Lan San miễn cưỡng liếc bà ta một cái, thật nhàm chán, muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe sao.
Nhìn chiếc nhẫn mình đang đeo, bà Chu nói như vậy còn không phải đang ám chỉ Lan San cô là người phụ nữ không đứng đắn sao.
Lan San biết, rất nhiều người đều xem cô như một trò hề, nhưng vì ngại Minh Dạ nên không dám làm càn, trong bữa tiệc nhà họ Lam, Minh Dạ đã cảnh cáo bọn họ một lần.
Hiện tại ba người phụ nữ này vừa nhìn thấy liền biết không quen, à... Phải nói là từ sau khi cô trọng sinh liền chưa thấy qua, trước kia cô hẳn vô cùng chán ghét mấy người này đi.
Lan San giơ tay trái lên ngắm nhìn, miễn cưỡng nói một câu: "Vậy bà đánh đi, dùng sức mình lớn một chút, đừng ngại đánh."
Cô chính là lòng dạ hẹp hòi, một người mẹ kế độc ác, nếu trong nhà có công chúa Bạch Tuyết, cô sắm vai hoàng hậu ác độc sẽ vô cùng thành công.
Dựa vào cái gì mà nói với cô một câu ‘cô nhất định sẽ không để ý" thì cô liền không để ý?
Hừ... Có bực tức trong người thì phải trút giận, bà chủ cô hôm nay chính là cực kỳ để ý, nhìn xem bà ta có thể làm gì.
Cô vốn thấy kiểu dáng chiếc nhẫn kia khá đẹp nên để nhân viên cửa hàng mang ra, tính mua mấy chiếc về chơi đùa, tuy cô góa chồng nhưng cũng coi như còn độc thân.
Người phụ nữ này thật đúng là biết bịa chuyện, một chiếc nhẫn cũng có thể nhắc tới chuyện “ tiểu thư” đài các, mệt cho bà ta có thể nghĩ ra.
Vốn nhiều ngày qua cô còn buồn bực, nếu người phụ nữ này đã không có mắt mà va phải cô, vậy cũng đừng trách cô không cho bà ta mặt mũi.
Lan San nói xong câu này khiến cho Phương Lê che miệng quay đầu, sợ chính mình cười ra tiếng.
Phương Lê quá bội phục Lan San, nếu là người khác phỏng chừng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, không nghĩ tới cô lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, nói một câu thản nhiên như vậy. Quả thật là một cô gái đặc biệt, trách không được Minh Dạ lại yêu thích cô ấy.
Nghĩ đến Minh Dạ, Phương Lê lại nghĩ đến cô em chồng Lam Vi Nhi, xem ra cô ta thực sự không có cơ hội cướp người rồi, chỉ hy vọng cô ta đừng làm ra chuyện điên rồ gì thôi.
Giờ phút này, ba người phụ nữ kia đang há to miệng, biểu tình như nuốt phải ruồi, hoặc như là táo bón một tháng vẫn chưa giải quyết được.
"Minh...Bà chủ Minh, cô cứ xem như đang vui đùa đi." Bà Chu cười so với khóc còn khó coi hơn, nói chuyện cũng nói lắp rồi.