ở thành phố Tương Đàm này hai năm.
Dương Kiệt quan sát quanh phòng, ghế sofa da thật, sàn len thủ công, bàn ghế gỗ lim cao cấp nhất, bộ này ước chừng phải đến mấy trắm nghìn.
Hắn tặc lưỡi, nói: ợi hại đấy. Ban đầu trong những người đó, cậu là người keo kiệt nhất, không ngờ, cũng là người biết hưởng thụ nhất."
"Đúng không? Kỳ Lân, cậu biết đấy, tôi vốn không quan tâm đ ến những thứ này đâu. Ban đầu, là cậu nói thích ghế sofa kiểu Pháp, sàn len Ả Rập và đồ nội thất Ý. Nhìn xem, đây không phải là những thứ cậu thích nhất à?"
"Cậu thật sự cho rằng tôi đến thành phố. Tương Đàm để thực hiện nhiệm vụ hả?”