"Anh họ ba?" Vẻ mặt của Dương Kiệt có hơi kỳ quái. Hắn nhớ rõ trước khi mình lên núi với ông cụ, quả thật mình vẫn luôn đi theo anh họ ba nhà mình. Tuy răng khi đó hắn còn khá nhỏ nhưng trí nhớ của hắn không tồi, vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra khi đó.
Chỉ là anh họ ba của hắn gầy như cái sào trúc, trông còn đẹp trai thanh tú nữa.
Sao lại biến thành dáng vẻ này vậy?
Chẳng những bụng phệ mà còn đeo một cặp kính gọng vàng, chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Vẻ đẹp trai thanh tú lúc nhỏ đã biến mất hoàn toàn, giờ trông tai to mặt lớn, vừa nhìn đã biết là ăn rất khỏe rồi.
Trần Vân Phú cười nói: "Kiệt, tính ra thì nhìn em chẳng khác gì lúc nhỏ cả. Vẫn đẹp trai như vậy. À đúng rồi, đây là bạn gái mới của em à? Tìm ở đâu vậy? Ánh mắt được phết!"
Dương Kiệt nhìn thấy Trần Vân Phú như vậy thì cũng sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Anh họ ba về từ khi nào thế? Tôi nhớ là cả nhà anh đã di dân sang Mỹ rồi mà? Còn nữa, tôi nghe nói anh với con trai thứ hai nhà họ Lưu chơi quá trớn ở Mỹ, tổ chức tiệc khỏa thân trùng hợp bị chị dâu bắt được. Vậy mà anh vẫn có thể sống đến tận bây giờ, đúng là không dễ dàng mài!"
Tuy rằng Dương Kiệt không giao lưu gì với bọn họ nhưng mà dù gì hẳn vẫn là người nhà họ Dương, vẫn có chút hiểu biết về họ hàng nhà mình.
"Ha ha, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, tiếng dữ đã đồn xa rồi. Mấy tin gièm pha này mà Kiệt em cũng biết được cơ đấy'" Trần Vân Phú bị nói toạc gièm pha ra, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ.
Nhưng mà, anh ta nhanh chóng phất tay, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Kiệt, nghe nói cô nhóc của nhà họ Diệp không quá vừa lòng em hả? Chẳng những ném em tới khu bệnh viện đổ nát gì đó mà còn liếc mắt đưa tình với cái tên Diệp Thiên Vũ kia, thế là sao hả? Em mau nói rõ cho anh họ ba nghe. Nói gì thì nói, chúng ta cũng là họ hàng. Anh chắc chẳn sẽ không để người ngoài ức hiếp eml"
"Mặt khác, anh họ ba nghe nói em vừa đến thành phố Tương Đàm, nhà họ Dương bọn em không cử ai đến đón em hả? Hừ, cũng thật là, mấy cậu em họ nhà bọn em ấy, ai mà chẳng biết trong lòng bọn họ dơ bẩn tới cỡ nào? Nhưng mà một mình em ở đây thì chắc là giờ đang thiếu tiền đúng không! Nói cho anh họ ba một con số, nếu nhiều quá thì anh họ ba cũng không tự quyết định được. Nhưng mà, miễn sao là con số năm trong phạm vi năm trăm vạn, em cứ nói thoải mái. Chắc là chị dâu ba của em cũng sẽ không nói gì đâu."
Cảm giác của Dương Kiệt rất nhạy bén, có thể nhìn ra được đối phương có đang nói thật hay không.
Lúc này hẳn nhìn ánh mắt của anh họ Trần, phát hiện vẻ mặt của đối phương rất chân thành, không phải đang nói đùa.
Trong lòng hẳn cảm thấy khá xúc động.
Anh em cùng họ nhà mình còn không nhiệt tình đến vậy, trái lại thì người anh họ xa có huyết thống khá xa này lại trọng tình trọng nghĩa hơn nhiều.
Dương Kiệt phất tay cười nói: "Cảm ơn ý tốt của anh họ ba. Nhưng mà thành thật mà nói, hiện tại tôi đây không thiếu tiền! Đừng thấy hiện giờ tôi không có một xu dính túi, nhưng mà khuôn mặt của tôi đây vẫn có thể dùng được."
Nói tới đây, Dương Kiệt vòng tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh xinh đẹp của Lâm Hồng Tụ, cười nói: "Hồng Tụ, cậu nói xem có phải không nào?"
"Cái đồ đáng ghét nhà cậu, đến giờ người ta mới biết được, thì ra cậu chỉ coi trọng tiền của tôi thôi." Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lâm Hồng Tụ lộ ra một tia mất mát, nhu nhược đáng thương nhìn Dương Kiệt, giọng nói yếu ớt, khiến người ta nghe mà xót.
Biểu cảm này, giọng điệu này, ngay cả anh họ Trần đang ngồi đối diện trông thấy cũng không nhịn được mà não cả lòng.
Nhưng vừa dứt lời, Lâm Hồng Tụ lại khế thở dài, thuận thế dựa vào vai Dương Kiệt, trong mắt tràn ngập vẻ dịu dàng ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Nhưng ai bảo người ta thích cậu thật lòng chứ. Dù rằng cậu có tiêu hết sạch tiền của tôi, tôi cũng sẽ không đau lòng đâu. Sợ là sợ, nhưng nếu tôi không có tiền, cái đồ đáng ghét nhà cậu sẽ thuận thế đá văng tôi đi để tìm mấy ả trẻ tuổi xinh đẹp kia. Vậy thì bà đây sẽ mất cả người lẫn của rồi còn gì."
