“Mimi cậu tìm con mèo này sao?”
“Đâu ờ… nó ấy”
Từ trong phòng chạy ra, thật Meyami không biết loài mèo cô nuôi có tính cách tha đồ lung tung, bữa trước xém tí nữa nó vứt vòng cổ của cô ở một só tối rồi. Mà hôm nay cũng là ngày giỗ của cha mẹ, cô xin phép Shigure ra ngoài vào buổi sang. Mặc cho Tohru muốn đi theo, khóc ỏm tỏi (có vài lúc cô thấy Tohru bị lây Momiji ấy).
Đường sá chỉ toàn tuyết và tuyết, hôm nay lại lười lái xe cũng vì vậy cô đến sân gas để đi tới phần mộ. Ngôi mộ của cha mẹ ruột cô nằm ở gần khu trung tâm thành phố. Lúc nhỏ Meyami loáng thoáng nghe papa Rintaroi an bài ở đó khi chịu trách nhiệm về việc mai tán. Nhìn trên trần nhà, nghe tiếng tích tách của những hạt tuyết rơi trên mái tênh, còn những bước chân người xung quanh. Ngày bão tuyết, nhưng sân gas lại không thiếu người, còn có phần đông hơn những ngày trước. Mọi người đều vội vả đổi chuyến tàu của mình để kịp về quê nhà, chuẩn bị cho năm mới cùng gia đình. Chuyến tàu Meyami bị trì hoản do đường tuyết quá nhiều, cũng vì khí lạnh trong các đường hầm đang loan. Còn phút nữa cô mới lên tàu, Meyami đi quanh các cửa hàng bán đồ ăn vặt, mua cho mình vài bịp bánh ngọt cùng cốc soda nóng ngồi chờ trên hàng ghế băng.
Từ khi tắm suối nước nóng trở về cũng là khoảng ba tuần sau đó. Nhà Sohma cũng đã bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa, lúc đó nhớ xem cô làm gì nào…. ừm hình như là làm hư cái cánh cửa rồi đập luôn một cái bình ^^!! Lúc đó Shigure khôg bảo cô đền tiền là may rồi, khi đập còn thông minh lựa cái bình rẻ tiền nhất mà đập nữa.
(Thật ra vì cuối năm mà quyển sách mới của Shigure chưa được xuất bản, nên nhà tài trợ hối hả báo với nhà xuất bản, nhà xuất bản lại chạy đến nhà tìm anh. Với điều kiện hãy giúp anh làm công việc nhà để anh viếc chương mới. Thế là mọi chuyện Meyami chạm vào mau mắn là chỉ có hai lần làm hư đồ, còn nói đến hai người Yuki cùn Kyo …. Mất luôn cái phòng vì cháy nhà bếp)
Khu vực nghĩa trang vào ngày mùa đông khá lạnh cũng như khá văng. Nhưng ở đây lại hiện lên vẻ yên tĩnh sau giấc ngủ vĩnh hằng của mỗi con người. Meyami tự hỏi nơi này có phần cho cô trong kiếp trước. Cô thật lập dị khi thích cảm giác này. Một cơn gió lạnh thổi qua người khiến cô run lên, nhưng nó đúng là liều thuốc để trấn tĩnh con người: “ Đi gặp cha mẹ thôi”. Đường mòn lát đá gồ ghề, cũng lối đi nhỏ xíu dường như chỉ dành cho hai người đi qua cùng một lúc. Rẽ trái rồi lại phải, phải rồi lại trái, đi sâu vào bên trong những khung hình nhỏ, được dóng trên tường đá cẩm thạch sáng lên như có người đang chào mừng cô vì đã đến đây.
Meyami không biết mình có ảo giác hay không nhưng bên tai lại nghe những câu như:
“Chào mừng cháu đã đến.”
Hoặc như:
“ Ơ cô bé này lạ quá, đến thăm ai nhỉ”
“ Là đứa con của ngôi mộ mới sao?”
Từng lời như cô thu hết vào bên tai khi đi qua các khung hình. Thật lạ đúng không, nếu như với một con người yếu tim sẽ vứt đi bó hoa trên tay chạy rồi. Nhưng đối với cô lại là chuyện thường tình, bây giờ cô hiện không chắc rằng đó là ảo giác hay thật, nhưng từ nhỏ dường như cô đã nghe những câu chuyện mà loài thì thầm bên tai lại không thấy hình, rồi những câu chuyện xa lắc xa lơ khi ngày xưa. Mà điều này chỉ có cô biết được, Meyami đón có lẽ vì linh hồn xuyên qua nhiều kiếp nhưng vẫn giữ được kí ức, vì thế có bệnh đồng cảm với những cảm xúc con người kia.
Đứng trước phần mộ của cha mẹ, hai ngôi mộ được đặt bên cạnh nhau như khi còn sống. Cha chưa bao giờ rời mẹ nửa bước nhất là khi mẹ có mang cô, khi chết, cô có nhìn thấy bàn tay của cha năm chặt lấy tay của mẹ. Có thế cô không hiểu về mặt tình cảm nhưng cũng hiểu được cái tình ảm gọi là yêu kia lớn lao như thế nào khi hai người đến chết vẫn không rời. Đặt bó hoa ly trắng ( bó hoa cô chuẩn bị từ trước khi đến đây) trên mặc mộ của hai người, tro cốt của hai người được papa Rintarou trộn lẫn với nhau, điều đó có nghĩa họ cũng chẳng bao giời rời xa nhau. SAu này cô mới biết papa RIntarou cũng là bạn của hai người, ông vì chuyến công tác trở về đêm đó nên tình kề bắt gặp.
Đời có những lúc gọi thật tình cờ mà chính con người cũng chẳng đoán được!
Điều làm Meyami ngạc nhiên là tuyết đã rơi rất lâu, nhưng trên phần mộ của hai người ruột thịt trước mặt cô, lúc cô mới đến chỉ có lát đát vài hạt tuyết tan trên mặt. Tháo găng, đem tay trần lau qua trên bờ mặt. Đóa hoa bên cạnh, chứng tỏ còn có một người khác đã đến đây. Đóa hoa rất nhiều màu, và cũng được bó cẩn thận. CHứng tỏ người này rất than quen với cha mẹ. Là ai? Cô không đón được. Papa Rintarou đang ở nước ngoài cùng mẹ Miwa.
Chắc chắng không phải họ!
Có thể là người trong dòng họ cô. Nhắc mới nhớ, từ nhỏ đến lớn Meyami chưa bao giờ nghe papa nói về dòng họ của mình. ĐƯa mắt nhìn vào bức ảnh trên tường. Cô có ánh mắt giống papa, rất giống. Ánh mắt xanh biếc, nhưng sâu thẳm. Nó như viên ngọc dưới đáy đại dương không thể nào chạm tới, nó như xoáy người khác vào cái nhìn của mình : “ Cảm ơn vì con đã tới”
“ …”
Meyami đứng hình, giọng nói của cha cô sao? Ấm lắm , ó như cái ôm của papa Rintarou khi cơ thể lạnh cóng này té xuống con sông gần nhà ông bà nội. Trong mắt cô từng thấy môi mẹ nhết lên vui cười. Hai người họ biết mình tới sao? Họ còn rất vui nữa. Đưa tay đặt lên mặt dây chuyền lạnh ngắt, mội manh mối về dòng họ cô chỉ nằm trong này, nhưng cô không tài nào mở được khi chìa khóa nằm trong tay papa. Cha mẹ! Hai người có muốn con nhận lại nhà mình?
“ Thì ra em đã biết!”
Câu hỏi vừa hiện lên trên đầu cô, lại bị một giọng nói khác phú kính. Từ khi nào đã đứng sau lưng cô? Một giọng nữ, là Ema.
“ Đây là lý do khiến em không muốn về nhà sao Meyami?”
KHông chỉ có chị Ema mà còn có Masaomi, Ukyo, Tsubaki – Azasu, Subaru, ,Louis, Fuutan, còn có cả Wataru. Họ đều đến đây cả. mà người hỏi câu vừa rồi là Masaomi. Anh cau mày nhìn cô. Meyami chỉ cười không trả lời. Cô biết họ cần lời giải thích, nhưng cũng chẳng muốn cô trả lời. Thà để họ tự suy luận còn hơn. ĐỨng dậy, cúi chào trước mộ rồi rời đi.
“ Meyami dừng lại!”
Không ngờ một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của cô mà kéo lại.
“ Trở về! Vì em chính là thành viên trong gia đình.”
“ Đúng đấy Mimi, trở về cùng bọn mình đi”
“ Mimi em còn có chị đúng không?”
Meyami nhìn cổ tay bị anh Ukyo nắm chặc, rồi tới mọi người nói theo chỉ mỉm cười: “ Em sẽ trở lại, vì các anh và chị là gia đình của em mà! Và không phải lý do của là con riêng mà một mặt khác!”
“ Mặc khác?!”
“ Các anh đang theo đuổi chị Chi em tạo khôn gian riêng cho mỗi người mà”
“ …”
“ Tầm phào”
Fuutan mặt không đỏ tai không tía, mắng cô. Ukyo giật tay cô kéo vào long quay người rời đi. Masaomi chẳng nói gì quay sang nhìn mọi người ngật đầu: “ Về nhà thôi!”