Vô Song thật sự cảm thấy, Cơ rất lạ.
Cơ người nữ nhân này cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng Vô Song cứ có cảm giác nàng cứ như đang muốn theo dõi kịch vui vậy.
Kể cả lúc Cơ xuất hiện cứu Sử Văn Tiến, bản thân Cơ căn bản không có một chút chú tâm nào cả, căn bản là lười để ý.
Nàng chỉ giống như xuất hiện, nói vài câu cho tròn trách nhiệm, sau đó liền không quản.
Loại thái độ này phi thường phi thường lạ lùng.
Tất nhiên Vô Song cũng biết hiện nay hắn nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, việc say này để sau này tính.
Thứ Vô Song cần quan tâm là những tấm hắc lệnh kia.
Nói thì dài nhưng mọi việc diễn ra cũng nhanh, Vô Song toàn diệt một đoàn đội chỉ trong vèn vẹn phút đồng hồ.
Trong phút đồng hồ đã khiến nội lực hắn cạn sạch, đồng thời thân thể liền tàn tạ không thôi, đủ nói lên trận chiến này quyết liệt đến mức nào.
Vô Song một lần nữa lê bước về phía trước, tuy nhiên lúc này hắn không còn đi một mình, Hồ Phỉ vậy mà hiện ra trước mặt hắn, Hồ Phỉ tên này vậy mà còn muốn bế Vô Song lên.
Vô Song lập tức liếc nhìn Hồ Phỉ.
“Ngươi tin ngươi dám làm thế, đợi thương thế ta khỏi hẳn liền cho ngươi mười ngày nửa tháng không xuống giường không?”.
Hắn thật sự rất dị ứng với cái kiểu Hồ Phỉ định bế mình.
Hồ Phỉ tên ‘ngu si’ này vậy mà tính bế hắn đi bằng hai tay?.
Nếu hắn là nữ nhân, đương nhiên không sao, bất quá hắn rõ ràng là nam nhân?.
Hồ Phỉ nghe Vô Song đe dọa, liền gãi gãi đầu, hắn nhẹ cúi xuống với Vô Song, giọng nói tương đối nhỏ.
“Phong huynh đệ, vậy phải bế ngươi như thế nào?, Mộ Dung cô nương bảo ta đến chăm sóc ngươi nha”.
Vô Song cố gắng vuốt vuốt bộ mặt của mình, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô chán nản vô cùng.
Cũng may Vô Song chỉ là bị phế một cánh tay, cũng chưa đến mức phế luôn đôi chân, hắn liếc nhìn cây đại đao của Hồ Phỉ, ánh mắt có chút nhíu lại.
“Vậy cho mượn thanh đao kia đi, ta tự đi được. Ngươi mà dám bế ta, ta liền đập chết ngươi”.
Hồ Phỉ nhìn Vô Song đờ người ra một chút, vẻ mặt vậy mà có vài phần chờ mong?.
Vô Song nhìn thấy khuôn mặt của Hồ Phỉ, thật sự chột dạ.
‘Tên ngu ngốc này không phải vì muốn đấu với ta mà chơi trò vô sỉ đó chứ?”.
Cũng may cho Vô Song, Hồ Phỉ cuối cùng vẫn là rút cây đại đao của hắn ra.
Cây đao này tuần một màu sắc tím, hơn nữa Vô Song vừa cầm, khuôn mặt liền biến sắc.
Cây đao vẫn còn trong vỏ nhưng đao khí đã phát ra, cây đao này mang theo lệ khí rất nặng, hơn nữa trọng lượng của nó cũng là cực kỳ kinh người.
Nếu thanh thạch côn của Sử Văn Tiến nặng khoảng cân thì cây đao của Hồ Phỉ phải nặng cân, lại thêm việc Hồ Phỉ thích dùng một tay cầm đao, đủ để thấy sức mạnh cơ thể của Hồ Phỉ biến thái thế nào.
