Cực Phẩm Vú Em

quyển 2 chương 370: bóng người ngưỡng mộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết đầu của phản quân – Thành Băng Long

Hiện tại phụ trách thành Băng Long là thành chủ - Tuyết Phật Lan Đức Nhĩ thở một hơi dài, dùng sức xoa xoa bàn tay lạnh cứng. Vị thành chủ này mới nhậm chức mấy ngày thôi, ma thân hình mập mạp của hắn đã gầy đi một vòng rồi.

Mà phản quân thì cách thành Băng Long không xa, có thể tùy thời tấn công lên thành bất cứ khi nào.

- Chẳng lẽ, đem bức mấy mụ già đó là một sai lầm sao ?Chẳng lẽ ta cùng công chúa sai lầm rồi sao ?

Đức Nhĩ lẩm bẩm. Nhớ lại mấy tháng trước, khi hắn còn là thành chủ thành Băng Cơ gặp được tam công chúa Sophia cùng một nam nhân tóc bạc. Sau đó, tam công chúa và nam nhân tóc bạc đó đã hoàn thành nhiệm vụ mà tất cả mọi người trong đế quốc không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.

Ngay khi tam công chúa và nam nhân tóc bạc đó từ đại băng nguyên trở về, lúc bọn họ ghé vào toàn thành Băng Cơ, hắn không chút do dự đầu quân cho tam công chúa Sophia tỏ vẻ nguyện trung thành. Nhớ lại lúc trước vì sao mình thuần phục công chúa Sophia ? Đến bây giờ Đức Nhĩ cũng không rõ vì sao lúc đó mình lại như thế. Là bởi vì lúc đó tam công chúa Sophia đã biểu hiện khí chất hoàng gia quyết đoán ? Hay là ở bên cạnh tam công chúa, người nam nhân tóc bạc đó sao ?

- Thành chủ đại nhân, đã đến giờ ăn rồi.

Lão quản đi tới bên người Đức Nhĩ nhẹ giọng nói. Đức Nhĩ ly khai thành Băng Cơ đi tới đế đô của Băng Tuyết đế quốc này, lão quản gia trung thành này vẫn một mực đi thoe hầu hạ.

Lão quản gia là một trong những người hết lòng ủng hộ vị thành chủ này. Tuy rằng diện mạo của thành chủ đại nhân xấu xí , nhưng lão quản gia biết vị thành chủ mình tuyệt không giống bộ dáng bên ngoài. Lão quản gia rất tin, vị thành chủ mập mạp này có một bộ óc mà người khác không thể tưởng tượng. Cho nên , lúc thành chủ đi theo tam công chúa. Lão cũng không do dự đi theo thành chủ phục vụ tam công chúa.

Thành chủ giúp tam công chúa cùng nhau quản lý mọi việc của đế đô, mà quản gia cũng chỉ có thể đem chút lực già của mình làm một số chuyện lặt vặt. Trong khoảng thời gian tam công chúa bị bệnh, mọi chuyện trong đế đô đều do một tay thành chủ xử lý đâu ra đấy. Trong đó công lao của lão quản gia không thể không kể đến.

Sau đó, khi chiến tranh bùng phát, thành chủ được tam công chúa cử lên tiền tuyến, nơi nguy hiểm nhất, thành Băng Long để kháng phản quân. Thì vị quản gia trung thành cũng đi theo thành chủ của mình. Đi tới chiến trường căng thẳng và đầy nguy hiểm này- Thành Băng Long.

- Ôi, phải phòng thủ, bảo vệ cho thành Băng Long, thật khó !

Đức Nhĩ khẽ thở dài. Trên đại lục có câu tục ngữ kêu : Không bột đố gột lên hồ ! Ý nghĩa của lời nói này cuối cùng hắn cũng được nếm qua.

Lại nói, đế quốc Băng Tuyết này quanh năm bị băng tuyết bao phủ, cho nên không có một quốc gia nào lại đi tấn công chiếm đoạt mảnh đất khỉ ho còn gáy này. Mà bởi vì vậy cho nên chiến tranh cũng là hoạt đông xa xỉ với Băng Tuyết đế quốc, mọi trang bị vật phẩm chiến tranh đều thiếu thốn một cách khó tin. Cho nên cung cách phòng ngự của các thành ở đế quốc đều vật mỏng manh !

