- Từ từ, bình tĩnh nào, nói rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn bộ dáng kích động của huyết kỵ sĩ, Cao Lôi Hoa không khỏi nhíu mày. Trình độ của đám huyết kỵ sĩ, Cao Lôi Hoa tự nhiên biết, chin mươi chín huyết kỵ sĩ dưới tay hắn đều có trình độ bậc tám, tuy rằng không chưa có thần cách nhưng vẫn mạnh ngang ngửa các vị thần có thần cách.
Vậy nên, đám huyết kỵ sĩ ở trên đại lục có thể tính là tồn tại vô địch.
Quan trọng hơn, lần này đám huyết kỵ sĩ đi cùng Nguyệt Hoa Thiên không phải chỉ là một hai người mà những tám mươi chín người! Tám mươi chín người này khi cùng hành động thì cho dù người đã lĩnh ngộ thần cách cũng chỉ có đường chết! Như tên Hỏa Thần từng dẫm lên xe BB đã bị người này đánh cho, phải chạy trối chết.
- Chủ nhân, chúng tôi gặp chuyện chẳng lành rồi. Khi chúng tôi tiến vào cửa di tíchcửa của di tích, không ngờ bên trong đó lại là trong lĩnh vực của một vị thần.
Huyết kỵ sĩ khẩn trương nói:
- Chủ nhân, cầu ngài hãy nhanh đi cứu bọn họ.
- Được, vừa đi vừa nói chuyện.
Cao Lôi Hoa gật đầu rồi ôm Nguyệt Nhị lên. Dưới sự dẫn dắt của huyết kỵ sĩ, họ lao nhanh về phía di tích.
Cao Lôi Hoa vốn nghĩ rằng di tích này tuy rằng là cấm địa của tinh linh tộc. Vậy Nguyệt Hoa Thiên đi theo nhóm Tinh linh tộc đó phải không có gì nguy hiểm mới đúng. Không ngờ lại có chuyện này xảy ra.
Tốc độ của Cao Lôi Hoa và huyết kỵ sĩ rất nhanh. Từ đống hoang tàn kia đến cửa di tích cũng chỉ mất một chút thời gian.
Tới cửa di tích , Cao Lôi Hoa tiến tới đập mạnh cánh cửa.
- Làm sao để mở cánh cửa này.
Tới trước cửa di tíchcửa, Cao Lôi Hoa quay đầu lại nhìn đám huyết kỵ sĩ. Ngay từ khi, đám Nguyệt Hoa Thiên đi tới đây, cánh cửa đã được mạo hiểm gia Lam Bạch mở.Nhưng Cao Lôi Hoa không phải Lam Bạch nên không có cách nào mở ra cánh của này.
- Xin lỗi, chủ nhân. Tôi cũng không biết.
Huyết kỵ sĩ ngượng ngùng nói. Lúc đó hắn cũng chỉ theo Lam Bạch tiến vào. Hắn cũng chẳng chú ý làm sao Lam Bạch mở ra được cánh cửa này.
- Không biết thì thôi. Dùng biện pháp đơn giản nhất mà vào vậy.
Tay trái Cao Lôi Hoa vẫn ôm Nguyệt Nhị, tay phải hắn giơ lên. Một cỗ Lôi thần lực biến dị tụ tập trên nắm tay phải.
- Phá!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng. Tay phải đấm mạnh vào cánh cửa.
- Ầm!
Cánh cửa rung động không ngừng. Không chỉ có cửa di tíchcửa di tích mà cả tòa di tích này cũng vì nắm đấm của Cao Lôi Hoa mà rung động.
Nhưng, dưới một quyền hung mãnh của Cao Lôi Hoa, cửa di tích một tia rạn nứt cũng không có trên cánh cửa.
- Hả? Điều này sao có thể.
Cao Lôi Hoa ngạc nhiên nhìn cánh cửa trước mặt.
Trước một quyền dũng mãnh của Cao Lôi Hoa, cánh cửa này không ngờ lại không có một tia rạn nứt. Vậy, cánh cửa này còn cứng rắn hơn cả phong ấn bên trong Vong linh cốc của Quang Minh tứ thần.
Phải biết rằng, thực lực bây giờ của Cao Lôi Hoa cũng không phải yếu như mấy tháng trước.
Nhìn quyền tưởng tùy ý kia, nhưng lực phá hoại lại không hề thua kém “ Phá Sơn quyền” lúc phá phong ấn tại Vong linh cốc.
- Mẹ nó, ta không tin cánh cửa này lại có thể cứng như thế! Huyết kỵ sĩ, ngươi ôm Nguyệt Nhị ra đằng sau.
Cao Lôi Hoa lùi lại, bế Nguyệt Nhị đưa cho huyết kỵ sĩ.
- Rõ, chủ nhân.
Huyết kỵ sĩ lên tiếng rồi ôm Nguyệt Nhị lùi ra đằng sau.
- Hô!
Cao Lôi Hoa nắm chặt tay phải. Mắt chầm chậm nhắm lại. Trên người hắn tỏa ra một hơi thở hùng hậu. Mái tóc của Cao Lôi Hoa không cần gió cũng tự động bay lên
Bỗng, Cao Lôi Hoa mở mắt. Hắn lao mạnh về phía cửa di tích.
- Ầm!
Nắm tay của Cao Lôi Hoa hung hăng nện vào cánh cửa.
- Tuy vạn vật trong thiên hạ khó lường thật, nhưng chẳng lẽ một quyền của ta vẫn không phá hủy được!
Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng:
- Nhất quyền.
- Ầm!
Cửa di tích cuối cùng cũng không ngăn trở được cú đấm của Cao Lôi Hoa. Chỗ Cao Lôi Hoa chạm tay vào bắt đầu sinh ra vết nứt.
Vết nứt càng lan rộng.
- Ba!
Cánh cửa chắc chắn kia cuối cùng đã bị vỡ thành nhiều mảnh…
Sau khi phá vỡ cửa di tích, Cao Lôi Hoa dẫn huyết kỵ sĩ và Nguyệt Nhị tiến vào trong di tích.
Bởi trong di tích ẩn sâu trong hang núi. Nên đường vào giống như một đường hầm dài không thấy đáy.
Ngay khi tiến vào đường hầm, huyết kỵ sĩ liền nói:
- Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Bởi lúc trước, có đám tinh linh dẫn dắt nên huyết kỵ sĩ cũng không biết rõ đường.
- Không sao đâu. Bọn họ để lại dấu vết cho ta mà. Chỉ cần theo dấu vết đó là có thể tới chỗ bọn họ.
Nhìn thấy những dấu vết trong đường hầm, Cao Lôi Hoa liền nở nụ cười.
Nhóm tinh linh này cũng không ngốc tý nào, đi trên đường các nàng đều để lại một ít ký hiệugiúp cho Cao Lôi Hoa có thể theo dấu dễ dàng.
Nhưng đám huyết kỵ sĩ không biết rằng tinh linh để lại ký hiệu cho Cao Lôi Hoa. Họ vẫn tưởng rằng, nhóm tinh linh phá các cạm bẫy cơ quan.
Cao Lôi Hoa và Huyết kỵ sĩ thuận lợi đi theo những ký hiệu này. Thời gian chỉ khoảng một nén hương.
- Chủ nhân, chúng ta tới rồi! Phía trước kìa.
Huyết kỵ sĩ vội vàng nói với Cao Lôi Hoa:
- Lúc đó, chúng tôi ở này. Nhóm tinh linh kia đã mở cánh cửa cuối cùng. Nhưng khi tiến vào, chúng tôi tiến vào, chúng tôi đã bị mắc vào trong một trận pháp kỳ lạ. Rồi thuộc hạ và những người khác nhận thấy mình đã tiến vào lĩnh vực của thần. Trốn cũng không thoát, thuộc hạ chỉ có thể tự sát để trở về báo tin cho chủ nhân.
- Khổ cho ngươi rồi.
Nghe được huyết kỵ sĩ vì báo tin cho mình mà tự sát, Cao Lôi Hoa kích động vỗ vai huyết kỵ sĩ. Cao Lôi Hoa biết rằng mình đã là chủ nhân chân chính của đám huyết kỵ sĩ. Nhưng hồi xưa họ chỉ là một đống máy móc chỉ biết giết người. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, bọn họ đã có trí óc và có cảm tình, hắn không thể đối với bọn họ như vậy được.
- Các người đứng ở chỗ này, đứng đi đâu. Để ta vào xem trước.
Cao Lôi Hoa quay đầu lại nói với huyết kỵ sĩ và Nguyệt Nhị.
- Vâng, thưa ba ( chủ nhân).
Huyết kỵ sĩ và Nguyệt Nhị đồng thời đáp.
- A!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, rồi vận Lôi thần lực lên. Lôi quang bắt đầu bao phủ quanh người Cao Lôi Hoa.
Lôi quang càng ngày càng nhiều tạo thành một hộ tráo màu tím bao bọc Cao Lôi Hoa. Tuy rằng không biết bên trong như thế nào, nhưng tầng bảo hộ này vẫn có thể cho hắn chút thời gian chuẩn bị.
- Các người đúng ở chỗ này. Đừng có đi vào trong!
Cao Lôi Hoa dặnhai người một tiếng, rồi bước vào bên trong.
Sau khi bước vào trong cánh cửa, Cao Lôi Hoa cảm thấy tối sầm lại.
Ngay sau đó Cao Lôi Hoa lại cảm giác ánh sáng xuất hiện.
Hắn mở mắt ra, và nhận ra mình đang ở trong một không gian toàn màu trắng. Nhưng ngay cạnh hắn có một cánh cửa màu đen. Trong không gian này chỉ có đúng một cánh cửa duy nhất này. Nhìn qua tưởng rằng đây chính là cánh cửa để trở về.
- Người nào vừa mời tới, không biết rằng đây là cấm địa sao? Đây không phải là nơi có thể tới, lập tức trở về nếu không sẽ bị trừng phạt.
Một thanh âm như sấm vang lên bên tai Cao Lôi Hoa.
- Nếu như không rời đi, vậy hãy chịu trừng phạt của thần linh đi.
Cao Lôi Hoa không đáp lời chỉ bình tĩnh nhìn bốn phía, cẩn thận đánh giá mọi thứ.
- Nhân loại vô tri, đây không phải là nơi ngươi được đến. Nếu như ngươi đã không rời đi. Lấy danh nghĩa của ta, tất cả lôi điện trong thiên hạ, phá vỡ không gian trói buộc tạo thành thần phạt chi trận, tặng cho những kẻ tiến vào đây thần phạt.
- Lĩnh vực – thần phạt!
Tiếng hống phát ra ngay cùng lúc với tiếng sấm.
Nghe tên của lĩnh vực này, đồng tử của Cao Lôi Hoa co lại. Thần phạt lĩnh vực, đó là Lôi thần nhị trọng lĩnh vực. Cho dù là Cao Lôi Hoa cũng chưa nắm giữ được lĩnh vực này.
- Chẳng lẽ đây là phong ấn của Lôi Thần?
Cao Lôi Hoa gãi đầu nghĩ. Đối với lĩnh vực thần phạt sắp tới, Cao Lôi Hoa cũng chẳng để trong lòng, bởi hắn chính là Lôi thần.
- Thần phạt!
Ngay khi thanh âm kia vừa hết. Bỗng Cao Lôi Hoa cảm thấy một cảm giác kỳ quái. Những không gian giống hệt nhau không ngừng được mở ra. Lấy Cao Lôi Hoa làm trung tâm, và tiến hành phục chế.
Rồi Cao Lôi Hoa cảm thấy mắt mình tối đi. Khi ánh sang hiện ra, điều làm hắn kinh ngạc đầu tiên chính là bên trong không gian này không ngờ lại xuất hiện vô số Cao Lôi Hoa.
Hơn nữa, Cao Lôi Hoa có thể khẳng định đây không phải là người khác giả mạo. Mà đây chính là ảo ảnh!
Những Cao Lôi Hoa trước mắt này, đều là hắn. Sau khi Cao Lôi Hoa tiến vào “lĩnh vực thần phạt”, không gian này đã bị linh vực chia thành vô số không gian, mỗi không gian đều hiện ra một Cao Lôi Hoa.
- Kế tiếp, sẽ ra sao?
Cao Lôi Hoa nhìn đám bản sao của mình với ánh mắt chờ mong….