Tòa án thần đã thẫm tra, mất thời gian hơn một tiếng để xác nhận tốt dòng máu trong người cô đang chảy. Họ biết rằng loài người có thể xuyên qua kết giới thần, cơ bản đã không phải dòng máu người thuần chủng. Một tuần sau, Meyami nghe tòa án tuyên bố xin lỗi với Willian và phục hồi chức vụ cho anh. Thế mọi việc đã xong, bây giờ trong người cô có dòng máu nào đi chăng nữa thì điều đó đã không phải việc bận tâm quá với cô.
Meyami bắt đầu sắp xếp trở về với mọi người, cô rất nhớ họ, rất nhớ.
Và cô chắc lần này sẽ không còn trốn tránh nữa rồi. Sẽ đáp ứng họ, sẽ bên họ. Sẽ mãi mãi không khiến họ đau khổ nữa. Vì cô biết, tim cô bây giờ chứa những tình cảm gì. Mặc dù không thể biết rõ chúng mồt một, tuy vậy cô sẽ biết chúng thể hiện ra sao khi cô bên các anh.
Sau đêm đó, kí ức được hạ xuống, quyền chủ tớ giữa cô và Willian trở thành người dưng. Và Meyami chỉ cho cái hôn kia là giải trừ khế ước bằng một cách ngọt ngào.
Đêm đã khuya, trắng lên cao, gió từ những cánh đồng xa thổi qua còn mang hương hoa nhài ngàn ngạc. Xa xa, những ánh sáng lập lòe chớp hiện chớp nở điểm thêm như dây đèn trang điểm cho cửa hàng ở hiện đại. Những mùi hương ngọt ngào bay lên, nhẹ nhàng xoáy sâu vào tâm hồn của Meyami như một thuở kí ức. Nới đó, Meyami được học cách cười, cách quan tâm, và được đùm bọc bên vòng tay của những người quen.
Cô sắp gặp họ, gặp đến những con người đó.
" Tiểu thư Travel thật có nhã hứng ngắm trắng, không biết nàng có phiền khi đi cùng tôi?"
" Cái gì? Á..."
Khi cô chưa kịp hiểu, Under mới chớp nhoáng xuất hiện trước mặt cô, liền nhảy qua cửa sổ ôm gọn cô biến mất trong bóng đêm.
Đến khi cô tỉnh lại cũng là chuyện hai tiếng sau đó, một chiếc quan tài đầy hoa, hương hoa cùng hương sát ướp hòa lẫn vào trong không khí, quyện vào nhau tạo ra thứ mùi gì đó chua chua, khó ngửi. Ngồi dậy, nhìn quanh, điều đầu tiên cô nhận ra, bộ váy của cô bị đổi, thay vào đó là bộ váy trắng thuần khuyết.
Mày đẹp liền cau lại, trước giờ cô không thích màu trắng, dù không kì thị nó, nhưng nhìn như nó quá thuần khiết và mong manh. Cô lại không thích thì không thích thôi.
Nhìn quanh căn phòng, ánh nến lập lòe rọi trên tường, bộ xương người, đầu lâu, hình thủy tinh, chất lỏng chứa những con mắt, chiếc lưỡi, nội tạng người.
Những thứ này lại thu thập chứ? Ai lại quái gỡ...À không, cô quên mất, kiếp trước cô cũng có một phòng thí nghiệm như vậy đây. Và bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là cảm giác quen thuộc. Đứng dậy khỏi quan tài, tiếng động ngoài cửa cọt kẹt mở ra, một bộ xương người lộc cộc bước vào, trên cánh tay dài khoàng, khẳng khi của nó bưng theo chất gì đó lỏng lỏng đựng trong cái bình thủy tinh dạng ống phễu.
Tên Under kia đừng nói biến cô làm vật thí nghiệm đấy chứ? Không phải kẻ đó ngày một ngày hai là tỉnh đâu. Bây giờ cô là con mồi của hắn.
" Em đã tỉnh sao?"
Under đi phía sau bộ sương kia, rồi nhẹ nhàng, dem khay trên cánh tay bộ xương kia chuyển qua cho mình. Đến bên cô, ngồi xuống bên cạnh chìa lọ chất lỏng kia trước mặt cô. Mỉm cười.
" Uống đi, nó sẽ giúp em ngủ cjo đến khi đóng nắm quan tài"
Nhìn anh lại nhìn lọ thuốc trước mặt mình, Meyami cầm nó lên nhìn kỉ, lắc nhẹ võ thuốc, một ít bọt xì ra như dạng ô zinga cho vào vết thương.
" Thuốc này là?"
" Là thuốc ngủ thôi"
" Ngủ mãi mãi?"
"..."
Đặt lọ thuốc sang một bên, nhìn vào anh. Đưa tay vén tóc mái anh ra một bên.
" Under nói tôi biết sắp tới có chuyện gì?"
Under quay đi không trả lời cô.
Meyami lắc đầu, không muốn hỏi thêm, đứng dậy rời đi.
" Em đi đấu đấy?!"
" Về nhà ngủ, không phải ở trong phòng này"
" Nếu em đi...Đừng đi...tiểu thư Travel...Đừng đi...Nếu đi em sẽ chết mất!"
Under không biết tại sao từ phía sau ôm chồng lấy cô, giữ lấy bàn tay nhỉ muốn mở khóa cửa kia. Meyami lúc này cũng khựng lại, cái chết đối với cô mà nói đã báo trước rồi. Cũng không cần quá bất ngờ. Cái chính tại sao, Under lại chạy ra nói với cô, hắn cũng không cần nói.
" Anh không muốn em đi. Ngoan, uống lọ thuốc này vào, enm chỉ là ngủ đi, đến khi mở nắm quan tài, em sẽ thức tỉnh! Nào uống đi!"
Under nắm cằm của, bắt cô mở miệng để uống vào. Sức lực trước giờ côuôn bị con trai kiềm hãm. Dù cố gắng vùn vẫy đến mức nào.
" Ặc...Ặc.."
Thuốc trong lọ đổ hết, chất lỏng có mùi gì cơ bản cô không biết, nó trôi tuột vào cổ họng của cô. Và trôi hết, khi UNder bỏ cô ra, theo quán tính, thoát khỏi vòng tay anh, cô liền khụy xuống ho sặc sụa.Lọ thủy tinh trên tay UNder bị cô gạt rơi xuống đất vỡ tan. Những mảnh vỡ ting tóe, bắt vào tay cô, sướt qua mặt cô đau điếng. Under liền ngồi xuống vươn tay ra. Lập tức bị cô gạt ra, đổi lại anh là đôi mắt lạnh buốt. Meyami nghiến từng chữ một nhìn tên gây chuyện nào đó.
" Anh làm trò gì vậy hả? Tôi ngủ, còn công xưởng thì sao? Gia tộc tôi như thế nào? Cô nhi viện ra sao? Tất cả, tôi chưa sắp xếp ổn thỏa, công nhân ở đó, mấy đứa trẻ, còn những ngueời làm trong gia tộc sẽ bị bà nữ hoàng kia hại biết không?!"
" Chỉ vì vậy em bỏ tính mạng mình sao?"
" Tính mạng của tôi không thể đổi cả linh hồn hàng vạn người như vậy..."
Cơn buồn ngủ liền ập tới, khi Meyami còn chưa nói hết câu, đã ngã xuống đất. Under vội đỡ cô, bế sốc cô nằm trong quan tài. Nhìn người con gái kia liền trầm tư, loại người kiêng cường như vậy chỉ có duy nhất một người. Phamtomhive sinh ra một đứa trẻ gan góc, còn Travel tạo ra được ranh giới của vị thần và người. Anh biết máu cô, từ dòng máu của vị thần. Nó rất giống máu của thiên thần, nhưng pha vào đó là dòng máu thơm của một thần chết.
Từ đầu, anh biết cô sẽ không đồng ý, và anh cũng không biết những suy nghĩ của cô, trước khi cô nói ra. Nhưng anh không đón được suy nghĩ của cô, cho đến khi Meyami tự nói ra. Bây giờ cứ để cô nằm nơi này, anh chắc sẽ chẳng ai dám vào, vì vậy giấc ngủ của Meyami được an ổn. Xoay người rời khỏi phòng.
" Rầm!"
Cửa do lực đạp văng ra, một bóng đen lướt qua anh chạy đến quan tài nơi Meyami đang ngủ. Willian quỳ xuống bên nắp quan tài, nắm lấy tay cô bắt mạch tượng không sao, liền thở ra một cách nhẹ nhõm. Khi đến biệt thự, anh nghe Jacker báo lại cô bị bắt đi, do một thần chết làm. Lúc đó anh thật sự lo lắng, lo lắng khi cô gặp chuyện gì không hay, anh biết cô sẽ gặp tử thần, sổ của tử thần đax ghi lại tên cô. Vào đúng ngày này, Meyami sẽ chết, chết không rõ nguyên nhân. Anh sợ, sẽ để mặt cô biến mất một lần nữa. Sẽ tự ôm đau buồn này đến hết đời.
Under nhìn người vừa bước vào phòng, anh chẳng bất cứ hành động gì, khoanh tay trước ngực tựa lưng vào tường. Lúc này Willian từ mặt đấy đứng dậy, đi tới nhìn anh.
" Tại sao lại bắt cô ấy? Anh làm gì Meyami?"
