Anh không sợ cô giận, chỉ sợ cô cười dịu dàng, lại ngấm ngầm xa cách. Tựa như lúc trên sân thượng, anh ôm được người cô, lại không thể chạm tới lòng của cô.
"Tôi không để em ấm ức đâu, hôn lễ Lam Tu vừa kết thúc tôi sẽ phái người điều tra ngay."
Thật ra Lan San cũng không biết cuối cùng mình giận vì chuyện gì, là bởi người khác cố ý làm bản áo khoác của cô, hay vì mấy câu Lam Vi Nhi nói kia, hay là vì bị Minh Dạ thổ lộ?
Những chuyện xảy ra hôm nay hơi nhiều, đầu óc cô hỗn loạn rầm rầm, như sắp bùng nổ, cả người không còn sức.
Người hơi nghiêng sang trái, đầu để ở trước ngực Minh Dạ, nhẹ giọng thì thào: “Để cho tôi dựa một lát."
Sắc mặt Minh Dạ dịu lại, điều chỉnh tư thế để cho cô dựa vào càng thoải mái hơn, lấy tư thế chiếm hữu tuyệt đối ôm Lan San vào lòng.
Trong xe yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Có thể là quá thoải mái, không bao lâu sau Lan San tự nhiên ngủ thiếp đi.
Minh Dạ cầm lấy áo khoác vứt một bên, lần thứ hai đắp lên người Lan San, động tác rất cẩn thận, sợ đánh thức cô.
Một động tác khiến trái tim Sở Tiều từ từ có phần thừa chịu tải không nổi, run run rẩy rẩy.
Nhưng anh ta vẫn mắt không chuyển hướng nhìn con đường phía trước, những lời nói nỉ non nhỏ nhẹ phía sau một chữ anh ta cũng không nghe thấy, anh ta cũng không ngờ có ngày cậu chủ sẽ biến thành bạn trai nhị thập tứ hiếu*.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Nếu quan hệ giữa Lan San và Minh Dạ thật sự từ con riêng và mẹ kế biến thành người yêu, anh ta cảm thấy vô cùng bình thường, bọn họ sớm chiều ở chung lâu như thế, sao có thể không có một chút cảm tình.
Lúc Lan San tỉnh lại, đã trở lại nhà họ Mịnh, Minh Dạ đang ôm cô định đặt cô lên giường.
Thấy Lan San mơ hồ mở mắt, hai mắt mông lung, có vẻ chưa tỉnh ngủ, môi hơi chu lên, rất là đáng yêu.
Minh Dạ thả Lan San lên giường, đắp chăn, cúi đầu vô cùng thân thiết hôn một cái lên môi cô.
"Thức dậy hả, ngủ thêm một lát đi, còn sớm còn, còn chưa tới lúc dùng bữa tối."
"Minh Dạ..." Giọng của Lan San mang theo lười biếng và khàn khàn mới tỉnh ngủ, mang theo vài phần hấp dẫn không nói nên lời.
"Ừ..."
"Đừng tốt với tôi như thế." Tôi sợ đến cuối cùng cả tôi cũng không khống chế nổi thì phải làm sao đây.