Đêm đến, Meyami không ngủ được. Mai là ngày ra tòa.
Sau khi trở về nhà Sohma, cô tự dính mình trên chiếc bàn học, lật tiếp những tài liệu khác, và ôn lại thật kỉ những chứng cứ đã tìm thấy.
“ Mimi bạn không ngủ sao? … Gì thế?”
Tohru dụi mắt thức dậy nhìn cô vẫn ngồi trên bàn từ đầu tối tới giờ, đến gần, Tohru như muốn choáng, trên bàn đều là giấy khổ A hay A, trên mặt đầy những chữ in bằng mực máy đen kịch. Meyami giật mình gập cuốn sổ lại, quay sang nhìn cô cười trừ.
“ Mình đánh thức bạn sao? Xin lỗi”
“ À không có, bạn nên ngủ sớm vào ngày mai chúng ta còn đi học đấy!”
Tohru vẫy tay rồi nằm lại trên nệm, Meyami chỉ cười rồi đến nệm mình nằm xuống. Cô nghĩ không nên nói cho Tohru biết về ngày mai cô phải lên tòa, mắc công Tohru xem cô như người ngoài hành tinh rồi lại xa lánh cô nữa thì nguy.
Sáng hôm sau, Meyami nhận được tin nhắn từ Tompa, anh nói phiên tòa thứ nhất để anh xử còn thứ hai, thì sẽ đến lượt cô. Bây giờ anh bảo cô nên đi gấp đến cảnh sát lấy chứng cứ. Khi nhìn thấy anh quên đem về rồi.
Rời khỏi nhà, cô chạy xe thẳng đến đồn, đưa giấy chứng nhận cho họ. Cô được một cảnh sát trưởng đưa đến căn phòng cũ kỉ, giữa bậc cao là một xe mô tô đời cũ nhưng nhìn cũng biết chủ nhân nó trang hoàng như thế nào trong xe. Đời mới của một thời, và cũng là đời huy hoàng nhất của hảng xe này. Chi Cục trưởng đưa cho cô tấm bìa giấy dày cộn. Meyami chỉ kịp cảm ơn rồi nhanh chóng đi gấp. Phiền tòa mở ra, cô cần xem Tompa tranh kiện.
h- toàn án Trung Tâm thành phố Tokyo.
Giữa bàn gỗ là những vị thẩm cao nhất trong nước, cùng với những vị khác. Ngồi hai bên là bang luật sư đối đầu, bên phải là công ty của Meyami, Giữa những hình bán cầu cong để một người đàn ông mặc áo vest trông lịch lãm và tế nhị. Nhưng những lời ông ta nói ra và trên gương mặt ông ta không có chút là khiếm nhã.
“ Này, thằng chó này nói dối!”
Lão phát ra, chỉ tay vào Tompa khi anh đang đề cập đến tội mình. Phiên tòa luôn nhắc nhở lão giữ yên lặng.
“ Này tên tóc vàng, ta dùng tiền thuê anh đấy, có biết không. CŨng nên giữ một chút gì mùi tiền đi chứ”
Còn rất nhiều lời khác lão nói với hai luật sư trên tòa. Meyami nhìn lão rồi đến bên ngồi vào vị trí công ty mình. Phiên mới tới cô, hiện tại nên từ từ mà xem xét cách giải án của Ukyo.
Đang cố nhìn xuống tức giận khi bị lão già kia hết la đến hét. Lão thực không biết hành động đó sẽ khiến luật tranh cãi them vô dụng. Anh cũng đành bó ay, dù gì anh cũng chẳng muốn phá cái vụ án nhảm nhí này. Nhận tiền rồi cho qua có lệ, dù gì anh cũng chẳng ưa gì anh ta. Mà chuyện ra tòa này Ukyo cũng phải đối đầu với Tompa, tân sinh viên mình từng dạy dỗ. Thật muốn thử thách tính chịu đựng của cậu nhóc. Nhưng khi nhìn thấy bóng người quen thuộc bước vào tòa, tâm anh như nhảy cẩn lên, em ấy đã giữ lời hứa. Nhưng chẳng được bao lâu, anh rơi nhanh vào đáy vực. Cô là đối thủ của anh trong phiên tòa này. Vì tính tâm lý, Ukyo gọi một người bạn cùng phòng thay phiên, anh cần nghỉ ngơi, khi anh liếc sang nhìn Meyami, cô nhìn anh mỉm cười xem như chào hỏi. Ukyo im lặng nhìn sang nơi khác. Tâm hồn hiện tại cũng đã không còn tại nơi này.
( Ukyo lớn hơn Tompa chỉ tuổi, anh đã từng là tiền bối của Tompa).
Trên ghế người xem, thành viên trong gia đình Asahina cũng ở đó, tuy chỉ vài người một số khác do bận việc và do hôm nay là đầu tuần nên bắt buộc phải lên lớp. Kaname cùng Masaomi nhìn nhau rồi lại nhìn xuống dưới tòa, cặp song sinh mỗi người một vẽ, Azasu nhìn anh trai mình, Tsubaki chống cằm, dáng vẻ xem cuộc vui nhưng không ai biết trên khuôn mày đã bắt đầu nhếch lên một đường mờ nhạt.
Sau được một tiếng đồng hồ, phiên tòa được nghỉ ngơi. Meyami đứng dậy chờ Tompa đi về phía phòng nghỉ ngơi luật sư, mà phiên tòa đã chuẩn bị. Trên hành lang nhiều người qua lại, tiếng dày lột cột trên nền sàn đá hoa, tiếng guốc như đinh đang gọi theo. Tompa nhìn cô, rồi lại im lặng. Làn gió thỏi qua khe cửa mang đến khung cảnh nhẹ nhàng. Meyami liếc mắt nhìn bầu trời quang đãng, họ biết rồi. Cô cũng thấy dáng vẻ khó chịu của họ, xem ra không cần nói thì quan hệ giữa cô và các anh càng ngày lại tệ them gấp bội. Chỉ mới vui mừng, nói chuyện được một chút vậy mà …. Dù đã chuẩn bị tâm ly nhưng cô sao thế này?!
“ Meyami!”
Tiếng vọng gọi từ phía sau, khiến cô giật mình quay lại. Ukyo, anh đi đến chỗ cô ngày một nhanh sau đó nắm tay cô kéo đi. Nhẹ gật đầu với Tompa một cái xem như chào hỏi. Cô nhìn cổ tay bị anh hai- Ukyo nắm đỏ ửng còn có cảm giác rất đau, nhưng lại không vùn vẩy. Cô biết hiện giờ có phản ứng thì cũng như thế không thoát được, đường nào cũng sẽ trở ra thế này. Nói hết kẻo đêm dài lắm mộng. Dắt (kéo) Meyami đi đến khuôn viên sau tòa, Ukyo bỏ tay cô ra xoay người đối mặt cô. Trong mắt anh, Meyami có nhìn thấy những giọt lửa giận.
“ Anh Ukyo chuyện này ….”
“ Meyami thi một trần ra trò đi!”
“Dạ?!”
Ngước mắt nhìn. Thi đấu? Ukyo muốn thi. Lát sau cô hiểu ra, anh muốn đấu với cô, gật đầu mỉm cười quay lại phòng ăn, cô biết nên làm gì. Và nợ cả nhà một lời giải thích thực sự. Hôm nay cô chơi, sau này sẽ không thể tiếp tục. Phải cho họ biết vì dù gì cũng là người nhà.
“ Meyami, em là đối thủ của anh hãy cho anh thấy đối thủ của anh tốt đến thế nào!”
“ …”
Chợt Ukyo nhìn cô, rồi đưa tay vút nhẹ mái tóc cô, hạ giọng thì thầm: “anh không giận em, chỉ có bất ngờ. Nhưng không giận chút nào là hơi nói dối, giận không phải em là đối thủ của anh, giận vì em giấu anh chuyện này. Ngốc, em phải giải thích.”
Trong khi Meyami đang xửng người nhìn anh, thì Ukyo đã rời đi. Đợi được một lát, hồn trở lại xác, cô chỉ biết thở dài đến phòng nghỉ ăn lót bụng cái gì đó.
Và hai người không biết sau gốc cây còn có những cặp mắt khác nhìn họ.