“A huynh đệ, ngươi thật sự là nam nhân?”.
Trong rừng vang lên âm thanh của Hồ Phỉ, giọng nói của hắn cũng là không nhỏ.
Bên cạnh Hồ Phỉ, lúc này Vô Song đầy khinh thường nhìn hắn.
“Phí lời, có ngươi mới là nữ nhân”.
Hồ Phỉ gãi đầu, cười lớn.
“Ai mà ngờ chứ, tiểu huynh đệ ngươi giống nữ nhân như vậy, không thể trách được ta. Chỉ sợ trong những nữ nhân ta gặp, cũng không có ai xinh bằng người đi”.
“Hừ, ngươi nói ít một chút, cũng không ai bảo ngươi câm”.
Vô Song bĩu môi một chút, hắn cùng Hồ Phỉ cứ như thế đi về phía trước.
.......
Không đánh không quen nhau cái này cũng có vài phần đúng.
Vô Song thật sự tương đối bất lực với kẻ gọi là Hồ Phỉ này, nếu hắn dùng Quỳ Hoa Bảo Điển còn có thể có cửa thắng đối phương nhưng nếu không có Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn căn bản thắng không nổi.
Hồ Phỉ không ngờ cũng là một cái luyện thể cao thủ, da dày thịt béo, chưa kể nội lực trong người hắn phi thường cường hãn, cường hãn gấp lần Vô Song là ít.
Vô Song nội lực trong hàng ngũ nhất lưu cao thủ đã không tính là yếu thậm chí còn thuộc hàng tương đối mạnh bất quá lại bị Hồ Phỉ bỏ xa đến lần, đây là khái niệm gì?.
Đồng thời Vô Song cũng âm thầm cảm thấy may mắn, Hồ Phỉ mạnh như vậy còn chưa tấn cấp làm siêu nhất lưu cao thủ, nếu hắn hôm ở Hoàng Chân biệt viện thử tấn cấp thành công chỉ sợ liền ảnh hưởng đến toàn bộ con đường võ học của Vô Song.
Lúc nãy Vô Song đã chiến đấu qua với Hồ Phỉ, bản thân Vô Song dĩ nhiên không thể xuyên qua phòng ngự của Hồ Phỉ, đấy là đối phương chỉ rèn luyện thuần túy cơ bắp. Nếu Hồ Phỉ có thêm ngoại công võ học, chỉ sợ người thua thiệt chắc chắn là Vô Song.
Cũng may Vô Song cũng có thể học theo Vô Hà Tử, không đánh được thì chạy, Hồ Phỉ kẻ này muốn đuổi theo Vô Song cũng là không được, Vô Song cũng đành phải đỏ mặt nói là ‘không ai làm gì được ai’.
Trên con đường nhỏ, vậy là Vô Song có thêm một người bạn đồng hành quái dị.
Có cái vệ sĩ như Hồ Phỉ, cơ hồ cũng là không tệ.
Ít nhất bằng vào thực lực của Hồ Phỉ, Vô Song cảm thấy cho dù là Huyết Chích Đoàn sát thủ cũng không cách nào gây thương tổn cho người này.
“Đúng rồi, huynh đệ lúc nãy chỉ pháp của ngươi rất thú vị, ta mơ hồ cảm thấy có chút thâm ảo, đáng tiếc lực công kích quá kém”.
Vô Song liếc mắt nhìn Hồ Phỉ, lông mày giật giật.
“Ta là y sư được chưa, không cần lực công kích “.
Lần này đến lượt Hồ Phỉ giật mình nhìn Vô Song, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Ngươi dĩ nhiên lại là y sư?, thảo nào lúc nãy ngươi tấn công ta có cảm giác tê dại toàn thân, hóa ra là thủ đoạn công kích huyệt đạo của y sư?, Bình Tứ Thúc từng nói với ta thủ đoạn công kích của y sư cực kỳ quái dị, không ngờ ta lại gặp được một người “.
Vô Song ngoái đầu lại nhìn Hồ Phi, trong ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Bình Tứ Thúc là ai?, lợi hại không?”.
Hồ Phỉ cười cười, trong mắt có một tia lo lắng.
“Bình Tứ Thúc hả, đương nhiên là thúc thúc của ta, là Bình Tứ Thúc nuôi ta lớn lên, võ công của ta cũng là Bình Tứ Thúc dạy cho, bất quá Bình Tứ Thúc cũng không còn gì để dạy ta rồi, thúc thúc liền bảo ta đến đây”.
Vô Song thật ra cảm thấy, cái tên Hồ Phỉ có vài phần quen thuộc nhưng cũng giống như vài nhân vật hắn gặp trước đây, hắn căn bản không nhớ ra đây là nhân vật của tác phẩm nào, Vô Song vốn muốn hỏi Hồ Phỉ nhiều thêm một chút, ít nhất dò ra ‘tên tác phẩm’ chỉ là Hồ Phỉ càng nói, Vô Song càng thấy xa lạ.
“Bình thúc thúc nuôi lớn ngươi, chẳng nhẽ ngươi là cô nhi?”.
Hồ Phỉ nghe vậy, liền khẽ im lặng sau đó gật đầu, trong mắt có một tia đau thương.
“Cũng không phải ta vốn có cha mẹ, cha mẹ rất yêu thương ta, bất quá từ nhỏ cha mẹ đã bị kẻ gian hại chết. Ta liền lớn lên bên Bình tứ thúc. Bình tứ thúc nói với ta, sau khi rời khỏi Vương Bản Sơn có thể tiến về trung nguyên, vì cha mẹ báo thù”.
Nhìn thấy một tia đau thương trong mắt Hồ Phỉ, Vô Song chỉ nhẹ thở dài, hắn dùng một quyền nhẹ đấm vào tay đối phương.
“Ta cũng giống ngươi, ta cũng có cha mẹ bất quá từ rất sớm hai người cũng... bị kẻ gian hại chết. Hồ Phỉ này, kẻ thù của ngươi là ai?”.
Cái này không phải Vô Song giả vờ, đây là thật tâm. Hắn cùng Hồ Phỉ đều không được nhận tình thương của cha mẹ, đối với Hồ Phỉ, Vô Song bất giác có thêm vài phần thiện cảm.
Hồ Phỉ cũng kinh ngạc nhìn Vô Song, sau đó mỉm cười.
“Ta cũng không biết kẻ thù của cha mẹ ta là ai, bất quá thúc thúc đã nói.... sau khi chuyến đi của ta ở Vương Bản Sơn kết thúc, ta liền có thể tiến vào trung nguyên, hỏi về chuyện tình năm đó của phụ thân. Ta muốn biết kẻ giết chết phụ mẫu rốt cuộc là ai”.
Sau đó, Hồ Phỉ dùng một tay nhẹ xoa mái tóc trắng của Vô Song.
“Tiểu huynh đệ, nói cho ta biết kẻ thù của ngươi là ai, Hồ Phỉ sau khi báo thù xong, liền giúp ngươi một hai”.
Vô Song bật cười, thân hình khẽ nhích né cái xoa đầu của Hồ Phỉ, sau đó đầy thâm ý liếc nhìn đối phương.
“Kẻ thù của ta chắc chắn mạnh hơn kẻ thù của ngươi, ngươi tốt nhất trả thù xong rồi hãy tính tiếp đi. Chưa biết kẻ thù là ai cũng dám cuồng ngôn?”.
Hồ Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó rút đao ra.
Cây đao của Hồ Phỉ thuộc dạng đại đao, cây đao màu tím cực kỳ huyền bí.
Nắm lấy cây đao này, Hồ Phỉ đầy tự tin, ánh mắt sáng lên như mãnh hổ săn mồi.
“Hồ Phỉ ta nhất định có thể vì phụ mẫu báo thù, cho dù kẻ thù là ngũ tuyệt cao thủ, cho dù kẻ thù là ngũ đế cao thủ, ta nhất định cũng dùng một đao này chém hắn”.
Vô Song thật sự bị khí tràng của Hồ Phỉ làm ảnh hưởng, hắn đưa nắm đấm nhỏ về phía Hồ Phỉ.
“Vậy ta ở đây cũng thề, nhất định có thể vì phụ mẫu báo thù, cho dù kẻ thù là ngũ tuyệt, cho dù kẻ thù là ngũ đế, ta nhất định cũng tự tay giết chết hắn”.
Hồ Phỉ đưa nắm đấm lớn đấm nhẹ vào tay Vô Song, sau đó như nhớ ra việc gì, liền quay lại nhìn hắn.
“Đúng rồi huynh đệ, ta chưa biết tên thật của ngươi?, ngươi tên gì vậy?”.
Vô Song triệt để chịu phục tên đầu gỗ này, có những lúc Hồ Phỉ hào khí vạn trượng nhưng có những lúc hắn cũng quá ngốc một chút.
“Tên của ta.... Ngươi gọi ta là Phong đi”.
Đây là cái tên kiếp trước của Vô Song, nghe đến cái tên này, Vô Song có vài phần hoài niệm.
Đã lâu lắm rồi, chưa có ai gọi hắn như vậy.
“Đúng rồi, Hồ Phỉ là... tên thật của ngươi?”.
Hồ Phỉ đột nhiên nghe Vô Song nói, ánh mắt khẽ chớp động.
“Ủa, Phong huynh đệ sao ngươi hỏi vậy, Hồ Phỉ đúng là tên thật của ta nha”.
Vô Song khẽ di di trán mình, hắn cảm thấy Hồ Phi bản tính thật thà quá mức, vậy mà cũng đòi đi báo thù?. Hơn nữa ở Vương Bản Sơn, làm gì có ai dùng tên thật?.
“Ở đây không ai dùng tên thật cả, có lẽ ngoài ngươi ra, không ai dùng đi”.
Hồ Phỉ khuôn mặt liền biết thành ngạc nhiên vô cùng, có chút không hiểu hỏi lại.
“Tại sao không thể dùng tên thật?, chẳng nhẽ Phong huynh đệ ngươi cũng dùng tên giả?”.
...
Vô Song cảm thấy Hồ Phỉ hỏi câu này rất "ngu", chính hắn cũng không biết trả lời Hồ Phỉ thế nào, cũng chỉ có thể nhẹ lắc đầu
“Phí lời, ngươi thông minh hơn một chút được không, nếu ngươi muốn trả thù, kẻ thù nghe thấy tên ngươi, chuẩn bị trước thì sao?”
...
“Hắn chuẩn bị liền để hắn chuẩn bị, ta không sợ a?”.
...
“Thế nếu hắn sợ quá bỏ chạy thì sao?”.
...
“A, Phong huynh đệ ngươi nói có lý, việc này mà ta cũng không nghĩ ra, vậy ta phải lấy tên gì?”.
...
“ Ngươi gọi là Hồ Phỉ, vậy đọc ngược lại tên đi, sau này ngươi liền tên là Phi Hổ”.
...
“Phi Hổ... Phi Hổ, tên thật hay, ta cảm thấy thật hợp. Vậy Phong huynh đệ, tên của ngươi là gì?”.
...
“Bao giờ ngươi thắng được ta, ta liền nói cho ngươi biết”.
...
Cứ thế cứ thế, Vô Song cùng Hồ Phỉ cũng đi đến đỉnh núi.
Vương Bản Sơn không tính là cao, một đường đi căn bản không quá khó khăn.
Chỉ có đi lên đỉnh núi, Vô Song mới biết, Vương Bản Sơn thật ra là cái gì.
Trên đỉnh núi, có một cái hắc y nhân toàn thân chỉ thuần một màu đen nhìn Vô Song cùng Hồ Phỉ.
Hắc y nhân này, lệ khí rất mạnh, hai mắt đầy ngoan lệ.
“Mỗi người có cơ hội xuất thủ một lần, công kích đủ liền qua, công kích không đạt, cút xuống núi”.
Nói xong, hắc y nhân cũng nhắm mắt lại, căn bản không để ý đến Hồ Phỉ cùng Vô Song.
Hồ Phỉ nhìn Vô Song sau đó đầy tự tin bước lên.
“Ta lên trước”.
Hắc y nhân lại mở mắt ra, nhíu nhíu mày nhìn Hồ Phỉ, sau đó giọng nói lạnh lẽo không có chút tình cảm nào lại vang lên.
“Không cần đánh, ngươi đạt. Đạt liền tiến về thạch viện đằng sau “.
Hồ Phỉ gãi gãi đầu, sau đó nhìn Vô Song. Hồ Phỉ cũng không đi qua hắc y nhân, trực tiếp bước sang trái ba bước.
Hắn chính là muốn đợi Vô Song.
Vô Song thấy vậy cũng mỉm cười, bước lên.
Hắc y nhân cũng đứng lên, ánh mắt khóa chặt lấy Vô Song.
Vô Song hạ thấp trọng tâm, sau đó lao vút đến như một lõi lò xo bị nén vậy.
Cũng không có gì quá mức mạnh mẽ, Vô Song đơn giản chỉ tung một cước toàn lực.
Hắc y nhân dùng một tay đỡ lấy, sau đó tay còn lại hướng thẳng về ngực Vô Song, muốn tấn công ngực hắn.
Vô Song nào để đối phương đụng vào?, một tay đưa ra nắm lấy tay của hắc y nhân khẽ gạt ra, chân thu về, một chân khác tiến thêm một bước, Vô Song xuất quyền.
Hắc y nhân không ngờ... trực tiếp vận lên hộ thể cương khí. Người này là Tông Sư cao thủ.
Một quyền của Vô Song đánh lên người hắn, căn bản không có sát thương, Vô Song thấy vậy sắc mặt cũng khẽ biến, liền mượn lực cả người lướt về phía sau.
Hắc y nhân cũng không có tiếp tục đuổi theo, hắn ngồi xuống lại nhắm mắt điều tức.
“Công kích Hoàng cấp, tốc độ Huyền cấp, phản ứng Huyền cấp, tổng đánh giá ưu tú “
“Hai người các ngươi đều đủ điều kiện, tiến về phía sau thạch viện”.
.......
Vô Song trong mắt thật sự nổi lên chút hứng thú, hắn nhìn vị hắc y nhân này, tò mò lên tiếng.
“Vậy đánh giá về hắn thế nào?”.
Hắc y nhân lại mở mắt ra, đáng lẽ với thân phận của hắn sẽ không trả lời Vô Song, bất quá nhìn thấy chính Hồ Phỉ cũng tò mò quan sát mình, hắc y nhân suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
“Công kích Thiên cấp, các chỉ số khác không cần xem xét, đánh già siêu phàm”.
Vô Song trừng mắt nhìn hắc y nhân, trên đời còn có loại đánh giá này?, bất quá Vô Song cũng cảm thấy lời đánh giá của hắc y nhân cực kỳ chuẩn xác, Hồ Phỉ không rút đao ra thì thôi, nếu hắn rút đao chỉ sợ Tông Sư hắn cũng dám chém.
Đương nhiên nếu Vô Song... có thể toàn lực ra tay hắn tự tin bản thân hắn ít nhất sẽ không thua kém Hồ Phỉ.
Vô Song cùng Hồ Phỉ hai người rất nhanh đi về phía thạch viện đằng sau hắc y nhân.
Thật ra thạch viện này cũng không dễ thấy, ít nhất từ vị trí đứng của Vô Song cùng Hồ Phỉ lúc nãy là không thấy.
Nếu không đi qua hắc y nhân, chỉ sợ không có cách nào nhìn thấy thạch viện, bởi nó không ngờ nằm sâu bên trong đỉnh núi, bị vài tảng đá lớn che đi, nằm ở một góc riêng biệt.
Trong thạch viện, dĩ nhiên cũng có người.
Tất nhiên việc này không lạ lẫm gì, dù sao người có được hắc lệnh cũng là không ít, người đến đỉnh núi trước Vô Song cùng Phi Hổ cũng không phải không có.
Trên đường Vô Song không có gặp quá nhiều người chỉ vì đường lên núi không chỉ có một.
Bên trong thạch viện, tổng cộng có người, hơn nữa vị trí ngồi của đám người này cũng rất đặc biệt, là mỗi người một góc.
Bọn họ người để lộ một khoảng trống ở trung tâm, cả đều chọn ngồi sát góc.
Đây là một loại kinh nghiệm, người ngồi ở trung tâm là người có góc nhìn rộng nhất nhưng cũng là người có góc chết nhiều nhất.
Người ngồi ở giữa có thể tấn công tất cả mọi người, nhưng cũng bị tất cả mọi người tấn công.
Ngồi ở góc thì khác, lựng tựa vào góc liền bớt được một phần nguy hiểm, đồng thời vì là góc có thể trực tiếp giảm đi được hai hướng tấn công của kẻ khác, chỉ phải chú ý đến trước mặt.
Thạch viện là một cái nhà bát giác, tổng cộng có góc, lúc này góc đã bị chiếm, với sự xuất hiện của hai người Vô Song cùng Hồ Phỉ, liền khiến cả người ánh mắt lạnh lùng liếc sang.
Vô Song nhìn thấy cái trận hình này, chỉ bật cười.
“Phi Hổ, ở giữa rộng như vậy không ai ngồi, mấy tên kia là đợi chúng ta lấy chủ vị thì phải “.
Hồ Phỉ không rõ ràng lắm lời nói của Vô Song, bất quá hắn cũng thích vào giữa ngồi, lập tức bật cười.
“Được được, mấy vị kia đã nhường chúng ta liền vào giữa ngồi đi”.
Nói xong Hồ Phỉ cùng Vô Song dĩ nhiên đi thẳng về phía trung tâm, động tác này làm cả người ánh mắt khẽ biến, bất quá cũng là không ai nói gì.
Vô Song cùng Hồ Phỉ ngồi vào thạch viện trung tâm, lúc này hắn mới có cơ hội nhìn rõ toàn bộ Vương Bản Sơn là cái gì.
Vương Bản Sơn... là một nơi phi thường phi thường đặc biệt.
Bởi Vương Bản Sơn không chỉ là một ngọn núi, Vô Song đếm thấy có tổng cộng đỉnh núi tính cả đỉnh núi hắn đang đứng.
Quan trọng nhất là Vô Song thấy Thiên Ý Thành.
Thiên Ý Thành nằm ở một nơi, quá mức ngoài dự đoán của Vô Song.
Bình thường ở giữa chín ngọn núi này, đương nhiên sẽ là một cánh rừng hoặc một mảnh bình nguyên có điều nơi đây không phải.
Ở bên dưới chín ngọn núi này là một tòa thành.
Thiên Ý Thành dĩ nhiên được xây ở đây, đáng nói nhất là tường thành của Thiên Ý Thành rất cao, từ vị trí của Vô Song mà nói, độ cao chỉ sợ hơn m.
Loại tường thành này nếu không phải Ngũ Tuyệt cao thủ, căn bản không thể vượt qua.
Chỉ cần đi vào Thiên Ý Thành, nếu không được cho phép gần như không có cách nào ra ngoài.
Đương nhiên vùng địa vực bên dưới rất lớn, bao quanh Thiên Ý Thành là một cánh rừng, từ trên cao nhìn xuống ngoài màu trắng của tường thành khổng lồ thì thuần màu xanh của những tán lá cây.
Hồ Phỉ ở bên cạnh Vô Song, cũng là giật mình vô cùng, thậm chí bị cảnh sắc nơi đây biến thành kinh hãi không nói nên lời.
Hồ Phỉ lớn lên ở Đại Tuyết Sơn, trung nguyên với hắn đã là cực kỳ xa lạ, lúc này lại thấy Thiên Ý Thành, căn bản muốn giữ bình tĩnh cũng khó.
Đừng nói là Hồ Phỉ, cho dù là Vô Song làm người hai kiếp, trước công trình này còn rung động không thôi.
Thiên Ý Thành.... chỉ cần nhìn thấy Thiên Ý Thành bản thân Vô Song liền không hối hận đã lựa chọn gia nhập nơi này, ngôi thành này cho Vô Song cảm giác phấn khích.
Bảy người đến trước Vô Song, căn bản cũng không cảm thấy Hồ Phỉ cùng Vô Song thất thố là sai, bọn họ là thiên tài từ khắp nơi đến Vương Bản Sơn, cho dù như vậy khi nhìn thấy Thiên Ý Thành cũng kinh ngạc không thôi, căn bản làm gì có ai có thể bình tĩnh?.
Không khí tiếp theo bên trong thạch viện lại có chút im ắng.
Bọn họ chín người đều trực tiếp lựa chọn nhắm mắt ngưng thần. Cho dù là Hồ Phỉ cũng cảm thấy không khí bên trong thạch viện phi thường nặng nề, hắn cũng lựa chọn khoanh chân đả tọa.
Thời gian một mực, kéo đến giữa trưa.
Cho dù đã vào thu nhưng đây là phương nam. Phương nam vốn chỉ có hai mùa Đông cùng Hạ.
Ở trên Vương Bản Sơn lúc này, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, có thể nói là nóng vô cùng, cái nóng cháy da cháy thịt.
Đất trên Vương Bản Sơn vốn là đất đỏ bazan, nhìn nhiều lại càng thêm nóng mắt.
Mồ hôi bắt đầu chảy xuống... chỉ có duy nhất Vô Song cùng Hồ Phỉ, không có bị cái nóng ảnh hưởng.
Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song bắt đầu vận chuyển, xung quanh Vô Song xuất hiện một cỗ hàn khí như có như không, điều này làm Hồ Phỉ ở bên cạnh cũng cảm thấy thư thái vô cùng.
Hàn khí của Vô Song vốn rất mỏng, hơn nữa trong đình viện đám người đều không nhìn chằm chằm vào người khác, vốn chỉ khoanh chân ngồi đả tọa, cũng không nhận ra Vô Song đặc biệt.
Chỉ có duy nhất.... một cái thân ảnh nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của Vô Song, điều này làm Vô Song cảm thấy có vài phần thú vị.
Hành động của người này, cũng trực tiếp làm những người còn lại chú ý.
Vốn Vô Song cùng Hồ Phỉ tiến đến đã nói rõ quan hệ bọn họ là một cặp, Hồ Phỉ là một cái đại nam tử, Vô Song là một cái tiểu nữ tử, nhìn vào ai cũng cảm thấy bọn họ trời sinh một đôi.
Thật ra với nhan sắc của Vô Song mà nói, liền rất dễ gặp phải phiền phức, sắc lang trong thiên hạ đâu đâu cũng có tuy nhiên đi cùng Hồ Phỉ lại khác, khí thế của Hồ Phỉ rất mạnh, đám người ngồi ở đây cũng không phải toàn kẻ ngu, cảm nhận được khí thế của Hồ Phỉ, ai cũng không dám chắc, ai cũng không dám ngu ngốc tiến lên.
Thật ra mà nói, việc người Vô Song phát ra hàn khí, không phải là không ai thấy nhưng vì Hồ Phỉ ở đây, có vị hộ pháp này tại, không mấy người muốn tìm đến Vô Song, đây là lý do khiến Vô Song thoải mái vận hành Tiên Thiên Chí Âm Thể.
Dù sao trên đời không thiếu công pháp tỏa ra hàn khí, hắn cũng không sợ lộ.
Vô Song quả thật không có ngờ, có người dám ngồi xuống chỗ hắn.
.......
Trong người còn lại tại đình viện này toàn bộ cũng đều có thể coi là thiên tài, ít nhất cùng thế hệ đám người này đều rất mạnh.
Bên trong thấp nhất cũng là nhị lưu cao thủ.
Ở đây có hai cái nhị lưu cao thủ, một tên béo mập trắng trẻo, một người thì trùm vải kín mít, đến mặt còn không nhìn rõ.
Có ba người đạt đến nửa bước nhất lưu cao thủ, một người thân mặc áo trắng, đầu đội mũ quan, vừa nhìn đã thấy giống một cái thư sinh.
Người thứ hai chính là thiếu niên cầm thương kia, kẻ này từ đầu đến giờ không có liếc nhìn Vô Song thêm một lần nào, chỉ là khi hắn nhìn qua Hồ Phỉ, thủy chung có một tia e ngại cùng ghen ghét.
Người cuối cùng, là một cái thiếu niên da đen đen, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Tiếp theo là hai cái nhất lưu cao thủ.
Một kiếm khách đội mũ trùm kín mặt, một người còn lại là nữ tử một thân áo đen, cũng không lộ mặt ra ngoài, toàn bộ đều bị mũ trùm kín.
Trong số người này, Vô Song có chút không ngờ, tiểu tử béo mập được coi là yếu nhất, dám ngồi xuống bên cạnh Vô Song.
Hắn cũng mặc kệ tất cả, cười hì hì.
“Lão tử mặc kệ, cùng lắm ăn đòn. Vị cô nương xinh đẹp này, phiền vận công cố sức một chút, thật sự ngồi cạnh ngươi quá thoải mái. Nếu có thể ôm ôm ta một cái được không?”.
Vô Song trực tiếp tung nắm đấm vào mặt hắn, khiến gã béo ngã ngược về phía sau.
“Biến “.
Vô Song lạnh giọng có điều tên bàn tử này dĩ nhiên chỉ gãi đầu, sau đó lại bò tới, căn bản không sợ ăn đòn.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu “.
Thấy Vô Song liếc nhìn hắn, bàn tử rất nhanh cười hề hề.
“Đại tỷ, tiểu đệ biết lỗi rồi, tiểu đệ chỉ xin ngồi mé mé có được không, thật sự quá nóng a”.
Bàn tử vừa nói xong, không ngờ nam tử thư sinh thực lực nửa bước nhất lưu cũng ngồi dạy, sau đó ngồi thẳng xuống bên cạnh Vô Song, cảm nhận hàn khí xung quanh Vô Song, khuôn mặt liền hiện lên một tia thư thái.
“ Tên béo đó nói không sai, thật sự quá nóng. Tiểu cô nương có lòng tốt vận công mạnh lên một chút, ta cảm ơn trước”.
Vô Song triệt để... cạn lời hắn vậy mà thành cái điều hòa rồi?.
Điều thú vị là, trung tâm đình viện đúng là rất rộng, nhưng hàn khí chỉ gần Vô Song mới có thể cảm nhận được, dẫn đến.... xung quanh dĩ nhiên vừa vặn chỉ còn một chỗ.
Năm người còn lại cũng lập tức phản ứng, ngoại trừ nam tử cầm thương không dám tiến đến, bốn người kia liền động, cuối cùng vẫn là nữ nhân che mặt nhất lưu cao thủ lấy vị trí đầu tiên, nàng vừa vặn ngồi sát sau lưng Vô Song.
Giọng nói lạnh lùng bất quá cũng mang theo vài phần ý cảm ơn.
“Xin phiền cô nương rồi”.
Vô Song.... hắn thật sự cảm thấy.... hắn có nên thu phí hay không?, Hồ Phỉ thì cũng thôi đi, đám người này chẳng nhẽ coi hắn là máy lạnh?.
Vô Song nhìn đám người này liền cảm thấy y hệt kiếp trước của hắn, mỗi khi trời nóng liền chạy thẳng vào tiệm sách, ngủ cả ngày bên trong không có chui ra.
......
Xung quanh Vô Song có bốn chỗ, đương nhiên lúc này số vị trí đã hết.
Lúc đầu mọi người ở đây đều bo bo giữ mình, nhưng vì Vô Song, cái không khí kia hoàn toàn bị phá đi.
Sau đó liền.... có tranh chấp.
Vị nhất lưu kiếm khách kia, đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tử cùng thư sinh.
“Một trong hai người các ngươi, cút ra “.
Hồ Phỉ hắn đương nhiên không muốn dây vào, hắn cảm thấy Hồ Phỉ cực kỳ nguy hiểm.
Nữ nhân kia cùng đẳng cấp với hắn, hắn cũng không dám chắc.
Chỉ còn thư sinh cùng bàn tử, hai người này liền dễ bắt nạt nhất.
Bàn tử thấy thế, sắc mặt liền hoảng sợ vô cùng, sau đó nhìn thư sinh, ánh mắt vậy mà mở lớn, cố làm ra một nụ cười ‘thuần khiết’.
“Vị huynh đệ này, ngươi nhìn mà xem tiểu đệ cả người toàn mỡ, chịu không được nóng a, ngươi đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã thấy dáng người tốt, hay là nhường tiểu đệ đi”.
Bàn tử nói xong, đám người ở đây đều khẽ nhếch miệng, có chút buồn cười.
Bàn tử kẻ này có thể coi là dị loại, thậm chí là quả hồng mềm, đã đến Vương Bản Sơn cái gì không có cũng được, nhưng cốt khí phải có.
Điều làm đám người này kinh ngạc nhất là, thư sinh mặt trắng đứng lên, phe phẩy cây quạt trong tay, hắn thật sự rời khỏi chỗ ngồi.
Tiếp theo, thư sinh này liếc nhìn nhất lưu kiếm khách, vừa phe phẩy quạt giấy, vừa lên tiếng.
“Hai lựa chọn, một là cút ra khỏi thạch viện, hai là vừa khóc vừa cút ra khỏi thạch viện”.
Vô Song nhìn... nam tử mặt trắng kia trong mắt có một tia thích thú.
Hắn là nam nhân nhưng ai cũng nghĩ hắn là nữ nhân vậy mà đám người này cũng không nhận ra, nam tử mặt trắng kia vốn là nữ giả nam trang?.
Sự việc... có chút thú vị.
........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.