Tay phải dùng hết sức nắm lấy thanh đại đao của Hồ Phỉ, chống trên mặt đất, cả người đi về phía trước.
Thật ra hiện nay Vô Song cũng có chút hối hận, thứ này quả thật quá nặng với hắn.
Cảm giác của Vô Song không khác gì ngày đi làm tiếng về đến nhà lại phải tập tạ vậy.
Bất quá nghĩ đến mặt mũi, Vô Song vẫn phải cắn răng mà sử dụng thanh đại đao này.
Lúc này Vô Song cũng vừa vặn đi qua Cổ Đại Ngưu.
Cổ Đại Ngưu từ đầu đến cuối đều đứng đó, hắn cùng Vô Song trong giây lát liền chạm mặt nhau.
Cổ Đại Ngưu trong ánh mắt rõ ràng mang theo sợ hãi nhưng đôi tay to lớn vẫn đang cầm chặt lấy hắc lệnh.
“Đừng lấy hắc lệnh của ta, đừng lấy hắc lệnh của ta... ta còn phả về nhà.... ta muốn về nhà”.
Nhìn Cổ Đại Ngưu sợ hãi, nhìn thân hình to lớn cục mịch không hợp với tính cách của chính hắn, Vô Song chỉ nhè nhẹ đối với Cổ Đại Ngưu lắc đầu.
Tay trái của Vô Song.... rất đau đớn, bất quá hắn vẫn nâng tay trái của mình lên, bàn tay nhỏ nhắn màu trắng toàn máu là máu, bàn tay dập nát nhìn rất đáng sợ.
Sau đó Vô Song mạnh mẽ nắm tay của mình lại, hắn đấm thẳng vào đầu Cổ Đại Ngưu.
“Biết gì không?, nam nhân thì mạnh mẽ lên, ở trên vai ngươi là mẹ ngươi, là nữ nhân của ngươi, là tất cả của ngươi. Đôi vai quá mức yếu đuối, thì chẳng có gì cả, chẳng bảo vệ được ai cả”.
Vô Song cũng không quan tâm Cổ Đại Ngưu có hiểu hay không, hắn chậm rãi cầm lấy đại đao của Hồ Phỉ, tiếp tục chống xuống đất, bước đi có chút khó khăn, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhíu lại.
Đúng lúc này, Vô Song thấy Hồ Phỉ đưa một tay ra, sau đó dĩ nhiên dùng một tay nhấc thân thể Vô Song lên, đặt Vô Song sau lưng hắn.
Hồ Phỉ đối với ánh mắt hình viên đạn của Vô Song, chỉ là bật cười.
“Phong huynh đệ, đợi ngươi lành vết thương, ta liền thật sự muốn cùng ngươi quyết đấu”.
Nói xong, Hồ Phỉ liền mang Vô Song trở lại đội ngũ.
Lúc này bên trong đội ngũ, có rất nhiều ánh mắt kinh sợ nhìn Vô Song.
Lúc trước mà nói, việc hắn là đội trưởng thật ra cũng có một phần nguyên nhân là Hồ Phỉ, nếu không phải Hồ Phỉ hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Vô Song mà nói, rất nhiều người càng tình nguyện đi theo Hồ Phỉ.
Trong mắt bọn họ Vô Song tuy rất thông minh, tốc độ rất nhanh nhưng thực lực chắc chắn không thể bằng Hồ Phỉ.
Vô Song làm quân sư liền có thể, nhưng thủ lĩnh thì không.
Giả sử không phải là Hồ Phỉ mà là Sử Văn Tiến, đám người kia rất nhiều người liền sẽ chọn đi theo Sử Văn Tiến.
Tại nơi đây, sức mạnh liền là tất cả.
Tuy nhiên lúc này lại khác, toàn bộ mọi người lúc này mới chân chính chịu phục Vô Song.
Chỉ cần nhìn chiến lực của Vô Song ngày hôm nay, ai không kinh, ai không sợ?.
