Lan San biết chỉ cần cô không muốn, Minh Dạ tuyệt đối sẽ không cưỡng bách cô. Cho nên cô mới dám năm lần bảy lượt không kiêng nể gì, thật ra chẳng qua cô ỷ vào việc Minh Dạ thích cô.
Quả nhiên là không chiếm được thì không cam lòng, được thiên vị thì không còn sợ hãi. Nếu Minh Dạ vẫn đối xử với cô như trước đây, cô nào dám như vậy.
Lan San bỗng nhiên cảm thấy mệt muốn chết, cả người giống như bị hút hết sinh lực, một khắc trước còn nóng lòng muốn thử, bây giờ thế nhưng không gợi nổi một chút hứng thú.
Lan San nâng mặt của Minh Dạ lên, tỉ mỉ ngắm nhìn anh.
Trên đời này có một loại đàn ông, mặc kệ là thời điểm nào, đều tản ra một loại mị lực khiến người khác không thể bỏ qua, Minh Dạ chính là như vậy.
Nếu bây giờ thân phận cô không phải mẹ kế của anh, cô thật sự sẽ không màng tất cả mà yêu anh.
Chỉ là trên đời này làm gì có nhiều câu nếu như vậy. Nếu không phải cô trọng sinh lên người Lan San, cô cũng sẽ không gặp được Minh Dạ, chuyện nhân nhân quả quả này, một câu làm sao có thể nói hết được.
"Minh Dạ buông tay đi, tìm người có thể xứng đôi với anh, có thể cùng anh quang minh chính đại ở bên nhau, có thể cùng nhau sinh ra một cô bé được mọi người chúc phúc, đừng để chính mình hối hận."
Lan San rất rõ ràng mấy ngày nay nội tâm mình đã thay đổi, cô thật sự sắp chịu không nổi.
Ánh mắt Minh Dạ vĩnh viễn thâm thúy, bỗng nhiên ngậm lấy đôi môi Lan San, trằn trọc liếm láp như mưa rền gió dữ, cạy ra môi lưỡi của cô, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Minh Dạ hôn một chút ôn nhu cũng không có, thậm chí có thể gọi là tàn nhẫn.
Thẳng đến khi Lan San cảm giác trong miệng có mùi máu tươi, mới ý thức được môi bị cắn nát, nóng rát đau đớn khiến cô nhịn không được đỏ hốc mắt.
Thời điểm Lan San sắp hít thở không thông, Minh Dạ mới buông cô ra, ánh mắt trói chặt cô, gằn từng chữ:
"Lan San tôi nói cho em biết, tôi tuyệt đối không thể buông tay." Anh nhận định, chính là duy nhất, buông tay cô, anh mới có thể hối hận.
Sau khi nói xong Minh Dạ xoay người xuống giường, đẩy Lan San ra, bước nhanh đi ra khỏi phòng cô.
Anh sợ đi chậm một bước liền sẽ không nhịn được muốn cô, cô vẫn luôn có biện pháp đảo lộn cảm xúc của anh.
Đến khi tiếng bước chân không còn nữa, trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Lan San che lại đôi môi giống như lửa đốt, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đêm tối truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.