- Được rồi ba, bây giờ ba thử nhắm mắt lại rồi cảm nhận coi có tí ti thủy nguyên tố nào không.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi Nguyệt Nhị giải thích cho Cao Lôi Hoa cách sử dụng ma pháp như thế nào.
Nghe Nguyệt Nhị nói mà Cao Lôi Hoa toát mồ hôi lạnh, bảo hắn nhắm mắt lại cảm nhận thủy nguyên tố ư? Nguyệt Nhị nói có vẻ đơn giản quá mà cứ như nước đổ đầu vịt, Cao Lôi Hoa bây giờ còn chưa biết hình dáng thủy nguyên tố ra làm sao thì quá bằng đánh đố hắn. Xem ra Nguyệt Nhị tuy là biết ma pháp, nhưng không đủ khả năng làm đạo sư rồi.
- Để tôi thử xem!
Tiểu Tam nhìn thấy Nguyệt Nhị và Cao Lôi Hoa đều đang lúng túng như gà mắc tóc liền lên tiếng. Sau đó nàng đi tới trước mặt Cao Lôi Hoa, nhẹ nhàng đặt tay trái lên trán Cao Lôi Hoa:
- Đại ca Cao Lôi Hoa, anh nhắm mắt lại đi, tôi sẽ làm cho anh tiếp xúc với thủy nguyên tố.
- Ừm.
Cao Lôi Hoa nhắm mắt lại, mở rộng tinh thần lực cảm nhận xung quanh người mình.
Tay trái Tiểu Tam đặt trên trán Cao Lôi Hoa, tay phải thì kết thành một cái thủ ấn (dấu tay), một ít thủy nguyên tố tập trung lại trên tay nàng:
- Đại ca Cao Lôi Hoa, anh thử dùng tinh thần lực để cảm nhận thủy nguyên tố trên tay tôi xem. Thử coi có cảm nhận được không.
Tiểu Tam khẽ nói với Cao Lôi Hoa.
- Ừ, để ta thử.
Cao Lôi Hoa đáp lời rồi bắt đầu dùng tinh thần lực tiếp xúc với một chút ánh sáng màu lam nhạt đang ngưng tụ trên tay Tiểu Tam.
Tinh thần lực của Cao Lôi Hoa vừa đến gần, thủy nguyên tố trên tay Tiểu Tam lập tức vui sướng nhảy loạn lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Tam, một luồng thủy nguyên tố mạnh mẽ thoát ra khỏi tay phải của Tiểu Tam, chuyển đến tay phải của Cao Lôi Hoa.
- Cái này gọi là nguyên tố ma pháp sao?
Cao Lôi Hoa hé mắt nhìn tay phải của hắn, một cỗ thủy nguyên tố kết băng màu lam đang nhẹ nhàng chuyển động. Đây đúng là một loại cảm giác kỳ diệu không hề giống với cảm giác của dị năng, một cảm giác rất Yomost! Nếu ví dị năng lôi hệ của Cao Lôi Hoa là bàn tay thì thủy nguyên tố là thanh trường kiếm trên tay.
- Thế tiếp theo muốn tạo ra thủy đạn thì phải làm thế nào?
Cao Lôi Hoa hỏi.
Khóe miệng Tiểu Tam hơi giật giật, người ở thánh cấp thật đúng là biến thái! Chỉ cần khẽ cảm nhận mà đã đạt tới trình độ này. Thánh cấp đến môt trình độ nào đó sẽ có sự liên hệ kỳ diệu với thiên nhiên. Các nguyên tố ma pháp cũng đều thích tiếp cận cường giả thánh cấp như con muốn gần mẹ vậy.
Tiểu Tam cười cười, trả lời:
- Đại ca Cao Lôi Hoa, nếu muốn sử dụng thủy đạn thì anh chỉ cần tưởng tượng trong đầu mình một quả banh nước, sau đó gán hình dạng quả banh này cho thủy nguyên tố, nó sẽ tự động biến thành hình dáng mà anh muốn. Ma pháp sơ cấp rất đơn giản, anh không cần dùng chú ngữ chú nghiếc gì hết.
- Đơn giản thế thôi à, để ta thử xem.
Cao Lôi Hoa hưng phấn nói, sau đó nhắm mắt lại thử tưởng tượng trong đầu mình hình dáng một viên thủy đạn màu lam. Rồi đem hình dáng này gán vào thủy nguyên tố bên mình.
Thủy nguyên tố nhận được tín hiệu của Cao Lôi Hoa liền bắt đầu ngưng tụ lại trên tay hắn thành một thủy cầu nhỏ. Nhắm mắt lại, Cao Lôi Hoa suy nghĩ về thủy cầu màu lam, trong lúc vô tình, Cao Lôi Hoa suy nghĩ càng lúc càng đi xa, từ thủy cầu màu lam lại hồi tưởng về quê hương của mình - không biết “địa cầu” của mình hiện giờ ở chỗ nào.
Địa cầu, một tinh cầu màu lam trong vũ trụ mênh mông. Có lẽ mình sẽ không có cách nào quay trở về được. Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, hành tinh xanh xinh đẹp kia, là nơi đã sinh ra và nuôi nấng hắn thành người.
.
Lúc này, Tiểu Tam và Nguyệt Nhị mở to hai mắt nhìn tay phải của Cao Lôi Hoa. Ở trên tay Cao Lôi Hoa, một viên thủy đạn màu lam đang dần dần phình to lên. Quả cầu lúc đầu từ từ biến thành cái chậu rửa mặt rồi lại tiếp tục thành cái chậu lớn. Nhưng không dừng lại ở đó, nó tiếp tục khuếch trương ra trên không trung.
Cái này thì cũng khỏi nói, bởi vì hiện tại trong đầu Cao Lôi Hoa đang nghĩ đến hành tinh xanh - Trái Đất.
Thấy thủy cầu càng lúc càng lớn mà vẻ mặt Cao Lôi Hoa vẫn cứ trầm tư. Tiểu Tam và Nguyệt Nhị đều sốt ruột, nhưng mà cũng chỉ sốt ruột đứng bên thôi chứ không dám làm phiền đến hắn. Ma pháp sư trong lúc thi triển ma pháp thì tuyệt đối không được làm phiền, phải biết rằng nếu bị ma pháp phản nghịch thì không dễ đùa giỡn đâu.
Cuối cùng, đến khi đường kính thủy cầu xấp xỉ năm thước thì Cao Lôi Hoa rốt cục cũng mở mắt, ngừng tưởng niệm về Trái Đất.
- Hả? Đây mà là ma pháp thủy đạn à? Lớn như vậy sao.
Cao Lôi Hoa nhìn ‘viên thủy đạn’ ma pháp thuộc sơ cấp thủy hệ trên tay mà tấm tắc đắc ý.
- ……..
Nguyệt Nhị với Tiểu Tam cũng nhìn nhau thấy bó tay luôn. Tuy nói thủy đạn ma pháp to hay nhỏ là phụ thuộc vào tinh thần lực của người sử dụng, nhưng mà thủy đạn của Cao Lôi Hoa lại thuộc loại hàng khủng. Nếu là người thường thì có thể làm ra thủy đạn to bằng cái bát cơm là đã rất tốt rồi.
- Không tồi, có thể đủ dùng để làm sạch ma thú rồi!
Cao Lôi Hoa đắc ý nói:
- Ma pháp quả nhiên tốt ghê! Chờ sau khi ăn cơm xong thì chúng ta lại học tiếp, chẳng hạn như tiểu hỏa cầu hay đại loại gì đó đi.
- Hic!
Tiểu Tam với Nguyệt Nhị đều run bắn lên, thủy đạn không có lực công kích mấy, cho nên có to mấy cũng chẳng sao. Nhưng hai người nhất thời nghĩ đến cảnh Cao Lôi Hoa giơ một cái tiểu hỏa cầu giống cái mặt trời nho nhỏ, không khỏi âm thầm lau mồ hôi, không biết bây giờ có nên dạy Cao Lôi Hoa thuật hỏa cầu không đây.
Cao Lôi Hoa làm sao biết hai cô bé kia nghĩ gì, hắn lấy từ trong giới chỉ ra một cái bồn không, dùng để rửa sạch đồ ăn. Sau đó cẩn thận đặt khối thủy đạn này vào giữa bồn. Ào ào một hồi, khối thủy đạn không còn bị Cao Lôi Hoa dùng tinh thần lực khống chế liền vỡ tan thành nước rơi vào bồn chứa.
Tiếp theo Cao Lôi Hoa lại lại thuần thục lấy trong nhẫn không gian một con ma thú, đây là loại ma thú hao hao giống con dê trên Trái Đất, nhưng chỉ bé tương đương như con gà thôi. Là một loại ma thú phong hệ bậc thấp, tên gọi là ‘Mị Dương’. Loại ma thú này có giá trị dinh dưỡng cao, hơn nữa chất thịt lại hơi bị ngon. Trong nhẫn không gian của Cao Lôi Hoa có không ít loại ma thú dạng này.
Sau đó, Cao Lôi Hoa lại lôi tiếp một đống đồ dùng để ăn cơm khi đi dã ngoại ra.
Nhìn Cao Lôi Hoa thành thạo mổ xẻ, làm lông, rửa sạch con ‘Mị Dương’ rồi bắt đầu nướng. Tiểu Tam há hốc mồm hỏi:
- Đại ca Cao Lôi Hoa, tôi thấy động tác của anh thành thạo như vậy, chẳng lẽ lúc bình thường anh đều đi làm mấy chuyện này sao?
- Làm chuyện gì?
Một tay Cao Lôi Hoa vội vàng lật con ‘Mị Dương’ đang nướng cho khỏi cháy, còn tay kia đem một con ‘Mị Dương’ khác ra chuẩn bị mổ xẻ.
- Ý tôi là bình thường anh đều nấu ăn sao? Tôi thấy động tác của anh rất là thành thạo.
Tiểu Tam nhẹ giọng hỏi.
- Đúng rồi đó, đồ ăn trong nhà đều là một tay ba ba làm đó.
Nguyệt Nhị đứng bên giành trả lời.
- Hề hề!
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, lại nhanh chóng gác con ‘Mị Dương’ thứ hai lên nướng, đồng thời lại tiếp tục giải quyết con thứ ba.
- Nhưng, anh là cường giả thánh cấp cơ mà.
Tiểu Tam có phần sốt ruột.
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi:
- Ủa? Cái đó với thánh cấp thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ có quy định là cường giả thánh cấp không được nấu ăn sao?
- Không, tôi không phải có ý đó.
Tiểu Tam vỗ vỗ đầu nói:
- Đại ca Cao Lôi Hoa, chẳng lẽ anh ngoài lúc tập luyện vũ kỹ thì còn có thời gian đi tập nấu ăn sao?
Ở trong mắt Tiểu Tam, cường giả thánh cấp đều là cái loại ngày đêm chỉ biết đâm đầu luyện tập để cố gắng đột phá. Đừng nói bọn họ nấu ăn, chỉ sợ ăn cơm cũng không đủ thời gian luôn.
- Ha ha, cái này chỉ là sở thích của ta thôi.
Cao Lôi Hoa khẽ cười, quen thuộc nướng con ‘Mị Dương’ thứ ba này, đồng thời phết một ít gia vị lên thân mấy con ‘Mị Dương’ này. Một loạt động tác của Cao Lôi Hoa làm một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi Tiểu Tam với Nguyệt Nhị.
- Ực, ba ơi, còn chưa được ư? Con đói chết mất.
Hai tròng mắt Nguyệt Nhị như rớt xuống nhìn chằm chằm vào từng giọt mỡ con ‘Mị Dương’ đang ứa ra chảy xuống dưới kêu xèo xèo. Hồi ở nhà, Cao Lôi Hoa chỉ vài lần nướng thịt, bởi vì Cao Lôi Hoa nói ăn nhiều thịt nướng sẽ nóng trong người. Cho nên mặc dù thịt nướng ăn rất ngon nhưng Cao Lôi Hoa vẫn ít khi làm. Cho nên đây cũng là nguyên nhân hai mắt Nguyệt Nhị bừng sáng khi thấy con ‘Mị Dương’ đang nướng này.
Lần đầu nhìn thấy cách nướng thịt này làm Tiểu Tam nuốt nước miếng ừng ực, nàng chưa từng thấy ai nướng thịt như Cao Lôi Hoa. Trên đại lục thì hễ là người có chút thân phận đều không ăn mấy cái thịt nướng linh ta linh tinh này, thịt nướng hầu như là dong binh (lính đánh thuê) ăn. Mà mấy vị dong binh cũng không có khả năng nướng thịt như Cao Lôi Hoa, với bọn họ thì nướng chín là ngon rồi có biết cái gì nữa đâu.
Nhìn Cao Lôi Hoa thỉnh thoảng lật miếng thịt lên, quệt quệt một ít gì đó hương thơm ngào ngạt lên trên thịt nướng.
- Gào gào, tiểu huynh đệ, thịt nướng của ngươi thơm quá! Thật khiến ta chết mất!
Trong khi Tiểu Tam với Nguyệt Nhị dồn hết chú ý lên miếng thịt nướng trên tay Cao Lôi Hoa thì một âm thanh ồm ồm trầm đục vang lên bên cạnh hai cô bé.
Tiểu Tam cùng Nguyệt Nhị hoảng sợ vội vàng quay ra nhìn đằng sau, thì thấy một gã to khỏe có mái tóc vàng dài với một chiếc vòng vàng quấn quanh cổ. Trên tay gã là một thanh cự phủ (rìu lớn) cực lớn, lưỡi phủ lóe sáng có chút dọa người.
Lúc này thì tên hán tử khỏe mạnh cũng đang nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt nhìn miếng thịt nướng trên tay Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa nhìn gã tóc vàng này nhẹ nhàng cười:
- Sao, muốn nếm thử một chút không?
- Người anh em? Ngươi mời ta ăn ư?
Gã tóc vàng mở to hai mắt cười như được mùa.
- Đương nhiên.
Cao Lôi Hoa khẽ cười:
- Chỉ cần ngươi không phải là kẻ địch thì có thể thưởng thức tay nghề của ta.
- Người anh em à, ta tuy là thú nhân, nhưng ta có thể hiểu được lời ngươi nói.
Gã thanh niên kia cười nhẹ:
- Nếu ta mà là kẻ địch thì chỉ sợ là ta sẽ đi gặp thằng cha Quang Minh thần chết bầm kia nói chuyện phiếm ngay!
- Hắc hắc.
Cao Lôi Hoa cười khẽ, đồng thời nhấc tay phải lên, lôi quang đen nhánh lóe sáng:
- Nếu ngươi là kẻ địch thì vừa rồi ngươi núp ở trong đó ta đã cho ngươi đi gặp thần Quang Minh mà buôn chuyện rồi.
- Ồ? Hóa ra người anh em vừa rồi đã phát hiện ra ta. Thế vì sao vừa rồi ngươi không ra tay nhỉ? Lúc đó ngươi cũng chưa rõ ta là kẻ địch hay không thì phải.
Gã thanh niên tự xưng là thú nhân này nhìn Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm………………………….