Một người, một mình độc diệt chín cái nhất lưu cao thủ, điều đó nói lên nếu không có Hồ Phỉ, Vô Song giết chết toàn bộ những người còn lại trong đội ngũ, như ăn cơm uống nước.
Vô Song cũng phát hiện ra ánh mắt của mọi người nhìn mình, hắn chỉ nhè nhẹ mỉm cười, tuy nhiên nụ cười nhẹ hàng ngày mang theo cái mùi huyết khí rất nặng còn bám trên người Vô Song, khiến nhiều người cảm thấy không rét mà run.
Nằm trên lưng Hồ Phỉ, Vô Song vẫn là tương đối bất đắc dĩ, có điều ánh mắt của hắn lúc này nghiêm túc vô cùng.
“Mộc Tang, ngươi có thứ gì giúp hủy thi diệt tích không?”.
Mộc Tang nghe vậy, hắn đương nhiên hiểu Vô Song muốn làm gì, bất quá chỉ có thể lắc đầu.
“Đội trưởng, ta không mang theo cái này”.
Vô Song hơi hơi nhíu mày.
“Đội trưởng?. Hắn hơi hơi khó hiểu với cách xưng hô này”.
Ở bên cạnh hắn, Mộ Dung Ảnh liền ôn nhu bật cười.
“Cũng tại đội trưởng ngươi, ai bảo chọn cái tên giả mà thôi cũng chọn cái tên khó nghe như vậy?, cái gì Nguyễn Vũ Phong?, rõ ràng đây là tên nam nhân nha. Đám người Mặc Vân cùng hai tên họ Hùng liền nghĩ ra cái xưng hiệu này cho ngươi, ít ra dễ nghe hơn một chút”.
Vô Song lông mày nhíu càng ngày càng chặt, bất quá hiện nay hắn cũng không có thời gian phân bua với Mộ Dung Ảnh.
Hắn đầu tiên liếc nhìn Hùng Bì cùng Hùng Đảm.
“Hai người các ngươi, liền chịu khó mang mấy người nay, mang ra xa chỗ này một chút. Tiếp theo đội ngũ của chúng ta liền đến lều lớn nghỉ ngơi một chút kiểm tra chiến lợi phẩm đi”.
Hùng Bì cùng Hùng Đảm nghe vậy, đều gật đầu với Vô Song.
Vô Song lại quay ra nhìn Mạc Vân, thấy tiểu tử này hơi hơi cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của mình, Vô Song chỉ có thể cười khổ.
“Mạc Vân, ngươi giúp hai huynh đệ họ Hùng, nhớ kiểm tra kỹ trên người đối phương, xem có đồ đạc gì không, tất cả đều là chiến lợi phẩm”.
Mạc Vân nghe Vô Song nói vậy, lập tức gật đầu thật mạnh, trong mắt bỗng nhiên lại có chút quyết tâm.
Mạc Vân lúc này như ngồi trên đống lửa vậy, hắn lúc trước vậy mà còn từng định dùng vũ lực với Vô Song?.
Nhìn thấy vô Song đại hiện thần uy, Mạc Vân liền có chút không rét mà run.
Chỉ có khi thấy Vô Song nhắc đến hắn, Mạc Vân mới trút đi gánh nặng trong lòng, có điều khi nhìn Vô Song suy yếu trên lưng Hồ Phỉ, bàn tay của Mạc Vân liền nắm chặt trường thương, trong mắt hiện ra một tia quyết tâm.
Trong lòng Mạc Vân lúc này, chính là điên cuồng thầm hô.
“Đội trưởng, ta biết lúc này ta rất yếu, bất quá nhất định sau này ta cũng có thể như hắn, bảo vệ ngươi”.
Cũng may Mạc Vân không có nói câu này ra ngoài, nếu hắn dám nói chỉ sợ bị Vô Song tát lật mặt.
Xong vụ việc Mạc Vân, Vô Song liếc nhìn Mộ Dung Ảnh,
“Mộ Dung tỷ tỷ, phiền ngươi giúp ta kiểm tra phạm vi xung quanh khu vực này một chút, có gì chúng ta còn có thể hành động”.