Lấy ví dụ như chính tòa thành Băng Long này. Cứ nhìn là biết, chỉ có vài tháp phòng thủ ở bên ngoài, còn lại là một vài công trình nhỏ bé như hầm… không có gì đáng nói hết !

Lấy năng lực phòng thủ hiện tại của Băng Long thành này, cho dù Đức Nhĩ hắn một tay thông thiên cũng vô pháp dùng năm vạn binh lính và người dân già cả sức yếu cùng đối kháng với ba vạn lính đánh thuê và Đại trưởng lão và mười vạn quân đội của nhị trưởng lão !!

Kỳ thật, Đức Nhĩ cũng hiểu, thành Băng Long này bị phá chỉ là chuyện một sớm một chiều. Chỉ có điều, cố gắng cầm cự được bao lâu hay bấy nhiêu, bởi vì nữ hoàng điện hạ đang cần thời gian chiêu tập binh mã. Chỉ cần vài ngày thôi, đến lúc đó, binh lực cả nước tập trung lại một chỗ cũng là ngày tận thế của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.

Nhưng vấn đề là m hắn làm sao để phòng thủ được vài ngày đây ?

Đức Nhĩ có thể nghĩ tới điểm này, thủ lĩnh cánh phản quân Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy. Cho nên mấy ngày gần đây các mụ đều làm ra những hoạt động rất lớn. Phản quân không ngưng tụ tập, khí thế muốn đánh sập thành Băng Long bất cứ lúc nào.

- Thành chủ, người lên đi ăn chút gì đi.

Ở bên lão quản gia tiếp tục nhẹ giọng nói.

Đức Nhĩ khẽ thở dài một tiếng :

- Không được, hiện tại, ăn không vô.

- Nhưng mà thành chủ, người đã hai ngày chưa ăn gì.

Quản gia nhíu mày.

- Không có việc gì, hiện tại ta không có tâm tình ăn uống.

Đức Nhĩ lắc lắc đầu :

- Đúng rồi, quản gia. Binh lính thủ thành đã chuẩn bị tốt hết chưa.

- Đã chuẩn bị xong rồi thành chủ. Đoàn chiến sĩ thứ sáu đã đi lên tường thành rồi.

Quản gia nhẹ giọng trả lời :

- Một số pháp sư cũng tham gia và được sắp xếp vào vị trí hết rồi.

- Cái này tốt.

Đức Nhĩ cười cười. Đưa mắt nhìn lên trên tường thành, ở đó, binh lính phòng thủ thành kín mít, những binh lính của đế quốc Băng Tuyết oai hùng.

Những bó tên và đá dùng thủ thành đang được vận chuyển lên không ngừng, những khúc cây được lăn lên, kéo lên trên tường thành, tạo thành lớp phòng thủ. Trên tháp cũng sắp xếp những cung thủ có tay kéo cừ nhất, thậm chí còn sắp xếp một số ma pháp sư vào trong đó. Các chiến sĩ đều siết chặt vũ khí trong tay chờ đợi đợt tấn công của phản quân.

Đức Nhĩ nhìn những chiến sĩ đang đứng trên tường thành. Với thế địch bây giờ, từng này binh lính có thể thù được bao lâu chứ ?

- Ôi, trừ khi là có thần linh giúp đỡ phù hộ, nếu không trận này không cần đánh cũng biết kết quả !

Đức Nhĩ nhìn lên băng nguyên mờ mịt, những bông tuyết bay trắng xóa bầu trời, nhẹ giọng than thở.

Nhờ thần giúp đỡ, thần phù hộ của Băng Tuyết đế quốc là Băng Tuyết nữ thần sao ? Nghĩ đến đây, trong đầu Đức Nhĩ đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ xui xẻo : Nếu Băng Tuyết nữ thần giúp, có lẽ sẽ đi giúp mụ Đại trưởng lão của Băng Tuyết thần điện thì đúng hơn. Dù sao thì mụ ăn rồi cũng đi thờ phúng người ta mà. So với nữ hoàng điện hạ cùng tam công chúa thì mụ Đại trưởng lão có lẽ thân thiết với nữ thần hơn.

Bên kia.

- Bắt đầu đi, chuẩn bị thâu tóm lấy thành Băng Long !

Sử dụng ma pháp để quan sát thành Băng Long từ xa, Đại trưởng lão cũng nhị trưởng lão nở nụ cười tự tin. Thành Băng Long này sẽ là một bước đệm cho các mụ. Hơn nữa, tòa thành này cũng có ý nghĩa rất lớn đối với cả hai.

Có lẽ đối với nữ hoàng thì thành Băng Long có lẽ một vùng đất vứt bỏ, nhưng đối với Đại trưởng lão và nhi trưởng lão mà nói, thành Băng Long này lại là một cứ điểm quan trọng đánh thẳng vào hoàng cung Băng Tuyết !

Không ai nghĩ đến, bên trong thành Băng Long này, đã được Đại trưởng lão làm ra một truyền tống trận bí mật đi đến hoàng cung đế quốc ! Hơn nữa ma pháp truyền tống mang tính cưỡng chế đơn phương, cho dù bên hoàng cung không đồng ý thì vẫn truyền tống qua được !

Chỉ tiếc lúc trước cả hai làm phản có phần vội quá, không có chiếm thành Băng Long trước. Lại nói tiếp tất cả đều do con bé tam công chúa kia. Nếu con bé không có bức các mụ thì các mụ đâu có vội vàng tạo phản như vậy chứ. Nhưng không sao, chỉ cần đoạt được thành Băng Long thì có thể nhanh chóng đến được truyền tống trận. Sau đó các mụ có thể trực tiếp chỉ huy quân đội tấn công vào đế đô ! Phải nhanh chóng nếu không nữ hoàng điện hạ tập trung được binh lực thì ngày tàn của các mụ đã đến.

Có thể nói là lấy tốc độ nhanh nhất, Đạt trưởng lão tập trung phản loạn vậy xung quanh tòa thành hơn vạn binh lính này !

Lúc này, đứng trên tường thành nhìn xuống là một vùng đất toàn binh lính phản quân , kéo dài kéo dài…

- Bắt đầu rồi sao ?

Nghe được động tĩnh từ phía phản quân, Đức Nhĩ hỏi.

- Đúng vậy, thành chủ. Đã bắt đầu.

Quản gia ở một bên đáp.

Phản quân, đã tiếp cận. Đồng thời, một cỗ ma lực cường đại từ trong trận doanh của phản quân đang ngưng tụ ! Cỗ mà lực này là con bài tẩy của Đại trưởng lão, do đội ngũ ma pháp sư được bí mật huấn luyện trong Băng Tuyết thần điện. Mặc dù sự kiện “Cấm chú của Băng Sương cự long” đã giáng bất hạnh xuống đại bộ phận các pháp sư của Băng Tuyết thần điện. Nhưng tảng băng trôi còn có bảy phần chìm, thần điện sao chỉ có một đội ngũ pháp sư cơ chứ ?

Hiện tại ma pháp sư bên phản quân đang chuẩn bị là ma pháp tấn công trên diện rộng “băng phong bạo”. Cái ma pháp này có thể phá hủy đại bộ phận các công trình tháp, hầm phòng thủ của thành Băng Long, tạo điều kiện cho bộ binh xông vào thành dễ dàng.

- Phòng ngự! Ma pháp sư phòng ngự .

Đức Nhĩ gầm lên, kêu gọi các ma pháp sư :

- Các chiến sĩ bên thành đông nhanh chóng rời đi, lui qua một bên, tránh ma pháp này !

- Ma pháp băng hệ, băng phong bạo !

Các ma pháp sư bên phản quân đã ngừng ngâm chú văn, trên đầu bọn họ hiện lên một ma pháp trận cỡ lớn. Ngay sau đó một trận bão tuyết từ ma pháp trận nổi lên.

Nhìn ma pháp mà cánh phản quân tạo lên, các ma pháp sư bên thành Băng Long đều cảm thấy vô lực. Thực lực kém quá xa, lấy thực lực của mấy mống pháp sư như bọn họ không sao chống đỡ nổi ma pháp cao cấp quy mô lớn này !

- Vì đế quốc hi sinh !

Đức Nhĩ rống lên, cần lấy vũ khí trong tay, đi tới phía trước làm gương cho các chiến sĩ. Hiện tại, hắn chỉ có thể làm vậy để khích lệ tinh thần chiến sĩ mà thôi…

Ma pháp bên quân địch đã hình thành, những binh lính trên tường thành tận lực né tránh khỏi phạm vi che phủ của ma pháp, hạn chế thương vong.

Nhìn quân thủ thành né tránh vất vả, Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đắc ý nhìn ma pháp đang chuẩn bị đánh xuống. Cả hai đều muốn tận mắt nhìn thấy phòng thủ của thành bị phá hủy. Chỉ cần đánh hạ thành này , đế quốc Băng Tuyết sẽ là vật trong tay !

Binh lính hai phương đều dán mắt nhìn vào ma pháp trận trên cao kia, ma pháp này là mấu chốt cho cuộc chiến này….

Nhưng mà trong lúc băng phong bạo đang hình thành thì một tiếng bụp vang lên !! Sau đó một tiếng sấm vang lên trong đầu phản quân.

Rồi. Một cột sét như hồng thủy trên trời đổ xuống, hơn cả ma pháp đang thành hình, giáng xuống đầu phản quân.

Lôi quang chói mắt làm sao ! Một đạo lôi quang này mang theo khí thế cuồng bá ! Những người nhìn thấy lôi quang đều muốn cúi người xuống bái lạy.

- Ca!

Sau đó, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, tia sét đó đã đánh thẳng vào trong băng phong bạo.

Tiếp theo, băng phong bạo hoàn toàn bị đánh nát ! Một đạo lôi quang vừa mới sinh ra đã đánh nát một ma pháp băng phong bạo đang khí thế hùng hổ!

- Không, điều đó không có khả năng ! Điều này sao có thể !

Trong quân địch, Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão mở to mắt ra mà nhìn. Cả hai không thể tin được chuyện này. Lôi quang này sao lại đến một cách quỷ dị như thế chứ !

Kinh ngạc không chỉ bên phản quân mà ngay cả, những binh lính trên thành Băng Long đề kinh ngạc vạn phần.

- Cái này, đây là chuyện gì vây ?

Những người trên tòa thành Băng Long đề kinh ngạc, không ai nghĩ đến, ma pháp phản quân mạnh như vậy lại bị một đạo lôi quang đánh tan xác pháo.

- Cái này, không thể nào.

Đức Nhĩ không dám tin vào mắt mình, dụi dụi mắt nhìn tình cảnh trước mặt.

Nơi này sao lại có thể xuất hiện lôi điện mạnh như thế chứ, nếu là nơi khác thì hắn cũng không kinh ngạc cho lắm. Nhưng nơi này lại xuất hiện lôi quang rất không bình thường, bởi vì nơi này, là nơi mà đế quốc Băng Tuyết gọi là : Vùng đất không có sấm sét ! Đế quốc Băng Tuyết vỗn đã cực kì hiếm sấm sét rồi, cho dù là một tia lôi quang nhỏ xẹt trên bầu trời đã rất hiếm thấy, huống hồ có thể đỡ được một ma pháp cao cấp như vậy.

Ánh mắt Đức Nhĩ lập tức nhìn lên trời, hắn biết, nhất định có người giúp mình. Tuy rằng không biết người đó ở đâu, nhưng Đức Nhĩ vẫn theo bản năng nhìn lên bâu trời tìm kiếm.

Khi ánh mắt hắn nhìn về phía trời cao kia, một người tóc bạc xuất hiện trong tầm mắt hắn, một người tóc bạc đang đứng trên bầu trời phản quân.

Mà chỗ người tóc bạc này bay qua, thì một màng lôi quang được ném xuống, phải dùng từ ném để hình dung ra điều đó.

Toàn diệt ! Nơi nào lôi quang đi ngang qua, binh lính phản quân, không ai có thể ngăn lôi quang phẫn nộ !!

Trên chiến trường, nhất thời không tiếng đông, chỉ có tiếng lôi quang lách tách và tiếng sấm ồ ồ không dứt.

Nơi này, hoàn toàn trở thành sân nhà của người tóc bạc này. Cái này, giống như là một tiết mục biểu diễn!

Cái gì gọi là cường giả ? Cái gì là thực lực ? Trong mắt mọi người trên thành Băng Long, mọi người đểu nhìn lên bóng người tóc bạc đó. Đây, chính là vô địch trong truyền thuyết!

Lấy sức một người quét ngang toàn bộ chiến trường ! Lấy sức một người tiêu diệt hơn mười vạn quân địch !

Lúc này, không còn có từ ngữ để miêu tả cảnh này, không còn từ nào nữa!

Đức Nhĩ nhìn chằm chằm lên bầu trời, bóng người tóc bạc đó. Có lẽ, hắn biết người tóc bạc đó….

Bóng người đó , là bóng người hắn ngưỡng mộ từ phía sau …………..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio