Một lệnh của Xà Vương, lập tức từ hai bên đường, nghĩa quân Thiên Địa Hội lao ra.
Không thể không nói, chiêu mở đầu của Xà Vương rất độc, dù sao một tảng đá lớn lăn xuống không có bao nhiêu sát thương thực chất nhưng khi nó nổ ra thì lại khác.
Nhất lưu cao thủ tuy đã có nội lực tương đối mạnh mẽ nhưng bọn họ căn bản không phải là Tông Sư cảnh giới, bọn họ muốn dùng hộ thân cường khí ngăn cản ‘đá lạc’ thì quá khó, chỉ có thể dùng bản lĩnh của chính mình né tránh.
Giống như từ trên cao bắn hàng loạt mưa tên xuống vậy, căn bản rất khó ngăn cản.
Tất nhiên rất khó cũng không phải không thể, Huyết Chích Tử ở đây là Huyền Đội tập hợp, dẫn đầu mỗi đội là một cái Tông Sư cảnh.
“Biến trận, phòng ngự”.
Lập tức trận hình khổng lồ của quân đội triều đình thay đổi, bọn họ chia thành đúng loại trận hình nhỏ, lưng tựa vào nhau, dùng Sát Sinh Nhận làm tấm chắn, ngăn cản đá vụn bay tới, tuy nhiên thương vong là vẫn phải có chỉ là không lớn như đám người Thiên Địa Hội mong đợi mà thôi.
Tất nhiên Xà Vương cũng không mong đợi dùng mấy thứ tiểu xảo này thắng được Huyết Chích Đoàn nổi danh thiên hạ, thứ mà Xà Vương muốn, chỉ là phân tách toàn bộ đội hình của đối phương ra mà thôi.
Phân để diệt, làm như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một mực cường công.
......
Cao thủ của Thiên Địa Hội từ hai bên lao tới, tuy Huyết Chích Tử không phải là không đoán được nhất định sẽ có phục binh, nhưng vừa biến trận phòng ngự xong, lại bị đá tạc gây xáo trộn đội hình không ít, tất nhiên sẽ xuất hiện tình cảnh luống cuống, từ đó hiện ra điểm yếu để công kích.
Thiên Địa Hội tuy phối hợp tua xa Huyết Chích Tử nhưng lại hung mãnh vô cùng, trong mắt ai cũng ngập lửa căm hờn, chỉ hận không thể xé da nuốt thịt quân đội triều đình.
Dù sao bọn họ đến đây đều dưới là cờ ‘Phản Thanh Phục Minh’, tất nhiện hận đám quân binh của Thanh triều đến thấu xương, lại thêm tình cảnh của Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ, thành công kích nộ tức giận bên trong bọn họ.
Hai quân rốt cuộc chính diện va chạm, lập tức chém giết nổ ra.
Trong đám người lao ra đương nhiên cũng có Mộc Uyển Thanh cùng Điền Bá Quang, nhìn ánh mắt của Mộc Uyển Thanh tràn đầy sát khí, Vô Song chỉ nhè nhẹ thở ra một hơi.
Mộc Uyển Thanh là một nữ nhân ngoài lạnh trong nóng điển hình.
Vô Song nhìn thấy, bàn tay cầm đao của nàng đang run run, hắn có thể cảm nhận được nàng đang sợ hãi.
Mộc Uyển Thanh từ trước đến nay luôn luôn đao to búa lớn, giọng nói mang theo vài phần nóng nẩy bất quá nàng cũng không có sát khí, cái này không dấu được Vô Song.
Mộc Uyển Thanh nàng chưa từng giết người, đây có lẽ là trận đấu đầu tiên của nàng đi.
Nàng cứng cỏi, thật ra là đến từ ngạo khí của mình, cũng là vì nàng muốn Vô Song an tâm, nàng ngoài mặt không nói nhưng lại coi Vô Song thật sự là một cái đệ đệ.
Vô Song lúc này mới nhận ra, chỉ sợ mẹ của nàng Tần Hồng Miên cố tình để Uyển Thanh tham gia trận chiến này.
Đây sẽ là lần tẩy lễ đầu tiên cho Uyển Thanh, Tu La Đao không giết người sao có thể coi là Tu La Đao?.
Tần Hồng Miên chỉ là một cái siêu nhất lưu cao thủ, căn bản sẽ không thể bảo vệ Uyển Thanh, vì vậy liền nhờ đến Điền Bá Quang. Bằng vào khinh công của Điền Bá Quang, chỉ cần không quá đen đủi nhất định có thể mang Uyển Thanh rời đi an toàn.
Trong thiên hạ này, cha mẹ nào không thương con cái?, chỉ là Tần Hồng Miên biết nàng có tham chiến cũng chẳng để làm gì mà thôi.
Tu La Đao – Tần Hồng Miên cũng không có đơn giản như trong Thiên Long Bát Bộ, ít nhất hiện nay mẹ của Uyển Thanh trong mắt Vô Song cũng lên một tầm cao mới, nàng không phải là một cái nữ nhân ngốc.
.......
Vô Song có thể coi là người duy nhất không tham chiến, ánh mắt của hắn lặng lẽ quan sát toàn bộ chiến trường.
Hắn có thể nhìn ra, chiến cuộc lúc này bên Thiên Địa Hội đang áp đảo về khí thế cùng số lượng bất quá cũng không có cách nào hoàn toàn chiếm lợi thế với đám người Huyết Chích Tử, loại đấu pháp dùng số lượng này căn bản dùng lâu không được, sớm muộn cũng để Huyết Chích Tử thay đổi hoàn toàn tình thế.
“Tiểu tử, nghĩ gì vậy?”.
Một bàn tay ấn mạnh vào đầu Vô Song, sau đó xoa xoa đầu hắn.
Thật ra cũng không hẳn là xoa đầu, vì Vô Song hắn có đội mũ, bất quá loại cảm giác này đã lâu Vô Song cũng khộng cảm nhận được.
Hắn có chút ngửa đầu lên, liền nhìn thấy Mạc Ly đang ngồi cạnh mình.
Nàng ngồi trên một tảng đã cỡ vừa, tương đối nhãn nhũi, đôi chân duỗi thẳng ra, lưng tựa về về phía sau, hai tay gối lên đầu. Theo động tác này của nàng bộ ngực đầy đặn cũng toàn bộ được khoe ra có điều nàng căn bản cũng không thèm để ý chút nào.
Vô Song thấy vậy, cũng nằm tựa đầu về phía sau, bắt trước dáng nằm của Mạc Ly, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn xuống bên dưới.
“Thua chắc”.
“Ồ, là ai thua, triều đình hay Thiên Địa Hội?”.
Mạc Ly hơi hơi có hứng thú đánh giá Vô Song.
Nàng xuống đây đơn giản chỉ vì ‘chán’, vừa vặn lại nhìn thấy Vô Song không có tham chiến, Mạc Ly trong mắt liền hiện ra một tia tán thưởng.
Vì cái khỉ gì Thăng Long Hội phải liều chết vì Thiên Địa Hội?, đây là suy nghĩ trong lòng Mạc Ly, và nàng làm đúng theo cái suy nghĩ của mình.
Vô Song hiện nay trên danh nghĩa là người của Thăng Long Hội, hắn không có nghĩa vụ lao ra chém chém giết giết vì Thiên Địa Hội, trong mắt Mạc Ly đây có thể coi là khôn ngoan.
Vô Song nghe Mạc Ly hỏi, chỉ cười nói.
“Tất nhiên là người Thiên Địa Hội, đám người này làm ta nhớ đến khởi nghĩa nông dân năm xưa, số lượng đương nhiên là có nhưng đối đầu với quân chính quy của triều đình vẫn là vừa đánh đã thua, số lượng lớn mà không biết kết hợp thì có thể làm gì?”.
Mạc Ly khẽ gật đầu, sau đó nhìn Vô Song một chút.
“Tiểu tử, thật ra ta có chút khó hiểu, ta không nhớ có cái đường chủ nào của Thăng Long Hội giống như ngươi, ngày trước bản công tử đã có mặt ở khu vực Kinh Kỳ Đạo này, sau đó ta lệnh cho toàn bộ các đường chủ tập trung lại ở Hồ Bắc”.
“Nạn dân ở Hồ Bắc rất lớn, đây là lúc Thăng Long Hội thu mua nhân tâm, đồng thời đẩy mạnh lực ảnh hưởng khu vực trung nguyên, bản công tử trên đường cũng tiện tay diệt đi Huyết Hổ Trại, trách tình trạng sau này thương đội của chúng ta khi tiến về Hồ Bắc gặp lực cản”.
“Chỉ là bản công tử không hiểu cho lắm, phạm vi xung quanh đây từ bao giờ thêm một cái đường chủ?”.
Mạc Ly nói rất đơn giản, nàng cũng thản nhiên nhìn Vô Song, nhưng trong ánh mắt dần dần lạnh lại.
Nàng là đang nghi ngờ Vô Song.
Đừng nói Vô Song hiện nay chỉ là một cái đứa bé, nàng vẫn sẽ nghi ngờ, nếu Vô Song không thể cho Mạc Ly một câu trả lời thích hợp, nàng liền... giết hắn.
Đây chính là tính cách của Mạc Ly, đây cũng là cách làm người của Mạc Ly, nếu không thể giải tỏa nghi ngờ trong lòng nàng, tất nhiên phải chết.
Dùng người thì không nghi người, nghi người đương nhiên không dùng người.
Vô Song bị Mạc Ly nhìn, hắn cũng thật sự không ngờ trong trận chiến gian nan trước mặt, Mạc Ly lại để ý đến hắn trước tiên.
Vô Song thật ra là một cái phủi tay chưởng quỹ, mọi việc đều là để Khinh Huyền làm, hắn chỉ đưa ra kế hoạch mà thôi, về phần nhân sự của Thăng Long Hội hắn nào biết?, đến cả chức danh đường chủ cũng là hắn tiện tay lấy được, hắn căn bản cũng không biết cái gì là lệnh triệu tập, lúc này nghe Mạc Ly nói, hắn mới hiểu ra vấn đề.
Nhìn Mạc Ly, Vô Song chớp chớp ánh mắt, cũng không suy nghĩ nhiều lắm, hắn khẽ đáp.
“Thật ra ta cũng không phải đường chủ của Thăng Long Hội”.
Mạc Ly nghe vậy, mặt cũng không bất ngờ lắm, tiếp tục nhìn Vô Song, ánh mắt chớp chớp mang theo vài phần tò mò.
“Thật ra ta là nhặt được lệnh bài, cũng không có quan hệ gì với Thăng Long đường nha, cô nương đã hài lòng chưa?”.
Trong ánh mắt Vô Song xuất hiện một tia tinh nghịch, hắn hiện tại khí chất từ đầu đến cuối toàn bộ đều thay đổi, căn bản không còn cái vẻ thật thà nhút nhát kia, hiện tại Vô Song mới trở lại là chính mình.
Đáp lại lời nói của Vô Song, Mạc Ly chậm rãi tung một quyền.
Quyền này không nhanh nhưng lực đạo kinh khủng, dính một nắm đấm của nàng, Vô Song có thể tin tưởng hắn chỉ sợ phải nằm giường nửa năm.
Chân đạp Quỷ Ảnh, Vô Song liền khẽ lướt về phía sau, vừa vặn né được một quyền của Mạc Ly.
Mạc Ly thấy thế, liền mỉm cười.
“Cũng không ẩn dấu thực lực nữa sao?, cũng được dù sao bản công tử cũng không tin ngươi là tiểu tử không có võ công, bất quá.... bằng tuổi này đã là nhất lưu cao thủ, thật sự yêu nghiệt, có chút ngoài tầm dự đoán của bản công tử”.
Mạc Ly dứt lời, nàng bước ra một bước, chỉ một bước nàng đã hiện ra trước mặt Vô Song, tốc độ của Đại Tông Sư căn bản ăn đứt nhất lưu cao thủ không biết bao nhiêu lần, cho dù Quỷ Ảnh bộ pháp của Vô Song có nghịch thiên hơn nữa, cũng không có cách nào tránh thoát được Đại Tông Sư cao thủ, đẳng cấp chênh lệch là quá lớn.
Sau đó Mạc Ly dùng một tay ấn vào ngực Vô Song, nàng đẩy hắn ngã xuống đất, cũng may bên dưới cũng không có đá tảng nếu không Vô Song chỉ sợ quá nửa đập đầu vào đá.
Thân thể bị Mạc Ly đè xuống dưới, nàng khẽ nhếch miệng nhìn Vô Song, tư thế cực kỳ ám muội.
Lúc này Vô Song nằm dưới, Mạc Ly đè lên trên, cũng may xung quanh là tán lá cũng không có ai nhìn thấy.
Mạc Ly sau đó một tay chống xuống mặt đất, ánh mắt lóe lên một tia tà dị nhìn Vô Song.
“Bản công tử có quen một cái bằng hữu, hắn rất giỏi dịch dung thuật, nhiều khi bản công tử muốn nhận ra hắn cũng là không có cách nào, tuy nhiên ở cùng hắn lâu ánh mắt cũng tinh hơn một chút, ít nhất vẫn nhìn ra người đang dịch dung đi”.
“Bản công tử thật sự muốn đấm vỡ mặt ngươi ra, dịch dung thì cũng thôi đi, còn dám trêu đùa ta?”.
Nói xong, Mạc Ly thực sự đưa tay lên.
Mạc Ly tuyệt đối là cái nữ ma đầu hợp cách, nói giết liền giết, căn bản cũng không hề cố kỵ, Vô Song hoàn toàn tin tưởng, một quyền này mà đánh xuống, hắn chết chắc.
Bị một cái nữ nhân đè bên dưới cũng làm Vô Song không mấy vui vẻ, có đè cũng phải là hắn đè nàng mới đúng, chỉ là đẳng cấp quá chênh lệch, Vô Song cũng đành chịu.
“Chậm, vị tỷ tỷ này, thật ra ta dùng mỹ nam kế, sau đó liền có thể lấy đến một tấm lệnh bài đường chủ của Thăng Long Hội, lời này chính là thiên chân vạn xác “.
Mạc Ly thấy thế, liền khẽ liếm môi.
“Ồ vậy hóa ra là mỹ nam kế nha, bản công tử thật sự tò mò, là cái nữ nhân nào để tiểu tử còn chưa dứt sữa như ngươi câu dẫn “.
Vô Song ánh mắt chớp chớp nhìn Mạc Ly, hắn cũng nhoẻn miệng cười.
“Nàng gọi là Phượng Khinh Huyền nha, không biết tỷ tỷ ngươi có từng nhận thức”.
Vô Song vừa nói dứt lời, Mạc Ly như dính phải định thân thuật vậy, ánh mắt chớp động nhìn kỹ hắn thật lâu.
Sau đó cũng mặc kệ Vô Song có đồng ý hay không, nàng liền tháo mũ của Vô Song xuống, lập tức đập vào mắt nàng là màu tóc trắng đặc biệt của hắn.
Mạc Ly lúc này ánh mắt có chút kỳ lạ, sau đó liền rời khỏi người Vô Song, nàng lại tiếp tục ngồi xuống chỗ cũ như chưa có việc gì xảy ra.
“Thì ra ngươi là cái tiểu tử không biết trời cao đất dày kia, không tệ”.
Nói xong Mạc Ly căn bản không để ý đến Vô Song nữa, nàng cũng mất đi hứng thú, hai tay ôm lấy chân, cằm kề vào hai đầu gối, bắt đầu tiếp tục quan sát chiến sự bên dưới.
Vô Song cũng không hiểu thái độ của Mạc Ly cho lắm, trong phút chốc hắn có thể cảm nhận Mạc Ly trong mắt có một nỗi buồn man mác, loại ánh mắt này khiến Vô Song có vài phần thương cảm.
Vô Song cũng không quen biết Mạc Ly, hai người chỉ như hai cái người qua đường đi qua đời nhau mà thôi, thậm chí Vô Song còn thân với Uyển Thanh hơn Mạc Ly nhiều.
Hắn cũng chỉ lằng lặng ngồi đó, ngồi bên cạnh Mạc Ly, quan sát thế cuộc.
.......
Như Vô Song suy nghĩ, Thiên Địa Hội đám người lúc này dần dần lộ ra bại thế, cho dù cuộc chiến mới chỉ diễn ra phút mà thôi, mất đi yếu tố bất ngờ, Huyết Chích Đoàn liền rất nhanh lấy lại lợi thế, rất nhanh dựa vào sự hậu thuẫn của đồng đội cùng sự phối hợp hoàn mỹ, từ từ đánh lui từng đợt Thiên Địa Hội quần hùng.
Ở bên cạnh Vô Song, Mạc Ly lúc này đột nhiên mở miệng.
“Mở to mắt mà nhìn, cảnh tiếp theo cả đời ngươi cũng không thấy mấy lần đâu. Căng mắt ra mà quan sát, dụng tâm mà học”.
Mạc Ly nói xong, nàng lại im lăng, có điều trong mắt nỗi buồn man mác kia cũng tan biến toàn bộ, trong mắt chỉ còn chiến ý.
Mạc Ly rất nhanh liền lại trở về là Mạc Ly.
Vô Song nghe Mạc Ly nói, liền tò mò chăm chú nhìn chiến cuộc, bất quá hắn vẫn không thấy rốt cuộc là khá hơn ở điểm nào?.
Mạc Ly ở bên cạnh khẽ nhếch miệng nhìn Vô Song đang ngơ ngác, nàng kéo cổ áo hắn, sau đó chỉ chỉ lên trời.
Vô Sogn theo hướng chỉ của nàng, hắn nhìn thấy Xà Vương.
Đứng bên cạnh Xà Vương, là Trần Cận Nam.
Xà Vương đeo mặt nạ không nhìn rõ hỉ nộ ái ố còn Trần Cận Nam, Vô Song có thể rõ ràng nhận ra thân thể vị tổng đà chủ này đang run lên, ánh mắt đỏ rực. Trần Cận Nam chỉ sợ trong lòng đang chảy máu, nếu không phải có Xà Vương ở đây, hắn liền lao xuống chém giết Thanh cẩu.
Đây là lần đầu tiên, Vô Song nhìn thấy Xà Vương.
Người này.... không có một tia khí thế nào, toàn thân nội liễm vô cùng, hắn đứng đó như một ngọn núi lớn mặc mưa mặc gió.
Nam tử này thân hình chỉ có thể tính là trung bình, có chút gầy gò giống như thư sinh nhưng lại khiến cho Vô Song cảm thấy áp lực, áp lực cực đại.
“Nhìn kỹ, mở mắt ra mà nhìn, dùng tâm mà cảm nhận, đây không phải là khí thế đến từ võ công, đây là khí thế của đại tướng sa trường. Sau này ngươi muốn có thể được như cha ngươi, thì nhất định phải quan sát thật kỹ”.
Ở bên cạnh, Mạc Lỹ một lần nữa lên tiếng.
Nàng hôm nay lại được nhìn thấy, đệ nhất đại tướng của Thiên Long Giáo xuất trận.
Người này không phải là người mạnh nhất Thiên Long Giáo, nhưng khả năng cầm quân liền thông thiên, năm đó cũng có thể coi là Tây Vực đệ nhất đại tướng.
Nếu Long Vương là cánh tay trái của Thiên Vương thì Xà Vương liền là cánh tay phải.
Xà Vương rốt cuộc cũng động, chỉ thấy hắn rút ra một mặt trận kỳ rất lớn màu vàng.
Tấm trận kỳ này có thể nói phi thường nặng, bên trên có ghi dòng chữ “Phản Thanh Phục Minh”, những dòng chữ nghuệch ngoạc nhưng toàn bộ đều là viết bằng máu, khí thế mười phần.
Xà Vương dùng một tay, nâng lên tấm đại kỳ.
“Giết”.
Âm thanh của Xà Vương vang vọng toàn bộ bộ không gian xung quanh, lại thêm âm thanh phản lại từ hai bên ngọn núi, liền khiến tiếng nói cảu Xà Vương như có ma âm vậy.
Bên dưới đang chém giết kinh người nhưng nghe thấy một chữ ‘giết ‘ này cũng thoáng dừng lại.
Một chữ ‘giết’ tất nhiên không phải dành cho đám người Thiên Địa Hội bên dưới.
Vô Song chỉ thấy từ trong các khe núi, từng bóng người lao xuống, tất cả đều mặc áo tang trắng, trên đầu một tấm băng trắng có ghi “Phản Thanh Phục Minh”.
Đám quân này dĩ nhiên mặc khăn tang xuất trận?.
“Vì thiên hạ để tang. Vì Đại Hán để tang, vì trung nguyên nghĩa sĩ để tang, vì dân chúng Hồ Bắc để tang, vì anh linh tiên tổ để tang”.
“Vì Phản Thanh Phục Minh, Thiên Hạ Đồ Trắng”.
.......
“Thiên Hạ Đồ Trắng”.
“Thiên Hạ Đồ Trắng”.
“Thiên Hạ Đồ Trắng”.
“Thiên Hạ Đồ Trắng”.
.......
Âm thanh hét rung cả đại địa, không ai ngờ Thiên Địa Hội còn một con bài này, không ngờ Thiên Địa Hội còn một đám binh này.
Bên trong, không có nhất lưu cao thủ, chỉ toàn nhị lưu cùng tam lưu cao thủ bất quá khí thế như rồng, khí thế như muốn nuốt tận thiên hạ.
Dưới là cờ Phản Thanh Phục Minh màu vàng kia, Xà Vương âm thanh băng lãnh tiếp tục vang lên.
“Biến Trận, Hổ Thao Trận”.
Dưới một lệnh của Xà Vương, toàn bộ Bạch Bào Quân liền biến trận.
Phía trước liền dàn hàng ngang, chạy thẳng xuống, phía sau liền là một hàng dọc, giống như một mũi kiếm trực chỉ vậy.
“Phá Trận, Nhất Kích”.
Hàng loạt bạch bào binh sĩ không sợ chết lao xuống, đừng nói là Huyết Chích Đoàn cho dù Thiên Địa Hội mọi người cũng là mặt nghệt ra.
Tiếp theo chính là... sự thảm liệt của sa trường.
Không có phòng thủ, hàng ngang đầu tiên phá trận dần dần thay đôi thành hình chữ V, mũi nhọn hướng về Huyết Chích Đoàn.
Không phòng ngự, không có hỗ trợ, chỉ có lao lên, một chém.
Một chém... sau đó là ngã xuống hay tiến lên liền do vận khí.
Huyết Chích Đội không phải là Tông Sư cảnh, bọn họ nhục thân vẫn là người thường, chỉ cần không có hộ thể cường khí, người phàm cũng có thể giết nhất lưu cao thủ, một đâm là xong, nghĩ làm gì nhiều?.
Bạch bào quân lao xuống, dưới Sát Sinh Nhận của Huyết Chích Đoàn, đương nhiên sẽ chết tuy nhiên ở trong đạo quân này, Vô Song thấy được hồn, cái hồn mà Thiên Địa Hội không có.
Vô Song thấy một cái nam tử ngực bị xuyên qua, sau đó dùng hay tay ôm lấy Sát Sinh Nhận trong tay đối phương.
Nam tử kia tất nhiên chết, nhưng đồng đội của hắn, lấy hắn làm đệm lưng, dẫm lên hắn, sau đó một chém.
Một cái Huyết Chích Tử ngã xuống, chỉ đơn giản như thế.
Không màng sinh tử, chỉ có một mục tiêu duy nhất – giết người.
Ở trên núi cao, Xà Vương ánh mắt lạnh lại, giọng nói như chuông vang.
“Thiên Địa Hội quần hùng nghe lệnh, diệt toàn bộ quân đội triều đình bên cánh phải”.
Một mệnh lệnh không đầu không đuôi, trên chiến trường này đào đâu ra cái gọi là bên phải bên trái?.
Tuy nhiên rất nhiều người nhìn thấy, Bạch Bào Quân vậy mà dùng mạng đổi mạng, dùng rất nhiều mạng ngã xuống, thành công xuyên thủng nửa đội hình của Huyết Chích Đoàn.
Khi số lượng quá nhiều người cùng bất chấp lao xuống, kể cả toàn bộ bị chết vẫn có thể dễ dàng chia đôi đội hình đối phương, bởi – xác chết.
Một cái vách ngăn tự nhiên cứ như vậy được hình thành nhờ xác người.
Huynh đệ Thiên Địa Hội lập tức gầm lên, tận dụng khinh công bay lên, lập tức hướng về bên phải chiến trường điên cuồng chém giết.
Thế cuộc lúc này hoàn toàn thay đổi.
Bạch bào binh không nhiều, chỉ khoảng người, nhưng cái nhị lưu cùng tam lưu cao thủ thật sự có thể thành công làm được việc rất nhiều nhất lưu cao thủ làm không nổi.
“Lệnh – Đá lăn. Sát”.
Trận hình hai bên bị chia cắt, cũng là lúc đá từ trên núi lăn xuống, hướng toàn bộ về đám Huyết Chích Đoàn bên trái.
Bạch Bào Quân không ngờ lại là tử quân, Xà Vương dám hy sinh toàn bộ bọn họ, chỉ để mở đường cho đợt tấn công này.
.....
Tất nhiên, trên chiến trường không phải chỉ có Xà Vương.
Đội quân bên phải có một cái xe ngựa lớn.
Đội quân bên trái có hai cái xe ngựa lớn.
Lúc này từ bên trong xe ngựa lớn cuối cùng ở cánh quân bên trái, xuất hiện một âm thanh.... một tiếng nói làm người khác gai cả người.
“Địa Đội Xuất Trận, tàn sát tất cả”.
Hai cái xe ngựa lớn, lập tức mở cửa, bên trong thình lình đúng như Xà Vương đoán, mỗi xe ngựa có hai tầng, mỗi tầng là một Địa Đội.
Số lượng Địa Đội – người.
Xà Vương nhìn tất cả trong mạch, chỉ là nhếch miệng.
Xà Vương trực tiếp cắm cờ vàng xuống dưới chân, giọng nói bình thản vang lên.
“Giết, không tiếc tất cả giết sạch đám quân triều đình cánh phải, không nuốt được đội quân này, tính mạng anh em, huynh đệ, bằng hữu của ngươi toàn bộ đều không còn”.
“Nhịn đủ rồi, giết đi”.
Xà Vương dứt lời, Trần Cận Nam như hùng ưng trở về bầu trời, hắn hét lên một tiếng.
“Anh em Thiên Địa Hội, theo ta giết người”.
Lúc này đi theo Trần Cận Nam là vị đường chủ của Thiên Địa Hội.
Thiên Địa Hội có tổng cộng vị đường chủ, trừ đi Viên Quán Nam thì còn lại người.
Một lần xuất ra vị đường chủ, trận chiến này không thành công thì thành nhân.
Một vị Đại Tông Sư mang theo vị tông sư, nhập trận.
Về phần cánh quân bên trái, Xà Vương không nói gì bởi đã có người lo.
Mạc Ly ở bên cạnh nhẽ vỗ vai Vô Song, sau đó nàng lấy một cái mặt nạ sắt treo bên hông ra, đeo lên mặt mình.
Nắm chặt đôi bao tay màu đen, Mạc Ly lao thẳng xuống bên dưới.
Đi theo Mạc Ly là cái bóng màu đỏ, cũng chính là nam nhân đi cùng nàng đêm hôm trước.
Trận chiến lúc này, nóng hơn bao giờ hết.
Vô Song cũng cảm thấy huyết mạch sôi trào, hắn nhìn theo thân hình của Mạc Ly, khóe miệng mỉm cười.
Tháo búi tóc trên đầu để lộ màu tóc trắng đặc dị.
Một tay khẽ lướt qua khuôn mặt mình, lập tức một cái mặt nạ màu đỏ đang mếu xuất hiện trên mặt Vô Song.
Hít một hơi, vận lên Chính Khí Quyết.
Trong tay hắn xuất hiện bộ châm ngọc quen thuộc.
Con người là một trong những sinh vật khó lý giải nhất thế giới, có đôi khí lý trí không cho phép nhưng lý trí lại không vượt qua được tình cảm, vượt qua thứ cảm xúc thoáng qua kia.
Khi máu huyết sôi lên, quan tâm mấy thứ khác làm khỉ gì?.
Muốn giết, thì giết thôi.
......
Trên đỉnh núi, chỉ còn một mình Xà Vương, bóng lưng có chút tiêu điều.
Xà Vương cũng chậm rãi bỏ xuống mặt nạ vàng của mình, ánh mắt hắn nhè nhẹ liếc nhìn về hướng Vô Song.
Lúc này Xà Vương nhìn theo bóng hình của Vô Song, nhè nhẹ mỉm cười.
......
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan