Vô Song cũng không nghĩ quá nhiều từ sau khi nói chuyên với Mục Nhân Thanh.
Dù sao Vô Song suy nghĩ rất đơn giản, kỹ nghệ học thêm đương nhiên là tốt, hắn cũng không ngại gì.
Tiếp theo là việc Mục Nhân Thanh dạy Vô Song kiếm pháp thì lại càng khỏi phải nói, dù sao Vô Song cũng biết Mục Nhân Thanh là Ngũ Nhạc Kiếm Phái chưởng môn.
Ngũ Nhạc Kiếm Phái ngày trước cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời lại cộng đồng tôn Hoa Sơn làm chủ. Mục Nhân Thanh năm đó không chỉ đứng đầu Hoa Sơn mà còn đứng đầu ngũ nhạc kiếm phái, kiếm pháp của Mục Nhân Thanh sao có thể kém?, nhìn vào kiếm pháp của Viên Thừa Chí liền có thể thấy.
Về phần phải rời đi vài năm, Vô Song cũng không mấy để ý, dù sao hắn cũng quen đi xa rồi, hắn còn ở trên Nga Mi Sơn năm được thì đi đâu cũng không khác gì mấy?.
Mang theo tâm trạng thoải mái cùng niềm vui nho nhỏ, Vô Song trở lại phòng của mình.
Như Mục Nhân Thanh đã nói, Vô Song liền trở về phòng, hắn muốn viết một phong thư cho ông ngoại.
Mấy vết thương của Viên Quán Nam thì Vô Song không mấy chắc chắn, dù sao thân là người hậu thế, hắn sẽ không quá tin tưởng ai bị cắt hết gân chân gân tay có thể đi lại bình thường dù biết thế giới này căn bản không thể dùng thường thức lý giải.
Nói theo ngôn ngữ của kiếp trước, thế giới này rất ‘điêu’.
Vết thương của Viên Quán Nam có thể trị hay không, Vô Song không rõ nhưng trường hợp của Tiêu Trung Tuệ hắn lại có vài phần tự tin.
Mặt của Tiêu Trung Tuệ tuy bị người ta rạch nát nhưng chỉ tính là hủy nửa bên mặt lại thêm mặt của nàng cũng không phải là hoàn toàn hủy đi chỉ có khoảng - vết dao dài tạo thành sẹo cực kỳ đáng sợ.
Trường hợp của Tiêu Trung Tuệ nếu so với những người bị bỏng toàn thân ở kiếp trước cũng chưa tính là gì, Vô Song tin tưởng chỉ cần thay cho nàng một lớp da mặt, sau đó sử dụng thêm thảo dược của thế này, hắn có vài phần tự tin có thể giúp Tiêu Trung Tuệ khôi phục khuôn mặt, kể cả không được phần cũng được phần.
Đan dược của thế giới này ‘điêu’ như chính thế giới này vậy, Vô Song chắc chắn nếu hắn có cơ hội xuyên việt trở về, bán đống đan dược kia đi không khéo lại được giải Nobel y học cũng chưa biết chừng, khả năng hồi phục vết thương phải dùng tư nghịch thiên.
.........
Ở trong phòng, Vô Song chậm rãi viết thư, hắn không biết ở một phòng khác, có hai người đang nói về hắn.
Vô Song rời khỏi phòng của hai vợ chồng Viên Quán Nam – Tiêu Trung Tuệ không quá lâu, dù sao cũng chỉ nói chuyện một lúc cùng Mục Nhân Thanh mà thôi, có thể tốn bao nhiêu thời gian?.
Lúc này Mộc Uyển Thanh cùng Tiêu Trung Tuệ đang ngồi với nhau ở một góc giường, không biết có phải là lời Vô Song nói thành công kích động Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam hay không, lúc này đây Tiêu Trung Tuệ trong bộ đồ trắng, mặt đeo khăn đen lại toát lên vài phần phong vận, ngoại trừ con mắt... bị người ta móc ra mà thôi.
Tiêu Trung Tuệ dùng một mắt còn lại nhìn Mộc Uyển Thanh, sau đó khẽ thở dài.
“Lời cô nương đó nói, a di cũng nghe thấy, ngươi là thích Đông Phương công tử?”.
Mộc Uyển Thanh bị cô cô hỏi, khuôn mặt khẽ đỏ lên, bất quá nàng liền bĩu môi.
“Tiêu a di, người... không cần gọi hắn cái gì công tử, tiểu tử đó so với ta còn nhỏ hơn vài tuổi, công tử gì chứ”.
Tiêu Trung Tuệ thở dài nhìn Uyển Thanh, rồi lại quay đầu nhìn Viên Quán Nam.
Tiêu Trung Tuệ nàng... có thể coi là một cái nữ trung hào kiệt, đối với nàng mà nói, dung mạo căn bản chẳng là gì, nàng xấu thế này chứ xấu hơn cũng được.
Nàng năm nay cũng đã - tuổi, không còn là cái thiếu nữ - mà quan tâm đến dung mạo bản thân như vậy, nàng chỉ quan tâm đến trượng phu, chỉ vì trượng phu mà sầu não, nàng căn bản sẽ không vì dung mạo mà tìm chết, thậm chí cái gọi là Phản Thanh Phục Minh nàng cũng không quan tâm.
Thiên Địa Hội thành viên vốn không có Tiêu Trung Tuệ.
Nàng không vì Thiên Địa Hội, chỉ vì VIên Quán Nam, nếu Viên Quán Nam chết, nàng cũng chẳng thiết sống.
Nhìn Vô Song bằng vài lời nói, có thể khiến Viên Quán Nam lần đầu tiên ngủ say, nhìn Vô Song có thể cho Viên Quán Nam cơ hội trở lại bình thường dù chỉ là một lời hứa, Tiêu Trung Tuệ gọi Vô Song là Đông Phương tiên sinh, Đông Phương đại nhân cũng là có thể.
Tiêu Trung Tuệ là nữ nhân từng trải, nàng sao không nhìn ra Mộc Uyển Thanh nghĩ gì?.
Đối với cô cháu gái này, nàng chỉ mỉm cười, có chút ôn nhu.
“Uyển Thanh, vậy tiểu tử Đông Phương kia có dễ nhìn không?”.
Mộc Uyển Thanh nghe vậy, hơi hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
“Tiểu tử kia mặt quá trắng, cháu liền không thích, bất quá nếu bỏ qua việc này, hắn đúng là dễ nhìn”.
Tiêu Trung Tuệ liền nói tiếp.
“Vậy tiểu tử Đông Phương kia võ công thế nào? “.
Cái này thì Mộc Uyển Thanh căn bản không cần suy nghĩ.
“Võ công của hắn rất cao, rất cao. So với Uyển Thanh cao hơn nhiều hơn nữa... lúc hắn... lúc hắn giết người đó.... nhìn rất hấp dẫn”.
Tiêu Trung Tuệ bật cười.
“Cao như thế nào?, theo ai di thấy nếu lấy thế hệ trẻ nam tử ra so sánh, có lẽ không ai qua được Tống Thanh Thư – Tống thiếu hiệp của Võ Đang đi, Tống thiếu hiệp đã là nhất lưu cao thủ, không biết tiểu tử Đông Phương kia có thể tiếp được Tống thiếu hiệp bao nhiêu chiêu”.
Mộc Uyển Thanh nào biết Tống Thanh Thư là ai?, thiên hạ rộng lớn, nàng lại mới bước ra đời, căn bản không rõ Tiềm Long Bảng – Tống Thanh Thư rốt cuộc là tròn hay méo.
Uyển Thanh lập tức bĩu môi.
“Hừ a di người cũng không cần nâng cái gì Tống Tống đó, nhất lưu cao thủ có gì ghê ghớm chứ, Đông Phương Bạch hắn giết nhất lưu cao thủ như giết gà vậy, ngay cả siêu nhất lưu cao thủ hắn cũng không coi ra gì, thế hệ trẻ trong thiên hạ, Đông Phương Bạch liền là mạnh nhất”.
Lần này đến lượt Tiêu Trung Tuệ giật mình, nàng vốn chỉ là muốn trêu Uyển Thanh một chút mà thôi nhưng không ngờ kết quả lại vậy.
Trận chiến hôm đó, Tiêu Trung Tuệ bất tỉnh nhân sự, nàng cũng không biết thực lực chân chính của Vô Song, lúc này nghe Mộc Uyển Thanh nói, Tiêu Trung Tuệ liền cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Trung Tuệ chưa quen thuộc với Vô Song bất quá tuổi của Vô Song còn bé hơn cả Mộc Uyển Thanh, Mộc Uyển Thanh đã nói như vậy, có lẽ không sai.
Mộc Uyển Thanh năm nay tuổi, nếu Vô Song còn bé hơn cả Mộc Uyển Thanh mà chiến lực đã cao như vậy, chỉ sợ tuyệt đối là quái vật.
Lần này Tiêu Trung Tuệ nhìn Mộc Uyển Thanh, lại có vài phần suy nghĩ.
Thế giới này dù sao vẫn là cổ đại, quan hệ giữa nam và nữ rất cần môn đăng hộ đối, nếu chỉ là người trên giang hồ bình thường việc này cũng không mấy quan trọng tuy nhiên đây là ‘bình thường’.
Ví dụ như Diệt Tuyệt Sư Thái chắc chắn không bao giờ gả Chu Chỉ Nhược cho tiểu tử ất ơ đầu đường xó chợ nào đó.
Hay ví dụ như muốn trở thành nữ nhân của Tống Thanh Thư tuyệt đối cũng phải là danh môn đại phái.
Tình yêu đúng là rất quan trọng nhưng không phải lúc nào tình yêu cũng được xếp lên hàng đầu, tình yêu đi đôi với lợi ích thu được.
Tiêu Trung Tuệ làm người khôn khéo lại thông mình, nàng biết nếu thực sự Vô Song như lời Uyển Thanh nói, hắn chắc chắn sẽ phải xuất thân từ danh môn đại phái, thậm chí sư phụ của Vô Song là một cái tuyệt cường nhân vật.
Nếu so như vậy, Uyển Thanh liền có chút không xứng với Vô Song.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Tiêu Trung Tuệ mà thôi, nàng sẽ không nói ra với Uyển Thanh.
Cố gắng điều chỉnh ngữ điệu một chút, Tiêu Trung Tuệ nhẹ mỉm cười lần nữa.
“Uyển Thanh, ngươi không phải đang đề cao Đông Phương tiểu tử kia quá chứ?”.
Uyển Thanh lập tức vì Vô Song bào chữa.
“Không phải đâu a di, Uyển Thanh nói là thật, Đông Phương Bạch chính hắn cứu ta nha, ta tận mắt thấy hắn giết chết rất nhiều Huyết Chích Đoàn cao thủ”.
Tiêu Trung Tuệ nghe vậy, trong lòng rung độn thật sâu, bất quá khóe miệng vẫn cong lên.
“Vậy Uyển Thanh thích hắn không?”.
Uyển Thanh cũng không suy nghĩ mà liền trả lời.
“Thích “.
Nói xong câu này, Uyển Thanh mới biết mình bị hớ, nàng vội đưa hai tay ra, đầu liên tục lắc, dễ thương vô cùng.
“Không có, Uyển Thanh không có thích hắn, hắn còn nhỏ tuổi như vậy.... hơn nữa ta sẽ không thích mấy tên mặt trắng thư sinh”.
Nói đến đây, Uyển Thanh bất giác nhớ lại cái lúc nàng nhìn thấy Vô Song trên chiến trường, tóc trắng tung bay, sát khí xung thiên.
Lúc đó Vô Song... thật sự rất có mị lực.
Đặc biệt khi Vô Song giết người, nàng có cảm giác, hắn như đang múa vậy, rất đẹp, cũng rất huyễn hoặc.
Đây là lần đầu tiên Uyển Thanh nhìn thấy có người giết người đẹp như vậy, giống như một loại nghệ thuật vậy.
Nhìn đôi mắt của Uyển Thanh, Tiêu Trung Tuệ chỉ khẽ thở dài lắc đầu, sau đó nàng đứng dậy, vỗ vỗ vai Uyển Thanh.
“Uyển Thanh, a di là người từng trải, là người đi trước, ngươi nghĩ gì a di chẳng nhẽ không biết?. Như cô nương lúc nãy nói, Đông Phương công tử lúc này còn nhỏ... có lẽ ngươi còn có thể tranh thủ chút thời gian, người như Đông Phương công tử sau này liền có rất nhiều, rất nhiều hồng nhan, chỉ sợ lúc đó ngươi muốn có chỗ đứng bên cạnh hắn liền không thể”.
“Cũng có thể là a di nói sai, ngươi không nghe cũng được, bất quá nếu ngươi không thích hắn, tốt nhất là trở về bên sư tỷ, cô cô không muốn ngươi tiếp tục trong tình cảnh này “.
Lời Tiêu Trung Tuệ nói rất đơn giản cũng rất chân thành, đây là nàng vì Uyển Thanh mà suy nghĩ.
Uyển Thanh nghe vậy, nàng khẽ sững sờ, sau đó... lẫn thẫn bước ra ngoài.
Rốt cuộc là thích vẫn là không thích?, cái này Mộc Uyển Thanh cũng không có biết.
Mộc Uyển Thanh không phải là ghét nam nhân, nàng không có cực đoan như Viên Tĩnh nhưng nàng lại cực kỳ đề phòng nam nhân, nàng không muốn như mẹ nàng, không muốn cả đời chạy theo một lão cha không chịu trách nhiệm.
Nàng lần đầu hành tẩu giang hồ, lần đầu cùng một cái nam tử ở gần như vậy, thậm chí Vô Song là người đầu tiên ôm eo nàng, ở sát người nàng như vậy.
Lúc trước, nàng coi Vô Song như một đứa em trai, chỉ bởi hắn còn quá nhỏ, nàng không ghét đứa bé này thậm chí có chút yêu thích, nhưng chỉ là thuần túy chị gái thích em trai mà thôi.
Sau trận chiến ở Sơn Nam Tây Đạo thì lại khác.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, là hắn cứu nàng.
Lúc nàng buông xuôi, cũng là hắn cứu nàng.
Cái giây phút nhìn đôi mắt đỏ rực cùng mái tóc trắng tung bay kia, nàng có lẽ cả đời không quên.
Chỉ có điều.... nàng không cách nào dung hợp được một Đông Phương Bạch thường ngày với một Đông Phương Bạch ở chiến trường mà thôi.
Ngày đầu tiên ở Hoàng Chân biệt viện cứ thế đi qua.
........
Ngày thứ hai ở Hoàng Chân biệt viện.
Vì lúc này Mục Nhân Thanh cùng đám người Vô Song ở đây nên số hộ về ở biệt viện toàn bộ đều cho tạm nghỉ, tại biệt viện chỉ còn lại người tâm phúc của Hoàng Chân mà thôi.
Trong biệt viện rộng lớn liền có chút vắng vẻ.
Theo thói quen, Vô Song dậy rất sớm, khi mặt chưa lên hắn đã thức giấc, sau đó chậm rãi đi ra ngoài sân.
Nếu là bình thường Vô Song còn có hứng thú ngắm cảnh vẽ tranh nhưng hiện tại, hắn lại bắt đầu thật tâm ngồi khoanh chân tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Trận chiến ở Sơn Nam Tây Đạo bảo thân Vô Song không có thất bại, hắn thậm chí được lợi rất nhiều.
Khi nội công toàn bộ khô kiệt, khi cơ thể của chính hắn đạt đến giới hạn chịu đựng, đây là lúc tu luyện nội công tăng tiến đáng sợ nhất, đương nhiên trong trận chiến kia vì Vô Song ngất đi, nội công của hắn cũng không tăng được bao nhiêu.
Cái quan trọng là sát khí, Vô Song có cảm giác, hắn vậy mà nhìn thấy bình cảnh Siêu Nhất Lưu Cao Thủ.
Vô Song không rõ để đột phá SIêu Nhất Lưu Cao thủ rốt cuộc là phải làm gì, phải chuẩn bị gì nhưng hắn thật sự cảm thấy, mình đã tiến một bước đủ xa.
Nếu là lúc trước Vô Song chỉ có thể cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một tấm màn ngăn cách, tấm màn mà hắn cố hết sức cũng không chạm vào được thì nay.... hắn lại thật sự có thể chạm tới.
Tất nhiên chạm là một việc, đột phá được hay không, lại là một việc.
“Không cần cố gắng làm gì, tiểu hữu muốn đột phá bây giờ chỉ là tiểu đạo mà thôi”.
Giọng nói này vang lên rất bất ngờ, thậm chí Vô Song còn... không cảm nhận được đối phương tiến đến.
Trước mặt Vô Song lúc này chính là chủ nhân của biệt việt – Hoàng Chân.
Hoàng Chân mỉm cười nhìn Vô Song, coi như chào hỏi.
Vô Song cũng đứng lên, chắp tay với Hoàng Chân.
“Tiền bối, vãn bối không hiểu tại sao lúc này ta đột phá siêu nhất lưu cao thủ lại là tiểu đạo?”.
Hoàng Chân nghe vậy chậm rãi lắc đầu.
“Tiểu hữu, lão phu có vài việc không hiểu, ngươi giải thích giúp lão phu được không?”.
Vô Song cũng không nghĩ nhiều, hắn liền gật đầu.
Hoàng Chân thấy vậy, đưa một ngón tay ra.
“Thứ nhất, tiểu hữu là nhất lưu cao thủ lại có thể giết siêu nhất lưu cao thủ như giết gà giết chó, vậy siêu nhất lưu cao thủ đột phá làm gì cho phí công?”.
Câu hỏi này rất quái dị, thật sự phi thường quái dị.
Vô Song nhíu mày thật sâu sau đó trả lời.
“Tiền bối, theo vãn bối thấy, siêu nhất lưu cao thủ có thể câu thông thiên địa, bắt đầu ngày đêm thổ nạp linh khí trong trời đất, sử dụng để tăng tốc độ tu luyện đồng thời tăng luôn tốc độ hồi phục nội lực, đương nhiên mạnh hơn nhất lưu cao thủ? “.
Hoàng Chân nhe xong câu trả lời của Vô Song, vẫn là nhè nhẹ lắc đầu.
“Nga, hóa ra là vậy, lão phu liền thiển cận rồi. Bất quá theo ngươi nói, lão phu lại càng không hiểu, nếu siêu nhất lưu cao thủ mạnh hơn nhất lưu cao thủ nhiều như thế sao bọn họ lại không có lực đánh với ngươi?”.
Vô Song ngây người một chút, rồi gãi đầu.
“Là vì... là vì tính sát thương của Quỳ Hoa Bảo Điển quá lớn”.
Câu trả lời tương đối chính xác nhưng Hoàng Chân vẫn chỉ là lắc đầu.
“Ồ, thì ra là tại Quỳ Hoa Bảo Điển quá mạnh mẽ, vậy không biết nếu là Quách Tĩnh hắn ở cảnh giới nhất lưu cao thủ có thể làm như tiểu hữu không?”.
Câu này, Vô Song cũng khó mà trả lời bất quá suy nghĩ một chút, hắn liền gật đầu.
“Quách Tĩnh – Quách đại hiệp có lẽ cũng có thể, Hàng Long Thập Bát Chưởng cực kỳ mạnh mẽ, sợ gì siêu nhất lưu cao thủ?”.
Hoàng Chân bật cười, rồi lại vẫn tiếp tục lắc đầu.
“Như tiểu hữu nói, lão phu cũng mở mang được một đống kiến thức, chỉ là lại thêm một đống thứ không hiểu, là Quách Tĩnh hắn mạnh hay võ học hắn nhận được mạnh?, là tiểu hữu mạnh hay võ học của tiểu hữu mạnh?, nếu chỉ cần một bộ võ học đủ mạnh chẳng nhẽ thiên hạ này nhất lưu cao thủ đều có thể giết siêu nhất lưu cao thủ?. Vậy quay lại câu hỏi phía trước, đột phá siêu nhất lưu làm gì?, công sức đột phá siêu nhất lưu, sao không đi rèn luyện võ học trong tay?”.
“Lão phu cũng có thể nói cho tiểu hữu, chắc tiểu hữu cũng cảm nhận được rồi, siêu nhất lưu cao thủ cảnh giới rất dễ đột phá đúng không?, chỉ cần thêm vài trận chiến nửa, ngươi tin tưởng mình có thể đột phá đúng không?”.
Những cái lắc đầu của Hoàng Chân, để Vô Song triệt để động dung, những câu hỏi này hắn không trả lời được.
Rốt cuộc là Quách Tĩnh hắn mạnh hay vì võ học trong tay Quách Tĩnh quá cao cấp?.
Vậy chẳng nhẽ khoảng cách của siêu nhất lưu cao thủ với nhất lưu cao thủ chỉ là một bộ võ học?.
Bất cứ đột phá cảnh giới nào, chiến lực đều tăng một mảng lớn, nhưng chỉ duy nhất từ nhất lưu cao thủ lên siêu nhất lưu cao thủ, chiến lực không đổi.
Sinh tử quyết đấu, siêu nhất lưu cao thủ chưa chắc đã thắng được nhất lưu cao thủ, cách chắc chắn nhất liền là.... đợi nhất lưu cao thủ cạn kiệt nội công.
Nghĩ ra một điểm này, trái tim Vô Song run lên, hắn ôm quyền với Hoàng Chân.
“Vãn bối xin Hoàng tiền bối chỉ điểm chỗ sai”.
Hoàng Chân nhìn Vô Song, trong mắt có một tia ôn hòa.
“Siêu nhất lưu cao thủ vốn chỉ nhìn vào một chữ ‘siêu’ “.
“Ngươi nói tất cả đều đúng, nhưng ngươi hiểu sai một chữ ‘siêu’ này’.
“Siêu ở đây là siêu phàm thoát tục, khiến ngươi thoát ra khỏi phàm thể, cũng là nói đặt bước căn cơ đầu tiên cho Tông Sư cảnh giới”.
“Phàm thể phải dựa theo tâm pháp bế quan tu luyện mới có thể tăng cường nội công, nhưng thêm một chữ ‘siêu’ này thì khác”.
“Siêu nhất lưu cao thủ, hay còn gọi là Thoát Tục cảnh giới, có điều ngươi phải hiểu, hậu thiên thể chất càng mạnh, sau khi thoát tục mới càng mạnh, càng được lợi. Căn cơ càng vững vàng, sau khi thoát tục mới càng được lợi”.
“Siêu nhất lưu cao thủ, vốn rất dễ đột phá, nhưng đột phá xong mạnh yếu lại khác nhau”.
“Thiên tài chân chính, giả sử năm tuổi đạt đến nhất lưu cảnh giới, cùng năm đó bọn họ có cả trăm cơ hội đột phá đến Thoát Tục Cảnh bất quá càng là thiên tài, càng là xuất thân từ danh môn đại phái, càng cố gắng kéo dài quá trình nhất lưu cao thủ đề rèn luyện thể chất, rèn luyện cơ thể. Thoát tục sau này thu lợi được càng nhiều”.
“Cơ thể con người là một cái kho báu có thời gian, nếu ngươi đột phá thoát tục cảnh sớm, ngươi liền không có thời gian đi đào móc kho báu, hay nói đúng hơn cánh cửa liền đóng lại với ngươi, ngươi không thể quay lại đào móc kho báu đó thêm một lần nữa”.
“Đương nhiên cái gọi là kho báu có thời gian, khi ngươi đột phá quá muộn, cánh cửa kia chỉ sợ cũng đóng lại, ngươi có vô tận kho báu nhưng không mang ra được, cuối cùng chết già bên trong cánh cửa”.
Hoàng Chân nói xong, nhè nhẹ vỗ vai Vô Song.
“Lão phu có thể thật tâm nói với ngươi, nhất lưu cao thủ có thể giết siêu nhất lưu cao thủ như giết gà giết chó không phải ngươi mạnh, mà vì chúng quá yếu”.
“Cũng một loại lý thuyết tương tự, siêu nhất lưu cao thủ giết không nổi tông sư cao thủ, không phải vì hắn quá mạnh mà vì ngươi quá yếu”.
Nói đến đây, Hoàng Chân ánh mắt lóe lên hai luồng tinh quang nhè nhẹ, ánh mắt của ông ta thâm thúy vô cùng.
Vô Song triệt để bị Hoàng Chân nói động, hắn một lần nữa ôm tay thành quyền, từ chân tâm muốn cảm ơn vị tiền bối này.
“Vô Song đa tạ tiền bối chỉ điểm”.
Hoàng Chân bật cười.
“Đi thôi, đi vào phòng, lão phu dạy ngươi một thứ”.
Vô Song hơi hơi ngạc nhiên nhìn Hoàng Chân, hắn không hiểu sáng sớm tinh mơ thế này thì dạy cái gì?, còn phải dạy trong phòng?.
Tất nhiên nghi hoặc là nghi hoặc, nhưng Vô Song vẫn đi vào bên trong.
Sau đó chỉ thấy Hoàng Chân nhẹ đóng cửa lại, ngón tay chỉ về phía cái bàn gương màu đỏ ở sát tường.
Theo ngón tay của Hoàng Chân, Vô Song khẽ giật mình.
Thật ra trước đây Vô Song đã có chút hoài nghi căn phòng này, nó được bố chí tương đối bình thường như bao căn phòng khác, chỉ có điều ở cuối phòng có một bàn gương lớn, một bàn gương để dụng cụ trang điểm của nữ nhân thế giới này bất quá lúc đó Vô Song cũng là không quá để ý, có chỗ ngủ đã là quá tốt rồi, còn ý kiến cái gì?.
Lúc này thấy Hoàng Chân chỉ, Vô Song trong lòng có dự cảm không mấy hay ho, tuy nhiên vẫn là tiến tới, rồi ngồi xuống.
Hoàng Chân với Vô Song chỉ là mỉm cười.
“Họa là gì?, họa đơn giản là vẽ nhưng vẽ là vẽ cái gì?, dùng cái gì để vẽ”.
“Vẽ có thật chỉ là vẽ tranh trên giấy?, vẽ có thật chỉ là vẽ tranh lên tường?, vẽ thật ra là tâm, chỉ cần tâm muốn vẽ, vẽ lên đâu cũng được, chỉ cần trong lòng có họa, đâu đâu cũng là tranh”.
“Lão phu họ Hoàng, tên một chữ Chân. Lão phu từ trước đến nay thích nhất vẽ một thứ, liền là vẽ mặt”.
“Ngươi nói trang điểm cũng không có việc gì, dù sao vẽ mặt đúng là trang điểm nhưng nó thâm ảo hơn nhiều”.
“Sư phụ nói, lão phu hôm nay đến giúp ngươi vẽ mặt, ngồi im một chút là được”.
Vô Song không mấy hiểu lời của Hoàng Chân, trong mắt hắn Hoàng Chân là một người kỳ lạ tuy nhiên cái gọi là vẽ mặt hắn cũng không biết, không phải là kẻ mắt sao? việc ‘làm đẹp’ này bản thân Vô Song ở Nga Mi ba năm, hắn cũng không phải là không có biết, Cô Cô dạy hắn rất nhiều.
Tuy nhiên rất nhanh Vô Song nhận ra, là hắn nhầm rồi.
Hoàng Chân nói vẽ mặt... là một thứ cực kỳ đáng sợ.
Thứ này kiếp trước Vô Song cũng đã gặp rồi, thậm chí cực kỳ nổi tiếng, gọi là ‘Nghệ Thuật Ánh Trăng Lừa Dối’.
Phải nói thế nào mới đúng?, Vô Song chỉ việc nhắm mắt, để Hoàng Chân làm việc.
Tiếp theo, không biết bao lâu Vô Song mở mắt ra, hắn liền giật nảy cả mình.
Trong gương là một khuôn mặt xa lạ, một khuôn mặt phải gọi là dị hợm với Vô Song nhưng khi Hoàng Chân lấy một quyển sách mỏng, che nửa khuôn mặt của Vô Song lại, hắn mới thấy cái gì là kinh hãi, cái gì là ‘vẽ mặt’.
Nửa mặt trái của Vô Song, là một cái tuyệt thế mỹ nữ, mắt to, lông mi khẽ cong, làn da trắng hồng mị màng, sống mũi thẳng tắp, nửa đôi môi chúm chím màu hồng đào, mị hoặc vô cùng.
Sau đó nửa mặt bên phải Vô Song, lại là một cái hán tử, làn dan ngăm đen, miệng nhẵn nhụi không râu, ánh mắt hơi híp lại, cái mũi cũng thấp hơn bình thương, khóe miệng thủy chung có cảm giác hơi lớn, thậm chí là thô vô cùng.
Hai khuôn mặt, trên một người, hai khuôn mặt này đều chắc chắn không phải là khuôn mặt Vô Song.
Kiếp trước trên Youtube hắn đã thấy không ít lần những dạng này, nhưng ở thế giới này nó vốn quá hoang đường.
Vô Song thậm chí hoài ngh Hoàng Chân cũng là nhân vật xuyên việt giống mình.
Hoàng Chân không rõ Vô Song nói gì, ông ta chỉ khẽ cười.
“Đây là vẽ mặt, vẽ mặt còn đáng sợ hơn dịch dung”.
“Dịch dung là dùng cái không có biến thành có, từ không thành có, đây là lời nói dối tầm thường”.
“Vẽ mặt lại khác, biến một cái đã có thành một cái khác, đây là lời nói dối phần giả, phần thật”.
Nói xong, Hoàng Chân lại đặt một tấm bản da đã gấp gọn gàng lên bàn uống nước, ông ta nhẹ gật đầu với Vô Song.
“Đây là bản đồ nơi sư phụ sẽ dẫn ngươi đến sau này, về phần khuôn mặt kia, rửa đi một chút là được, thuật vẽ mặt là kết tinh của hội họa cùng trang điểm, thứ này hiện nay quá khó với ngươi, nhưng không phải là không thể đạt tới, lão phu liền về phòng, chuẩn bị cho ngươi ít tâm đắc, sau này rời đi, không có lạ lẫm”.
Vô Song nhìn theo bóng lưng Hoàng Chân rời đi, hắn liền cảm thấy thững thờ.
Cái thì là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân?, đây chính là.
Hắn cảm thấy, Hoàng Chân còn giỏi hơn ngũ sư huynh của Vô Song.
Rất nhanh, Vô Song cũng là đi rửa mặt, dù sao cũng không thể để cái khuôn mặt kinh dị này ở lại.
Hắn liền chạy vội ra ngoài, lấy một thùng nước, kỳ cọ khuôn mặt mình.
Sau khi cọ rửa thật kỹ khuôn mặt, Vô Song mới trở về phòng của mình, tuy nhiên lúc này, hắn lại thấy một bóng hình xinh đẹp đang đứng ngoài sân rộng, nàng vậy mà cứ tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên đi vào gọi Vô Song hay không.
Vô Song đương nhiên nhận ra nữ nhân này, nàng là Mộc Uyển Thanh.
Không rõ lắm cô nàng này đến gặp mình làm gì, Vô Song liền mỉm cười lên tiếng.
“Uyển Thanh, ngươi tìm ta?”.
Mộc Uyển Thanh nghe thấy giọng Vô Song, liền giật mình đánh thót, rồi nàng lập tức quay đầu lại.
Mộc Uyển Thanh đột nhiên trừng mắt nhìn Vô Song, bờ môi có chút run rẩy.
“Ngươi... ngươi.... ngươi...”.
Vô Song nào hiểu nàng nói gì, lập tức lên tiếng.
“Ta làm sao?, ngươi bình tĩnh nói một chút xem nào?”.
Nghĩ đến khuôn mặt mình còn chưa có tẩy sạch, Vô Song có chút lo lắng.
Chỉ thấy Mộc Uyển Thanh đặt tay lên bộ ngực sữa, trong mắt hơi hơi ướt ướt.
“Ngươi là nữ nhân?, Đông Phương Bạch ngươi vậy mà là nữ nhân?”.
Vô Song triệt để sợ ngây người, hắn dùng tay vỗ đầu mình một cái, hắn thật sự quên tẩy trang xong hắn liền trở về với khuôn mặt bình thường, thảo nào Mộc Uyển Thanh giật mình như vậy.
Hắn đúng là chỉ có thể gắng cười nói.
“Không phải, ta sinh ra khuôn mặt đã có chút giống nữ nhân, bất quá ta chắc chắn là nam nhân nha”.
Có thể đứng trước mặt người khác mạnh mẽ nói mình là nam nhân, cảm giác này rất không tệ.
Mộc Uyển Thanh ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Vô Song.
“Ngươi thật sự là nam nhân?, ta không tin”.
Vô Song thấy vậy, hắn liền cởi áo của mình ra, Vô Song thật sự.... rất ít khi cởi trần thậm chí có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cởi trần.
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy nửa thân trên của Vô Song vội che mặt lại.
“Chết tiệt, ai bắt ngươi cởi, mau mau mặc vào”.
Nói thật ngực Vô Song cũng không có cái gì đẹp đẽ, cũng chẳng có cơ bắp, hắn cởi trần chỉ để Uyển Thanh thấy hắn không có hai khối thịt mềm mại mà thôi. Không cần Uyển Thanh nói, hắn cũng sẽ mặc đồ vào.
“Sao rồi, ngươi đã tin chưa?”.
Mộc Uyển Thanh mặt đỏ lên, bàn tay nhẹ lau đi vài giọt nước nơi đuôi mắt.
Nàng vốn là tương đối khẩn trương, nhưng hiện tại khi biết Vô Song là nam nhân, nàng liền thật sự vui mừng.
Lý do tại sao vui mừng?, nàng cũng là không biết.
Mộc Uyển Thanh sau đó lại gần Vô Song một chút, bàn tay khẽ vuốt lên mặt hắn.
“Hôm qua... ta tát ngươi là ta không đúng, ngươi giúp a di cùng thúc thúc nhiều như vậy, là ta không hiểu, là ta trách oan ngươi. Ngươi còn đau không?”.
Vô Song lần đầu tiên thấy một mặt nữ tính đến thế này của Uyển Thanh, hắn đơn giản chỉ mỉm cười.
“Không đau, dù sao lời của ta hôm qua rất nặng, một cái tát cũng là đáng “.
Vô Song càng nói, Mộc Uyển Thanh lại càng cảm thấy, mình có lỗi.
Nàng liền cắn răng.
“Đông Phương Bạch, thật ra... thật ra ngày hôm nay a di muốn ta đến đưa ngươi một vật, nói là... đền ơn của ngươi với a di”.
Nói xong, không để Vô Song phản ứng, trong tay Uyển Thanh lấy ra một quyển sách tương đối cổ xưa.
“Đây là... Phu Thê Đao Pháp của a di cùng Viên thúc thúc, dựa vào Phu Thê Đao Pháp hai người bọn họ liên thủ lại có thể đánh với Đại Tông Sư cảnh giới. Bộ đao pháp này cực kỳ huyền ảo, chỉ là ai di nói bắt buộc phải có một nam một nữ luyện mới được, hơn nữa giữa hai người còn phải tâm đầu ý hợp, tâm ý càng hợp, đao pháp càng mạnh”.
“A di nói.... bộ đao pháp này là dành cho ngươi.... cùng người ngươi thương yêu”.
Nói đến mấy chữ cuối, giọng Uyển Thanh có chút nhỏ.
Vô Song tay run lên, khẽ nắm lấy quyển sách này, bất quá hắn... lại hiểu một số việc.
Hắn nhìn Uyển Thanh cực kỳ bối rối ở trước mặt, hắn tin tưởng chỉ cần hắn nói một câu.... Uyển Thanh sẽ cùng hắn luyện đao.
Có những thứ, không cần lời nói chỉ cần bằng cảm giác.
Hắn không biết mình có gì đặc biệt, lại có thể được rất nhiều nữ nhân cảm mến.
Tuy nhiên hắn biết, hồng nhan càng nhiều, áp lực càng lớn, lớn đến dọa người.
Nếu hắn không có đủ thực lực bảo vệ hồng nhan của mình, có lẽ hắn sẽ giống như hôm đó ở Sơn Nam Tây Đạo, hắn... đơn giản chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Nếu không có Mục Nhân Thanh đi đến, chỉ sợ hắn hiện nay còn thảm hơn Viên Quán Nam, về phần Mộc Uyển Thanh cũng đã sớm chết.
Nghĩ đến... nữ nhân của mình mà mình không bảo vệ được, trái tim Vô Song có chút quặn lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy trống ngực mình đập liên hồi, một thứ cảm xúc đầy đau đớn chạy dọc trong tâm trí Vô Song.
Hắn.... hắn có cảm giác, hắn từng bỏ lỡ một cái nữ nhân, từng không bảo vệ được nàng.
Trong đầu Vô Song, vốn có một mảng ký ức màu đen không cách nào mở ra, vậy mà từ từ lộ rõ.
Trong con mắt không thể tin được của Uyển Thanh, Vô Song vậy mà triệt để ngất đi, hắn cứ như vậy ngã vào trong bộ ngực mềm mại của nàng.
Nhìn Vô Song bất tỉnh, Mộc Uyển Thanh lập tức la lớn, nàng hoảng loạn vô cùng....Cơ thể xinh đẹp cứ như vậy run rẩy.
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan