Vong Linh cốc nếu gọi là cốc thì vẫn còn là xem nhẹ nó. Vong Linh cốc tọa lạc giữa hai tòa núi lớn. Phóng mắt nhìn ra toàn bộ Vong Linh cốc liền khiến tâm tình người ta như muốn sôi sục cả lên. Cái cốc như thế ít nhất cũng đủ cho cho hai cái Quang Minh đế quốc chui lọt thỏm. Đồng thời, hai ngọn núi cao ngất đến tận mây ở cạnh Vong Linh cốc như hai vị thần thủ hộ uy vũ đứng canh.
Ở cửa Vong Linh cốc bao phủ một tầng bạch quang lăn tăn, tầng bạch quang này chính là cái được mọi người gọi là phong ấn. Bên ngoài bạch quang là thế giới nhân loại bình thường. Còn bên trong bạch quang là hắc khí lờ mờ, thỉnh thoảng từ luồng hắc khí truyền ra một tiếng kêu thảm thiết và bi ai.
Vừa nghe thấy tiếng thét bi ai, Nguyệt Nhi Iập tức ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa.
- Sợ hả?
Cao Lôi Hoa khẽ cười.
-Vâng!
Nguyệt Nhi gật gật đầu, trên người nàng có huyết thống tinh linh, đối với loại thanh âm này thấy rất lạnh lẽo.
Luke nhìn vào khe núi, sau đó nói với Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên và Diệp Diễm:
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể đi vào.
Ngô Thiên nhẹ cười:
- Chờ ta một chút. Phải chuẩn bị thật kỹ đã.
Nói xong, hắn lấy ra một cây quang minh pháp trượng trắng toát. Sau khi cầm cán cái pháp trượng nho bé ấy, Ngô Thiên liền khẽ niệm mội bài quang minh cầu nguyện.
Một lát sau, Ngô Thiên vung pháp trượng lên, một chùm bạch quang to lớn chiếu thẳng vào trên người đám học sinh.
- Quần thể ma pháp Quang minh hệ cao cấp, Quang Minh thần chiếu cố. Có thể ngăn cản một ít thanh âm làm cho người ta không thoải mái trong Vong Linh cốc.
Ngô Thiên mỉm cười nói với đám học sinh ma pháp.
- Hiện giờ mọi người có thể đi vào. Có điều phải chú ý, sau khi đi vào, ngàn vạn lần không được rời mọi người, nếu không, hậu quả chắc không cần ta nói đến đâu.
Các học sinh đều ngoan ngoãn gật đầu. Không cần đến Ngô Thiên nói, nếu lẻ loi một mình bị hãm nhập trong Vong Linh cốc thì cho dù là người thánh cấp cũng phải đau đầu.
- Được rồi, mọi người chuẩn bị cho tốt, vào đi thôi.
Ngô Thiên cười nhạt, đồng thời một đạo bạch quang chiếu thẳng trên người hắn, là người đầu tiên tiến vào Vong Linh cốc.
Sau đó, Diệp Diễm cùng Luke dẫn dắt các học sinh tiếp theo yên lặng tiến vào Vong Linh cốc. Cuộc diễn tập lần này là muốn các học sinh đi một vòng trong Vong Linh cốc, sau đó thuận tay loại bỏ mấy bộ xương khô là hoàn thành nhiệm vụ. Nói trắng ra là cũng có một chút ý tứ muốn cho các học sinh thêm can đảm.
Người cuối cùng đi vào Vong Linh cốc chính là Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhi. Cao Lôi Hoa gần như là phải lôi Nguyệt Nhi bước vào.
Sau khi bước vào Vong Linh cốc, cái đầu tiên đập vào mắt là các bộ xương khô lắc lư xung quanh cốc. Những bộ xương khô này xương cốt đã trắng bệch, trên người còn mặc ít khôi giáp cũ nát, tay còn nắm vũ khí đã rỉ sét. Cứ ba đến năm bộ xương khô lại thành một đội lắc lư chao đảo qua lại bên rìa Vong Linh cốc.
Các học sinh tiến vào trước dưới sự bảo vệ của Ngô Thiên ba vị đạo sư đã bắt đầu thi triển những làn sóng ma pháp công kích với các bộ xương khô này.
Bộ xương khô chẳng qua chỉ là đồ phế thải trong Vong Linh cốc. Cho dù là ma pháp của các học sinh không hề cường hãn, cũng có thể cắt chúng như cắt bánh mì.
Khi thấy những bộ xương khô đã dễ dàng bị mình tiêu diệt, những học sinh này kêu lên đầy hưng phấn. Sự sợ hãi lúc đầu đã sớm biến mất tăm. Chỉ có mấy nữ sinh còn đứng sau Ngô Thiên vẫn còn chán ghét nhìn bộ xương khô ghê tởm đó.
- Nguyệt Nhi, đừng sợ. Chỉ là mấy bộ xương bỏ đi thôi mà.
Cao Lôi Hoa ôm chặt Nguyệt Nhi, cô bé nhát gan bẩm sinh. Có huyết thống tinh linh, trong lòng Nguyệt Nhi đối với mấy bộ xương khô đó lại càng chán ghét. Cao Lôi Hoa lôi kéo nàng, Nguyệt Nhi ngẩng đầu khẽ nhìn bộ xương trắng hếu, lướt qua một cái, nàng lập tức rùng mình ớn lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành trắng bệch.
- Ai, quên đi.
Cao Lôi Hoa nhẹ lắc đầu, tay ôm tầu Nguyệt Nhi và vào ngực mình. Xem ra, muốn để cho nàng vượt qua sự sợ hãi thật không phải là chuyện dễ.
Kỳ thật, không chỉ có Nguyệt Nhi, mấy nữ sinh ma pháp đều có bộ dáng tương tự, đều ôm lấy nhau trốn phía sau Ngô Thiên. Chẳng qua các nàng không may mắn như Nguyệt Nhi, có một phụ thân cường đại như vậy che chở cho mình.
Thấy tình cảnh này, Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên, Luke và Diệp Diễm cũng không biết nói gì nữa. Liếc mắt nhìn nhau một cái, bốn người liền dự định nhanh chóng mang bọn nhỏ đi quanh Vong Linh cốc một vòng rồi sau đó sẽ lui ra bên ngoài luôn.
- Vậy thi nên nhanh chóng thực hiện đi thôi.
Diệp Diễm khẽ nói, sau đó chuẩn bị dẫn bọn nhỏ đi quanh một vòng.
Đúng lúc này, Cao Lôi Hoa cảm thấy một tiếng động lớn, ồn ào truyền vào từ lối vào, sau đó lại là một đội nhân mã từ bên ngoài Vong Linh cốc đi vào.
Thần tình mấy người Cao Lôi Hoa lập tức khẩn trương, bốn người nhất tề nhìn lại phía lối vào cốc.
Lúc này, toán người tiến vào cốc cũng đã hiện ra trước mặt mấy người Cao Lôi Hoa. Cũng giống như bên nhóm Cao Lôi Hoa, toán người này cũng có vài vị đạo sư dẫn theo học sinh. Xem ra cũng là tới Vong Linh cốc diễn tập rèn luyện.
- Gì thế này? Đây không phải là Ngô Thiên giáo chủ ư! Thế nào rồi, ngươi cũng mang bọn nhỏ tới đây diễn tập sao?
Một gã đạo sư phía đối phương khi nhìn thấy Ngô Thiên liền lên tiếng bắt chuyện.
Ngô Thiên cùng Luke đồng thời nhíu mày, tuy nhiên, Ngô Thiên nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười nói với nhóm người kia:
- Ta còn tưởng là ai đâu, hóa ra là Pháp Đức đạo sư của Học viện Quang Minh. Sao nào, ngươi cũng mang các học sinh đến luyện tập sao?
- Đúng vậy, thật là khéo! Tuy nhiên có các học sinh tinh anh của Học viện Ma Võ Thánh Peter ở đây, chúng ta chỉ sợ là phải đi theo sau học hỏi rồi.
Gã gọi là Pháp Đức đạo sư kia khiêm tốn nói với Ngô Thiên.
- Đâu có đâu có, học hỏi lẫn nhau thôi. Học sinh của chúng ta cũng là người mà, tuy rằng so với các ngươi mạnh hơn một chút nhưng việc học tập lẫn nhau vẫn là điều cần thiết.
Tán phét, đánh rắm, khiêm tốn sáo rỗng thì Ngô Thiên là tay hảo thủ rồi, đặc biệt là tuyệt kỹ đá xoáy, chỉ gà mắng chó thì cũng chỉ kém Beck vài phần.
Cao Lôi Hoa nhìn nhóm người mới đến này. Hắn thấy rõ địch ý trắng trợn trong mắt đối phương. Đồng thời, Cao Lôi Hoa cũng phát hiện nhóm học sinh phía sau mình cũng có địch ý rõ ràng trong ánh mắt. Nếu nói ánh mắt có thể giết người thì song phương chỉ sợ là đã chết bảy tám mươi lần rồi.
- Luke, những người tới đó là ai? Xem ra hai bên đều không ưa gì nhau.
Cao Lôi Hoa khẽ huých Luke đứng bên cạnh.