Mộ Dung Ảnh nàng khác với mọi người, mọi người đến Thiên Ý Thành liền muốn được đào tạo làm sát thủ bất quá Mộ Dung Ảnh đã sớm là sát thủ, hay nói đúng hơn nàng là một cái thích khách.
Nghe Vô Song nói, Mộ Dung Ảnh liền nhẹ nhàng gật đầu, nàng liền vì đoàn đội canh chừng.
Tiếp theo Vô Song nhìn đến Hắc Báo cùng Mộc Tang.
“Hắc Báo, giúp ta tìm xem gần đây có nguồn nước nào không, ngươi chú ý cũng không nên đi quá xa, nếu cảm thấy quá xa liền lập tức lùi lại, hiểu không?”.
Hắc Báo liền cung kính gật đầu, khuôn mặt ngăm đen đầy kích động.
“Tuân lệnh đội trưởng”.
Về phần Mộc Tang, Vô Song lần này thật sự phải cầu hắn rồi.
“Mộc Tang, ngươi xuất thân từ Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo, ngươi có thể nhận biết thảo dược chứ?”.
Mộc Tang nghe Vô Song cuối cùng cũng nhắc đến phạm trù trong khả năng của mình, lập tức gật đầu.
“Đội trưởng, cái này ta biết, ta... ta cũng là y sư”.
Y – độc vốn một đường.
Độc sư có thể giết người đương nhiên có thể cứu người.
Y sư có thể cứu người chắc chắn cũng có thể giết người.
“Ngươi biết ngân diệp thảo chứ? “.
Mộc Tang nhìn lên cánh tay trắng ngần của Vô Song, nhìn cánh tay bên trái vẫn còn đang chảy máu kia, liền hít vào một hơi lãnh khí.
“Đội trưởng, cái này người cứ tin ta đi, thảo dược cầm máu không chỉ có ngân diệp thảo, còn có vài loại nư như bích ba thảo, ngân lăng thảo, tử y thảo... Mấy loại thảo dược này liền sinh sản ở khí hậu nóng ẩm, trong khu rừng rộng lớn thế này, có lẽ vẫn có. Liền để Mộc Tang đi tìm cho ngài”.
Vô Song đối với Mộc Tang khẽ cúi đầu, hắn thật sự cảm thấy Mộc Tang có chút dễ nhìn rồi.
“Đừng đi quá xa “.
“Tuyết, phiền ngươi đi bảo vệ hắn vậy”.
Trái với mọi người, Tuyết không có lập tức gật đầu, ánh mắt hơi hơi kỳ quái nhìn Vô Song, bất quá nàng cuối cùng cũng không lên tiếng.
“Đã biết”.
......
Một hơi sắp xếp cho nhiều người như vậy, Vô Song cũng có chút mệt.
Lúc này bên cạnh hắn chỉ có Phi Lưu chưa có việc gì.
Vô Song liền gật đầu với Phi Lưu.
“Tiến vào đại doanh trại thôi”.
Ba người chậm rãi đi về phía trước, lúc này vừa vặn Cổ Đại Ngưu cũng chưa rời khỏi.
Nhìn Cổ Đại Ngưu hoảng sợ nhìn mình, nhìn cái khuôn mặt khờ khạo kia, Vô Song thở ra một hơi nhè nhẹ.
Hắn biết Cổ Đại Ngưu thật ra... là muốn xin đi cùng đội với bọn hắn.
Cổ Đại Ngưu rất sợ Vô Song bất quá hắn cũng biết Vô Song có thể bảo vệ mình.
Vô Song không phải là thánh mẫu, không giết Cổ Đại Ngưu diệt khẩu đã là Vô Song mở lòng tốt, hắn sao có thể cho một người không quen biết đi bên mình?.
Có trời mới biết, Cổ Đại Ngưu có thể làm ra việc gì.
Có rất nhiều người, bên trong thế nào chỉ có họ biết.
