Ra khỏi hai con hẻm, cuối cùng cũng tới nhà. Trước một ngôi biệt thự lớn, một chiếc xe tải vừa rời đi.
Trước cồng là hai bóng người, người lớn mái tóc hạt dẻ, áo sơ mi cùng quần tay trắng, đứng cùng cậu bé tóc hồng mắt vàng. Trên tay còn ôm con thỏ.
Vừa thấy họ, Meyami chưa kịp nói, chị Ema đã phản ứng nhanh hơn, chạy đến bên hai người. Cô đành cười khổ chạy theo, trên tay còn giữ Juli tránh cậu bé khỏi rơi.
_ Em xin lỗi … ừm
_ Chào em anh đã mang hành lý của em lên phòng rồi
Người trước mắt hình như biết được hai người sẽ đến đây không bất ngờ còn nói ngắn gọn
_ à … vâng ạ
Ema hơi ngạc nhiên rồi cười. Trước giờ Meyami vẫn giữ nguyên nụ cười của mình.
_ anh là anh cả, Masaomi …. Còn đây là em út Wataru
_ em chào chị ạ
Wataru cúi người chào hai người.
_ ừm chào em …. Từ hôm nay xin giúp đỡ em ạ
_ chào em Wataru. Chào anh cả
Sau Chi, cô bước ra cuối chào, thực chất phóng tới bên cạnh Wataru nựng má (sau này em ấy tránh cô như tránh tà cho xem).
Căn nhà của gia đình Asahina rất rộng cũng vì có lẽ có nhiều anh em. Bên cạnh nhà còn có những bông hoa tuyệt sắc toa hương rất đẹp. Giữ sân còn là một cây hoa anh đào, đáng tiếc cây chỉ toàn lá xanh um, đợi thêm ít bữa nữa. Đến mùa anh đào nở chắc chắng sẽ rất đẹp. Nhà rộng không phải đi cầu thang mà là bằng thang máy. Nghỉ lại cũng đúng căn nhà này toàn là những thiên tài, tiền bạc vô số. Nhà lớn còn được danh dự, mà con người ai chẳng muốn như thế.
Hai chị em được anh cả Masaomi đưa đến phòng riêng (mỗi người một phòng). Juli cũng đã nhảy lại trên vai Ema, Meyami nhìn đống thùng giấy bỏ ngổn ngang trong phòng, thở dài. Cởi áo khoáng, xoắn tay áo bắt đầu dọn phòng. Nơi nào là bàn học bỏ sách, nơi nào bỏ đồ, nơi nào bỏ khăn,….vân vân và mây mây. Dọn xong cô như cá chết, phơi trên sàn. Chỉ có đống đồ đạc thôi mà kéo mất thời gian nữa ngày của cô. Thật sự mệt đứt hơi. Lần sau chuyển nhà, thì chuyển nhà nhỏ một chút, thời gian đi bộ gần gảy chân còn cái tính ưa sạch sẽ ….
Có ngày cô chết sớm (- -!!)
“ cốc…cốc…”
Bên ngoài nghe tiếng gõ cửa rất nhỏ, Meyami lăn lê bò trường đứng dậy mở cửa.
_ Juli? Chị Chi đâu?
Rồi hiểu luôn. Bà chị này vì tính hiếu kì không nghe lời Juli “dạy dỗ” nên chạy loạn đâu rồi. Đừng nói chị ấy chưa dọn phòng nha?
_ Mimi, cậu cùng mình đi tìm Chi.
_ ừm đi
Có cần lo như thế không? DÙ gì cũng là anh em. Sao có người sắp chết không ai lo.
Tiu nghỉu, để Juli lên vai, đi tìm chị Ema. Ema có tính hiếu kì, từ nhỏ đến lớn chị ấy không bao giờ thay đổi. Hazi khổi cho cô em này bị nhân vật phụ (Juli) hành hạ. Nếu bây giờ chị ấy đi, có lẽ đã đến phòng khách. Bắt thang máy đến đó đi, nhanh một chút về ngủ.
“ Tinh …. Toong ….”
Thang máy mở, định bước vào ai dè có người ra. Vô ý va chạm …. Muốn gãy mũi. Chiều cao của cô không bằng người ta, chạm vào với lực mạnh trúng xương, Meyami ê chề.
_ a …. Xin lỗi em có sao không?
Người đối diện giật mình cúi người nắm vai cô
_ em là ai?
Người bên cạnh mái tóc đen cao lớn, nhìn cô
_ em là Meyami, papa bảo em cùng chị đến sống với các anh trai mình
Vừa ôm mũi suýt xoa, vừa nói chuyện. Cú va vừa rồi … trời phạt cũng báo trước chứ!
_ à … em là con của chồng mama. Subaru cùng đưa em ấy đến phòng khách đi. Anh thay đồ đã.
_ vâng
Nói xong người kia rời đi, đẩy cô vào thang máy. Juli thì ngồi bên cạnh không ngừng kể về danh tính của Subaru. Meyami bó tay. Cô vẳng tên nhóc này thật à.
_ em là Meyami?
_ à … vâng
_ sao em lại lang thang ở đây?
_ em tìm chị Ema, chị ấy bỏ quên sóc con đi chơi.
_ …. À …
Thang máy đi được một đoạn thì dừng lại, một thanh niên khác bước vào. Người mái tóc bạc, mắt hổ phách, trên người còn mang đồng phục học sinh. Hình như trường chuyên về kinh tế.
_ em ấy là bạn gái của anh sao?
Câu nói rất bình thản từ trong miệng người kia nói ra.
_ em gái của chúng ta.
_ không phải có hai người sao?
_ à, chị Ema đã đi lòng vòng thăm nhà rồi ạ
Cô cười cắt đứt cuộc đối thoại, từ trước đến nay cô ghét phải trở thành trung tâm bình luận, dù đó là tốt hay xấu.
_ Meyami có lẽ phòng khách có thể gặp chị em
Sau khi thang máy mở, Subaru quay sang kéo tay cô ra ngoài, người kia cũng chạy theo. Meyami bên ngoài nở nụ cười, nhưng trong lòng lại hơi bị thất vọng. Nam chủ Subaru sao tự dưng bao gan dữ vậy? không phải trong truyện nói anh ấy ngay cả tay nữ sinh cũng không dám động sao.
“ Bốp”
Trong khi nghỉ liên miên, cô đã bị anh trai kéo đến phòng khách, và diễn ra trước mặt là “cuộc cận chiến” của các anh rể giành chị gái (nói hơi quá). Meyami đứng hình. Anh trai cô trong truyện, trong anime rất đẹp trai, nhưng giờ nhìn trước mặt. Thật sự dì Miwa-san rất có phúc khí. (nói đúng hơn cô thấy xấu hổ với nhan sắc của mình)
_ bạn gái của Subaru?
Người mái tóc bạc quay sang nhìn cô, đừng nói ánh ấy định chào đoán bằng một cái ôm nha?
_ em gái cũng ta Meyami
Người tóc vàng hồi nảy gặp trên thang máy nhìn cô nháy mắt
Nháy mắt rất đẹp, nhưng cô cảm thấy thật tồi tệ cho một ngày.
_ gì chứ? Sao anh biết?
_ anh may mắn gặp em ấy trước cậu thôi.
_ này ….
_ Mimi, Juli
Ema nhìn thấy hai người vội kéo lại làm phe đồng minh. Meyami cười cúi đầu
_ em là Meyami, sau này mong các anh giúp đỡ
Hôm nay là ngày nghỉ, nên gia đình Asahina hầu như tập trung đầy đủ, chỉ trừ bốn người bận công việc và ở xa. Khi gia đình tập trung lại một chỗ, hai chị em được cả nhà giới thiệu tất cả các thành viên.
_ chị Meyami, chị là công chúa kẹo ngọt (biệt danh các Fan tặng cô)?
Wataru rất tinh mắt, nhìn lướt qua cô cũng có thể nhớ tất cả các động tác của cô
_ sao em lại nói thế?
_ vì chị giống y hệt cô ấy.
_ à vậy sao?!!
Meyami chỉ biết cười, mong tránh được nghi ngờ. Cô không muốn nói, nhưng cũng không thể dấu. DÙ gì họ là người nhà của mình, và cô lại không muốn họ đối xử với cô quá đặc biệt. Trong lòng âm thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn nặng ra ý cười yếu ớt.
Trong khi cả nhà nói chuyện rôn rả, ánh mắt cô vô tình liếc sang cặp song sinh Tsubaki và Azusu. Kiếp trước cô dạo trên mạng chợt tìm thấy một truyện có tựa đề “nếu có kiếp sau hãy để em được yêu anh”, trên một diễn đàn. Là một đoản văn, khá ngắn, nhưng tác giả chú trọng tả về hai nhân vật chính, cũng chính là cặp anh trai song sinh trước mặt cô đây. Trong truyện nói về mối tình của họ, hai người yêu nhau, nhưng lại biết tình cảm ngăn cấm đến khi Azusu bị căn bệnh hiểm nghèo. Đến cuối cùng họ cũng không thể nói được lời yêu. Câu truyện đó đọng trong kí ức của cô gần một năm. Sau đó dần nhạt đi, bây giờ nhìn thấy họ tự nhiên có cảm giác câu truyện kia là thật. Nếu cái đánh hồi nảy của Azusu tặng cho Tsubaki là đánh ghen, thì Ema đã biến thành kẻ thứ ba. Hai người vì muốn đối phương chỉ nghĩ về mình nên đã tìm mọi cách cướp người trong lòng họ yêu (Ema) …
_ Mimi, Mimi,…
_ a … dạ
_ em sao thế, cứ nhìn về phía Tsubaki và Azusu suốt?
_ à không có gì … em mệt em về phòng được không ạ?
_ ừm nếu em muốn, tối anh sẽ gọi em.
Masaomi cười đến xoa đầu cô, nhưng cô cảm giác anh đang đo nhiệt.
Mọi người trong phòng cùng cười gật đầu, nên cô đứng dậy cúi người rồi về phòng. Bây giờ cô cần tắm rửa và đi ngủ một giấc. Và suy nghỉ lại những gì mình đã nghĩ, nếu là sự thật cô thật sự nên giúp họ.
Đêm đến, một đêm yên tĩnh nhất.
Giống hệt cái đêm khi còn ở nhà ông bà nội. Không biết bây giờ căn nhà đó ra sao rồi nhỉ? Nghe papa Rintarou nói nó sắp được xây lại trở thành nhà từ đường. Ông bà nội chỉ có ba là con, dì ba cũng đã qua đời rất lâu. Dường như anh em họ cũng không có, nhà từ đường chắc sẽ rất vạnh vẻ. Nhưng ông bà chỉ chờ một chút nữa thôi, chị Chi sẽ dẫn cháu rể về thăm ông bà. Tư dưng nhớ đến mùi vị bánh mật ngọt của bà, với cái mùi thơm phức của bắp non mới luộc.
Thèm ăn thật đấy.