- Ai, không sai, là cái đám âm hồn bất tán không muốn nói tới. Bọn họ đến từ Quang Minh Học viện.
Luke thở dài.
- Bọn họ là học viện Ma Võ thứ hai tại đế quốc và đại lục, cũng ngang hàng với Học viện Ma Võ Thanh Peter của chúng ta ở Quang Minh đế quốc. Chỉ là tên của Học viện Ma Võ Thánh Peter chúng ta được xếp thứ nhất, bọn họ thứ hai. Cho nên bọn họ luôn khó chịu với chúng ta, mà chúng ta cũng không thoải mái với bọn họ.
- Hóa ra là vậy.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, hóa ra là vì tí việc nhỏ thế này. Thật là, kệ bọn họ khó chịu với Học viện Ma Võ Thánh Peter thôi, nếu như không chọc tới đầu mình thì cũng không cần để ý tới bọn họ. Cao Lôi Hoa cũng không muốn đụng chạm gì đến cái nhóm người kia.
Tuy nhiên, sự thật lại luôn không như người ta mong muốn.
Cao Lôi Hoa vừa mới nghĩ đến phiền toái thì lập tức phiền toái liền tìm tới ngay trên đầu hắn.
Một tên oắt con trong nhóm học sinh đối phương nhìn Nguyệt Nhi đang núp trong lòng Cao Lôi Hoa, lại cố ý lớn tiếng nói:
- Đạo sư Pháp Đức, em phát hiện thấy trình độ Học viện Ma Võ Thánh Peter hình như không được như ta. Ngài xem, bọn học sinh ấy trông cứ như là rùa đen rụt đầu, toàn trốn trong ngực người khác, ha ha! Đây mà là tinh anh của Học viện Ma Võ Thánh Peter sao? Ngay cả chuyện nhỏ này mà còn sợ hãi thì không bằng về nhà bú mẹ đi. Mọi người xem, nàng ta còn phát run lên kia kìa.
- Đúng rồi, đúng rồi.
Vừa thấy có người ồn ào, học sinh Học viện Quang Minh cười ồ lên. Một kẻ khác lại tiếp lời:
- Xem chừng có khi lại là thầy trò luyến ái đấy. Ngươi xem, bộ dạng bọn họ thân mật chưa kìa! Xem ra là Học viện Ma Võ Thánh Peter tụt dốc rồi. Ha ha ha ha....
"Ách!" Ngô Thiên cùng Luke đồng thời vỗ trán, sau đó nhìn hai gã học sinh của Quang Minh học viện vừa mở miệng trào phúng Cao Lôi Hoa kia, thầm nghĩ trong lòng: "Cái này là không thể trách người khác được! Số các ngươi đúng là đen còn hơn rắm chó, ở đây bao nhiêu người, các ngươi chọn ai không chọn lại cố tình chọn đúng Thiên Lôi mà cười nhạo?"
Ngô Thiên thậm chí còn muốn chuẩn bị làm lễ Mi-sa () miễn phí cho hai tên này.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn hai tên học sinh bên kia, cười nhẹ. Nhưng không có xuất thủ như trong tưởng tượng của Ngô Thiên và Luke.
Cao Lôi Hoa chỉ vỗ về Nguyệt Nhi trong lòng:
- Nghe thấy không, con gái? Có người cười nhạo chúng ta, nếu không ra tay thì cũng bị người ta cười cho đến chết mất.
- Cha.
Nguyệt Khi thò đầu ra khỏi lồng ngực Cao Lôi Hoa, hai mắt sáng lên nhìn hai tên học sinh học viện Quang Minh đang cười nhạo mình.
- Chứng minh cho bọn hắn xem thực lực của con gái Cao Lôi Hoa ta một chút đi.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói.
- Làm cho bọn họ hiểu được một chút thế nào gọi là thực lực.
Cao Lôi Hoa khẽ cười, đồng thời nhìn hai tên học sinh kia chằm chằm.
- Sau khi chứng minh xong thì ta sẽ thay con đi thu lợi tức về đây...
() Lễ Mi-sa: Người Công giáo Việt nam thường gọi Lễ Misa để chỉ Hy lễ Thánh Thể, tức là việc Chúa Giêsu đà làm xưa trong bữa Tiệc ly và trên Thánh giá, nay Người còn dâng mình trên bàn thờ cách Bí tích thiêng liêng qua các linh mục thừa tác của Giáo hội.
Chữ Misa bắt nguồn từ câu kêt trong Thánh Lễ bằng tiếng Latinh, tiếng chính thức của Giáo Hội. Khi chủ tế tuyên bố giải tán dân chúng: Ite missa est: Lễ đã xong, anh chị em hãy ra đi.