Dương Kiệt chỉ nói một câu đã chọc Lý Hướng Dương giận đến suýt thì ói ra máu.
"Ha ha, tôi cảm thấy tên mắt lồi này chắc chẳng lớn là bao đâu, vẫn là anh giai này ổn áp hơn nhiều." Cậu thanh niên ngồi chơi điện thoại và ông chú ngồi phía sau xem bóng đá vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bỗng cười phá lên.
Tuy bọn họ ghen tị với sự may mắn của Dương Kiệt thật nhưng lại càng xem thường loại tiểu nhân đê tiện, thích chiếm lợi của người khác như Lý Hướng Dương hơn.
"Hai người mau câm miệng lại cho tôi!"
Bị người khác chọt trúng tim đen, Lý Hướng Dương lập tức thẹn quá hóa giận.
Anh ta lại nhảy đổng lên, chỉ tay vào mặt Dương Kiệt: "Tôi chống mắt lên xem anh tính chữa thế nào. Nếu không trị khỏi cho Đàn Hương, kiểu gì tôi cũng sẽ cho anh đẹp mặt!"
"Ngu xuẩn!"
Dương Kiệt liếc anh ta, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường: "Chỉ bằng cánh tay nhỏ nhắn này mà cũng dám huênh hoang sẽ khiến ông đây đẹp mặt hả, có phải anh giận quá mất khôn rồi không?"
Lý Hướng Dương tức đến mức mắt nổ đom đóm, giận dữ quát: "Anh mới là đồ ngu! Ngay cả thuốc giảm đau cũng không cần, chỉ xoa xoa vài cái là đủ khiến Đàn Hương khỏe lên hả, tôi không tin đâu. Tôi thấy anh tính nhân cơ hội này sàm sỡ cô ấy đúng không?"
Dương Kiệt bật cười, châm chọc: "Dù tôi có tính sàm sỡ thật thì người bị sàm sỡ cũng đâu phải anh? Lục Đàn Hương người ta còn chưa có ý kiến, anh đã đứng đây nhảy nhót lung tung rồi, anh là cái thá gì hả?"
"Anh… Khụ khụ khụ." Lý Hướng Dương bị chặn họng, suýt thì thở không nổi, cúi đầu ho khan liên tục.
Chuyện đã đến nước này, cuối cùng anh ta cũng hiểu, nếu cãi nhau thật thì có lẽ bản thân không phải đối thủ của tên nhà quê trước mặt. Không bằng cứ để hắn đắc ý trước vài phút, đợi lát nữa, khi Đàn Hương thấy đau hơn, bản thân lại đứng ra dùng sức đánh chó rơi xuống nước.
Nghĩ đến đây, Lý Hướng Dương hít sâu một hơi, nói: "Được, để tôi xem thử anh có bản lĩnh cao siêu gì."
Tuy Lý Hướng Dương bị làm bẽ mặt nhưng ít nhiều gì cũng là sinh viên chính quy của đại học y. Anh ta biết đau bụng kinh cũng không phải vấn đề gì to tát nhưng thật sự rất đau, đau đến chết đi sống lại. Đặc biệt là trường hợp đã biến thành đau quặn như Lục Đàn Hương thì có dùng thuốc giảm đau cũng chẳng mấy hiệu quả. Thế nên anh ta không tin chỉ dựa vào kỹ thuật mát xa mấy huyệt vị gì đó của đông y là có thể giảm đau thành công.
Thế nhưng, sau vài phút, anh ta bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nguyên nhân là vì anh ta phát hiện thế mà sắc mặt Lục Đàn Hương dần dần hồng hào trở lại, mồ hôi lạnh trên trán cũng ít lại, như thể chẳng còn đau đớn nữa.
"Được rồi đó, hôm nay sẽ không đau nữa đâu. Nhưng thân thể của cô yếu lắm, khí huyết bẩm sinh đã không đủ, nếu còn thức đêm tiếp, không chịu phối hợp điều trị thì giờ chỉ đơn giản bị đau bụng kinh thôi, qua thêm một thời gian có khi sẽ gặp phải tình trạng ít kinh và không lâu sau sẽ biến thành hết kinh luôn. Tệ hơn nữa là không còn khả năng sinh sản, không mang thai được, cô nhớ chú ý kỹ đấy."
Dương Kiệt dừng động tác, lắc lắc cánh tay.
Ban nãy khi xoa bóp cho cô, anh không hề x0a nắn một cách tùy tiện mà đã sử dụng chút nội kinh nên giờ khó tránh khỏi hơi mệt.
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý, không bao giờ thức đêm nữa." Mặt mày Lục Đàn Hương đỏ bừng.
Dứt lời, cô không kiềm được mà vô thức liếc nhìn Dương Kiệt.
Ban nãy, Dương Kiệt đã nắm chân cô, giúp cô mát xa. Trong khoảng thời gian đó, chẳng hiểu vì sao mà cô cảm nhận được từ lòng bàn tay của Dương Kiệt truyền tới một luồng khí lưu ấm áp, chạy từ huyệt vị lên bụng dưới, làm lòng bàn chân của cô hơi ngứa ngứa.
Lần đầu tiên bị một người khác phái vuốt v e chân mình khiến Lục Đàn Hương thấy là lạ, đầu óc cứ quay cuồng, choáng váng như đang say vậy.
"Đàn Hương, em hết đau rồi ư? Khỏe thật hả? Sao có thể chứ?" Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Hướng Dương trợn mắt há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Tiếp viên hàng không và các hành khách đứng bên cạnh hóng chuyện nãy giờ cũng phục chiêu này của Dương Kiệt sát đất: "Thằng nhóc này lợi hại ghê, tôi thấy động tác của cậu ta cực kỳ điêu luyện, nhất định là con cháu nhà có truyền thống đông y rồi, chứ nếu là người bình thường thì dù có xoa đúng huyệt vị cũng không mang lại hiệu quả tốt như vậy đâu."
Dương Kiệt đứng lên, thấy tên mắt lồi Lý Hướng Dương vẫn còn đứng ngơ ra bên cạnh thì không kiềm được mà cười nhạo: "Sinh viên xuất sắc của đại học y kia ơi, anh cảm thấy tôi có được không?"
Mẹ kiếp, miệng thằng ranh này ác liệt quá!
Lý Hướng Dương chửi thầm trong lòng, sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh Lục Đàn Hương, quả nhiên sắc mặt của cô đã hồng hào hẳn lên, tựa như say rượu. Tuy màu sắc có hơi lạ nhưng đúng là không còn dáng vẻ yếu ớt, không còn tí máu của lúc trước nữa.
Gặp quỷ rồi!
Lý Hướng Dương có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Chợt, anh ta vỗ đầu cái bốp, tự cho rằng mình đã nhìn thấu mọi chuyện: "Không đúng, nhất định là cô ấy đau từng cơn, giờ chỉ đúng lúc qua một cơn mà thôi. Tôi dám chắc chưa đến mười phút nữa là cô ấy sẽ lại kêu đau cho xem. Tới lúc đó, tôi sẽ vạch trần sự dối trá của tên nhà quê này."
Lý Hướng Dương đã hạ quyết tâm, đợi chừng mười phút, một khi Lục Đàn Hương há miệng kêu đau, anh ta sẽ lập tức xông lên vạch trần tâm tư xấu xa muốn sàm sỡ con gái nhà lành của Dương Kiệt.
Có điều anh ta đợi hơn nửa ngày, tới khi những hành khách và tiếp viên hàng không khác đều đã lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh ta thì vẫn không nghe thấy Lục Đàn Hương than khó chịu nữa.
"Cậu trai này…"
Đúng lúc này, ông chú ngồi đằng sau xem thi đấu bóng đá bỗng kéo tay Dương Kiệt, trên mặt để lộ vẻ xấu hổ và ái ngại.
"Chú à, chú có chuyện gì hả?" Dương Kiệt khó hiểu hỏi lại.
Ông chú nhìn thoáng qua Lý Hướng Dương đứng bên cạnh, sau đó ra hiệu cho Dương Kiệt thò đầu lại gần.
Kế tiếp, ông ta ngập ngừng nói: "Chuyện là, cậu trai, nếu cậu có thể nhận ra tên mắt lồi kia bị thận hư, chứng tỏ y thuật của cậu không hề tệ, à thì… Tôi cũng bị thận hư nhẹ…"
Dứt lời, ông chú thấy hơi xấu hổ.
Đàn ông mà, tuyệt đối không thể nói mình không được, đặc biệt là ở phương diện kia, đến thời điểm quan trọng mà không được thật thì xem như mất sạch tôn nghiêm rồi còn gì.
Trên thực tế, vấn đề này của ông ta không tính lớn, chính ông ta cũng biết bản thân bị thận hư, cũng từng đi khám bác sĩ vài lần rồi. Mỗi lần đi khám, bác sĩ sẽ kê cho ông ta chút thuốc, uống vài ngày cũng có hiệu quả lắm, chỉ là nếu ngừng thuốc thì bệnh tình sẽ tái phát ngay. Tính đến hiện tại đã tái phát bảy tám lần, tiền thuốc cũng tốn tận mấy trăm nghìn, dù có chịu đựng giỏi cỡ nào cũng không nhịn nổi sự hành hạ như thế đúng không?
Dương Kiệt bật cười thành tiếng, đưa mắt nhìn lướt qua mặt ông chú, nói: "Ông chú à, tôi thấy mặt mày ông chú sưng phù, âm dương không hòa hợp, đúng là có chút vấn đề thật. Bình thường có phải ông hay cảm thấy choáng váng, ù tai, mất ngủ còn hay nằm mơ, đôi khi lại thấy buồn bực mà không rõ nguyên do, tối ngủ còn đổ mồ hôi?"
Mỗi lần Dương Kiệt đưa ra một triệu chứng là ông chú lại gật đầu một cái, cuối cùng, đầu ông chú cứ gật liên tục như gà mổ thóc vậy.
"Đúng đúng đúng, cậu trai, cậu cũng lợi hại ghê, nói trúng hết rồi. Nếu cậu đã nhận ra được thì hẳn là cũng biết cách chữa trị nhỉ? Ồ, không đúng, nói sai rồi, phải là thầy cậu hoặc người lớn trong nhà biết cách chữa mới đúng, nhỉ?" Ông chú trung niên nhìn Dương Kiệt đầy khát khao, nói.
Tuy ông ta cảm thấy Dương Kiệt cũng rất tài giỏi nhưng vẫn không tin được một thằng nhãi ranh như hắn.
Chẳng qua bình thường những bác sĩ đông y có y thuật cao siêu thì hơn phân nửa là nhờ kiến thức do gia tộc truyền lại, đặc biệt là người ở độ tuổi như Dương Kiệt, mặt trông trẻ măng, râu còn chưa mọc, lại dám mạnh miệng như vậy, nếu không phải hắn có bản lĩnh thì cũng là người nhà của hắn có bản lĩnh.
Không thì sao hắn dám huênh hoang tự đắc như thế chứ?
Lúc này, trong lòng ông chú cảm thấy bồn chồn không yên, chỉ sợ Dương Kiệt sẽ thốt ra hai chữ "không được".