" Chẳng làm gì cả, tôi không muốn cô ấy ra đi"
Willian khự lại, rồi im lặng quay lại ngồi bên cạnh cổ quan tài. Anh hiểu, anh cũng không muốn cô ấy rời khỏi thế gian này, nhưng anh làm gì được đây? Chỉ biết đứng nhìn, còn Under đã hành động suy ra, dương như Willian nhận thấy, anh ta luôn quyết đoán hơn anh rất nhiều. Willian trước khi làm đã nghĩ về kết quả sau này nếu họ phát hiện ra sẽ nguy hại gì với cô. Rồi sẽ tìm mọi cách giấu cô ở đâu. Đến khi đã suy sét xong chạy đến gặp thì cũng đã muộn.
"Cô ấy có một yêu cầu cần chút ta giúp trong thời gian này, hãy làm trước khi để cô ấy thất vọng! "
"Được! "
--- ------ ------ ------ -----phân cách---- ------
Khi Meyami tỉnh lại đã là chuyện một tháng sau, khi mùa xuân đến, băng tuyết dần tan chảy cả, hoa nở khoe sắc. Gió trời lồng lộng, mát rượi, tươi xanh. Tiếng chim hót trên cành, lộc non chớm nở, người đua nhau may cho mình những trang phục xinh đẹp đi lễ hội.
Ánh mặt trời nhập nhòe, làn hơi ấm chíu vào làn da bạch ngọc nơi quan tài. Những đóa hoa trải xung quanh quan tài còn ướt đẫm sương, long lanh dưới ánh nắng chiều.
"Tiểu thư, hôm nay tôi đem đến hoa lyly cho cô. Cô rất yêu loài hoa này đúng không? Là loài màu tím nhạt chứ không phải màu hồng. "
Willian bước vào phòng, ôm đóa hoa để cạnh cô. Hiện tại qua một tháng, ánh mắt kia vẫn nhắm nghiền thật khiến hắn lo lắng.
Ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ xinh lạnh buốt, sưởi ấm. Đến khi nào cô mới có thể nhìn anh đây? Mở mắt mà nhìn anh?!
Cánh cửa cót két lại một lần mở ra, Under bước vào, trên tay cầm quyển sách đưa cho Willian, rồi đến bên cô ngồi xuống, xem lại những bông hoa xung quanh, rồi thay bằng những đóa hoa mới. Đưa tay vuốt lại loạn tóc cho cô, rồi ngồi đó im lặng.
Căn phòng lặn im, chỉ nghe tiếng lóc cóc của những giọt nước trong bình nhỏ xuống. Không nói nhưng ai cũng biết rằng, nếu bây giờ hết thời gian, Meyami không tỉnh lại thì cok đã đi rồi. Hai nam nhân ngồi trong phòng, người đọc sách, người lại gji chép gì đó vào trong sổ, cơ bản họ không liếc về nhau một cái. Im lặng đến đáng sợ đến mức nào.
"Ưm"
Không biết đã bao lâu, hai người cứ ngồi đó làm việc của mình, không một ai nhìn đối phương hé răng một tiếng. Đế khi cái trở mình của người trong quan tài đánh thức hai người.
"Tiểu thư"
"Meyami"
Nhắm mắt rồi mở ra, chợt ngẩn người ra, ôm đầu. Meyami giật mình kéo cổ áo Under.
"Anh... tôi ngủ bao lâu? "
"Một tháng"
Gia tộc của cô, công xưởng của cô, người ăn làm, cả những đứa trẻ cô nhi viện. Một tháng cô bị mất chúng rồi sao?
"Yên tâm đi, anh cùng Willian đã giải quyết ổn thỏa"
".... khát"
Willian đem cốc nước cho cô, rồi đem khăn đưa cho cô.
"Các anh giúp sao? Thật cảm ơn, nhưng mà.. lỡ như họ hỏi các anh là ai?? "
"Yên tâm a~ thân phận đã tự sắp xếp rồi. "
Meyami nghe rõ liền gật đầu.
Sau khi nghĩ được hai ba tuần nữa, Meyami lập tức bị hai người kia tống thẳng về hiện đại. Under nhận nhiệm vụ đưa cô tới nơi. Maf thức chất, mới sáng sớm, sau vườn, Meyami không biết nhưng tất cả mọi người đều biết, quản gia Willian và phu quân tương lai của riểu thư đánh nhau. Chỉ khổ cho bọn người ngoài cuộc như họ a~ dọn dẹp bãi chiến trường khùng luôn. Và cuối cùng Under đã cho Willian một liều thuốc ngủ, ngay lập tức anh chàng bị xuất thủ. Dù có lấy vợ hay lấy chồng, cũng chẳng ai hiểu bết về tên ưa sạch sẽ kia hơn cấp trên này!