Hàm răng cắn chặt lấy bờ môi hồng hào, như muốn nói lại thôi, dáng vẻ yêu mị kia quả thực làm nao lòng người.
Cô dựa mình vào lồng ngực Minh Dạ, hai tay ôm lấy eo anh, như một cây con bám quấn quýt lấy cây to, mở miệng nói: “Đừng nói nữa được không, để sau tôi sẽ nói.” Để em nghĩ nên nói với anh như thế nào mới khiến anh không sinh nghi.
Lan San không ngừng tự khinh bỉ chính mình, phải chăng cô đang lợi dụng tình cảm của Minh Dạ?
Nhưng mà phải nói rằng cách này của Lan San rất có hiệu quả, dù cho Minh Dạ có thông minh đến cỡ nào, đứng trước sự nhu mì của Lan San thì cũng phải liêu xiêu.
Trán anh dán sát vào trán cô, ôn nhu nói: “Được, tôi không hỏi, không hỏi, khi nào em muốn nói thì nói.”
Đều nói, phụ nữ rơi vào tình yêu đều là kẻ ngu si, thực ra đàn ông cũng thế, cũng sẽ không phân biệt được thật giả.
Nằm trong lồng ngực ấm áp của Minh Dạ, Lan San thật sự rất hổ thẹn, cô rất muốn nói cho Minh Dạ biết cô không phải Lan San thật... Nhưng cô không dám nói ra.
Cô không sợ sau khi Minh Dạ biết sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Minh, cô chỉ sợ Minh Dạ sẽ trách cứ cô, không chịu nhìn mặt cô nữa.
Nói cho cùng, Lan San cũng đã động lòng với Minh Dạ rồi dù cho cô có kiềm chế rất nhiều đi chăng nữa.
Qua một hồi lâu hai người không nói gì thêm, Lan San vẫn nằm trong lòng Minh Dạ.
Cô nhất định phải xử lý chuyện của Vệ Thạc Nhân hơn nữa không thể để Minh Dạ biết được.
Lan San nhẹ nhàng kéo áo Minh Dạ, nói năng có chút khó khăn: “Vệ Thạc Nhân, anh ta... Anh ta...”
Lan San nói rất chậm, vừa mới nói tên của Vệ Thạc Nhân, ánh mắt của Minh Dạ liền buồn bã: “Anh ta chắc yêu thích em, anh biết rằng anh ta không có ý tốt với em, anh đã sớm phát hiện ra rằng ánh mắt của anh ta dành cho em không hề đơn giản.”
Lan San nhỏ giọng nói: “Không phải, anh ta không nói rõ...”
Lan San cố tình nói một nửa, để cho Minh Dạ hiểu lầm.
Để anh nghĩ rằng vì yêu thích Lan San nên Vệ Thạc Nhân mới làm ra những hành động kia.