Vẻ mặt và cả lời nói này của Lâm Hồng Tụ, tuy rằng nghe thì có vẻ đang làm màu, nhưng anh họ Trần đã xông pha tình trường vài chục năm rồi, đương nhiên có cách nhìn người riêng của mình.
Kỳ lạ thay, anh ta lại xuất hiện một ảo giác. Lời nói ban nãy của Lâm Hồng Tụ đều là sự thật!
Cô thực sự đã nghĩ như vậy!
Anh họ Trần ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, không khỏi quan sát đánh giá Dương Kiệt lại một lần nữa.
Lúc này, anh ta mới cảm giác được, trên người Dương Kiệt có một loại khí chất đặc biệt không giống người thường.
Anh họ Trần có chút không nhìn thấu được Dương Kiệt.
Đúng lúc này, ánh đèn hơi thay đổi, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên.
"Chäc hẳn các vị đã phải đợi rất lâu, tôi đây sẽ không dài dòng nữa. Tiếp theo, chính là điểm nhấn trong bữa tiệc của chúng ta, cũng chính là đại hội đổ thạch mà chúng ta chờ mong đã lâu... Ai mới là người có con mắt vàng thật sự? Ai có thể mắt sáng lựa ngọc, xuyên thấu qua cục đá màu xám tâm tường kia, tìm ra được phỉ thúy cực phẩm?"
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đen có gương mặt dễ mến, tay cầm microphone bước lên trên bục.
Có thể thấy, anh ta chính là người chủ trì của cuộc thi đổ thạch lần này.
Ánh mắt của mọi người đều bị anh ta hấp dẫn, Dương Kiệt cũng ngồi thẳng dậy.
Hản biết, cảnh diễn chính sắp mở màn rồi.
"Ha ha, dù sao thì tôi đây cũng không có khả năng này. Nếu ở đây có ai có thể mắt sáng lựa ngọc, tìm được phỉ thúy cực phẩm từ một đống đá thô, vậy thì hãy cho phép tôi đây được bày tỏ sự ngưỡng mộ ¡ người đó trước." Nói tới đây, người đàn ông kia làm động tác quỳ một chân xuống đất khiến cho mọi người cười phá lên.
"Không nói nhiều lời vô ích nữa, tiếp theo chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi..."
Ngay sau đó, anh ta đứng dậy, vỗ vỗ tay.
Tức khắc, tấm màn sân khấu màu đen phía sau anh ta từ từ mở ra.
Xuất hiện bốn khu vực rất lớn, được chia thành bốn khu lần lượt là A, B, C và D. Trong mỗi khu đều chất đống ngọc phỉ thúy thô.
"Sau khi được các chuyên gia đánh giá sơ bộ, chúng tôi đã chia toàn bộ đá thô thành bốn cấp. Đá thô trong khu A có chất lượng mẫu mã tốt nhất và xác suất xuất hiện phỉ thúy cực phẩm cũng là lớn nhất. Mức giá giao dịch cho mỗi một viên đá thô là một trăm vạn tệ."
"Đối với đá thô ở khu B, khu C, khu D, chất lượng mẫu mã và màu sắc kém hơn một chút, xác suất mở ra phỉ thúy cực phẩm cũng thấp hơn một chút. Giá cả theo thứ tự lần lượt là ba mươi vạn tệ, mười vạn tệ, một vạn tệ."
Sau khi người chủ trì giới thiệu xong,
Vung tay lên!
Phất nhẹ một phát!
Bốn cái xe đẩy chất đầy đá thô lập tức bị người đẩy ra ngoài, đi đến vị trí trung tâm và đầy đủ ánh sáng nhất trong hội trường.
Chất lượng mẫu mã tốt hay xấu, dưới ánh sáng này tức khắc bị phóng đại lên vô số lần.
Trong đống đá thô ở khu A, thậm chí có mấy viên còn xuất hiện tia sáng màu xanh. Màu sắc tươi sáng, bề mặt nhẫn nhụi, nhìn là biết ngay khả năng bên trong nó xuất hiện phỉ thúy cực phẩm là cực kỳ cao.
Nhưng mà, đổ thạch không phải chỉ nhìn từ bề ngoài là có thể xác định được tốt xấu. Khi chưa cắt thì không ai biết được bên trong là tốt hay là xấu cả.
Đây mới là sức hấp dẫn lớn nhất của đổ thạch.
Bởi vì, nó chẳng những kiểm tra ánh mắt của người ta mà còn cần phải có may mản cực lớn!
"Kỳ Lân, một viên đá thô ở khu A có giá trăm vạn lận. Loại trò chơi này, e rằng chỉ có những thiếu gia giàu có thực sự đó mới có thể chơi nổi! Một người bình thường như tớ nghe thấy cái giá này cũng phải cảm thấy tự ti" Nghe người chủ trì báo giá xong, Lâm Hồng Tụ có chút nghẹn lời trố mắt.
Mấy năm qua, Lâm Hồng Tụ đã dựa vào bản lĩnh riêng để kinh doanh mấy quán bar và hộp đêm, cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng nếu bảo cô lấy ra mấy trăm vạn đến mấy ngàn vạn đi đổ thạch, tuy vẫn có thể lấy ra được nhưng bảo không đau lòng thì chắc chắn là đang nói dối.
Đống đá thô ở đây mà cộng lại cũng phải có khoảng vài trăm viên, nếu có thể bán đi toàn bộ, có lẽ cũng phải kiếm được mấy trăm triệu!