Vô Song vốn là định từ chối, hắn vốn muốn đuổi Cổ Đại Ngưu đi thì đột nhiên cả Vô Song cùng Hồ Phỉ thân hình run lên, cả hai nhìn về cành cây phương xa, nơi đó Cơ đang nhìn cả hai người.
Cơ không nói gì, chỉ là một tay chỉ vào Vô Song, một tay chỉ vào Cổ Đại Ngưu, sau đó lại tiếp tục lắc lắc tay, rồi biến ảo thành thủ thế cắt cổ.
Loạt động tác, cực kỳ dễ hiểu.
‘Vô Song hắn không mang theo Cổ Đại Ngưu, chỉ sợ liền bị Cơ cắt cổ”.
Ánh mắt Vô Song biến thành quái dị nhìn Cổ Đại Ngưu, rồi lại nhìn Cơ.
Cơ cũng trừng mắt nhìn Vô Song, vẫn là thủ thế cắt cổ kia.
Vô Song chỉ có thể thầm thở dài.
“Ngươi tên gì?, có muốn đi cùng chúng ta không?”.
Cổ Đại Ngưu đang không biết mở miệng thế nào, nghe Vô Song hỏi sắc mặt lập tức vui mừng.
“Có có, các ngươi cho ta đi với... ta gọi Cổ Đại Ngưu”.
Vô Song cảm thấy Cổ Đại Ngưu là cái tên cực kỳ thích hợp với kẻ này, nhìn hắn giống một đầu trâu lớn, bất quá cũng ngốc không khác gì một đầu trâu cả.
Đương nhiên Vô Song sẽ nhớ kỹ cái tên này, hắn cảm thấy sau lưng Cổ Đại Ngưu, tuyệt đối có một cái kinh khủng thế lực.
........
Trong lúc đội ngũ Vô Song đang thu dọn chiến trường, kiểm kê chiến lợi phẩm thì ở một nơi rất xa, có vài người đang nói chuyện vui vẻ vô cùng.
Thiên Ý Thành chia thành tứ môn, lần lượt là Đông Môn, Tây Môn, Bắc Môn, Nam Môn.
Bốn cửa thành đại diện cho bốn phần của Thiên Ý Thành.
Trong tứ môn thì Tây Môn chính là nơi Thiên Ý Thành dùng để đào tạo cao thủ cho triều đình.
Huyết Chích Đoàn chính là từ Tây Môn xuất ra.
Trong một tòa lầu các cao ngất trực thuộc Tây Môn, có hai cái nam nhân đang vui vẻ nói chuyện.
Trong phòng lớn chỉ có hai người, hai nam nhân cùng một bàn tiệc xa hoa.
Một bàn tiệc lớn như vậy đối với hai người ăn liền là quá sức, vậy mà trên bàn tiệc, rượu cùng thức ăn cũng đã vơi hết gần nửa.
Trong phòng lúc này có một vị đại tướng quân mặc giáp đỏ, cùng một thư sinh áo xám.
Thư sinh áo xám tuổi tác chỉ khoảng trên dưới , khuôn mặt sắc cạnh, có vài phần khí khái chính nhân quân tử, tuy nhiên môi của kẻ này rất mỏng.
Về phần tướng quân, là một cái đại hán khoảng trên tuổi, cả người bao phủ bởi giáp đổ, có một cặp râu kẽm rất dày.
Điều làm người ta khiếp sợ nhất là, vị tướng quân này ăn rất nhiều, bàn tiệc này đều là một mình hắn xử lý, tuy nhiên hắn lại không có béo, thân thể rắn chắc cùng cân đối vô cùng.
Kẻ này chính là Thiên Hộ Cấm Vệ Quân – Khách Quang Tiên.
Người đang đối ẩm với Khách Quang Tiên chính là Thôi quản sự - Thôi Trình Tú.
Quản sự là một chức danh chỉ có riêng Tây Thành mới có, chức danh này có trọng lương tương đương với trưởng lão của Thiên Ý Thành, đồng thời kém hơn Hộ Pháp.
Thôi Trình Tú làm quản sự của Tây Thành, cũng là người phụ trách vật tư, phụ trách liên lạc với bên triều đình, nói thẳng ra hắn là sứ giả của triều đình, đặt tại Thiên Ý Thành.
Thôi Trình Tú năm nay mới hơn , thực lực không cao chỉ khoảng nhất lưu cao thủ không hơn không kém, tuy nhiên Thôi Trình Tú tuyệt đối là một cái nhân vật không thể coi thường.
Kẻ có thể làm cầu nối giữa triều đình cùng Thiên Ý Thành, sao có thể coi thường?.
Về phần Khách Quang Tiên, không biết hắn uống bao nhiêu rượu, mà khuôn mặt có chút đỏ lên, mỗi lần hắn mở miệng, hơi rượu phả ra xung quanh.
“Thôi lão đệ, tiểu tử Văn Tiến của ta sau này, vẫn là nhờ Thôi lão đệ chiếu cố nhiều hơn”.
Thôi Trình Tú cũng mỉm cười.
“Khách đại ca, người không cần nói, con trai của đại ca liền coi như cháu của lão Thôi ta, ta đương nhiên chiếu cố một hai, thằng nhóc này cũng thật là ương bước, vào Tây Thành của ta không thích, lại cứ thích đến Bắc Thành”.
Khách Quang Tiên bật cười.
“Thằng bé này tính tự lập rất cao, thiên phú kinh người, nó còn trẻ khí diễm lớn là việc bình thường, hơn nữa... khà khà, Bắc thành thí luyện với nó liền dễ như ăn cơm uống nước vậy, quan trọng là nó đạt điểm tích phân bao nhiêu thôi”.
Thôi Trình Tú liền tiếp lời.
“Bằng vào đứa bé kia mà nói, nếu không có gì sai lệch, thành tích top không khó, nếu nó chuyên tâm mà làm, cộng thêm đám cao thủ đi theo, top liền trong tầm tay”.
Khách Quang Tiên cùng Thôi Trình Tú tiếp tục cụng ly, cả hai cùng nhau cười lớn.
Cả hai người, đương nhiên cực kỳ tin tưởng vào Sử Văn Tiến, cho dù Sử Văn Tiến có thất bại, thì đám người hộ vệ đi theo hắn cùng thừa sức diệt sát bất cứ ai.
Tám cường giả nhất lưu cao thủ cùng luyện Tàn Hoa Bảo Giám, thực lực tuyệt đối kinh người.
Thôi Trình Tú cùng Khách Quang Tiên đang trò chuyện vui vẻ, lập tức cửa phòng bị đẩy ra.
Sắc mặt Thôi Trình Tú liền nhíu lại, hắn nhìn thấy tên thuộc hạ hớt ha hớt hải lao vào, trong mắt liền hiện ra một tia sát khí.
Nếu không phải Khách Quang Tiên ở đây, hắn liền giết chết tên thuộc hạ kia.
Thôi Trình Tú ghét nhất, là loại thuộc hạ không giữ được phong độ.
Tuy nhiên sau khi nghe tên thuộc hạ báo cáo, đến cả Thôi Trình Tú hắn cũng không cách nào bình tĩnh nổi nữa rồi.
Khách Quang Tiên đang cầm bát rượu lớn bỗng buông tay, để bát rượu vỡ tan dưới đất, rượu bắn lên ướt cả quần áo Khách Quang Tiên, bất quá hắn cũng không quan tâm.
Cả Thôi Trình Tú cùng Khách Quang Tiên đều cảm thấy không thể tin được, bọn họ rốt cuộc vừa nghe thấy gì?.
Bọn họ nghe được một thông tin.
‘Sử Văn Tiến cùng toàn bộ đoàn đội, bị diệt sát”.
Thông tin này đối với cả hai vốn là một cái trò đùa, một cái tin đồn cực kỳ phi lý có điều người thông báo tin này đi.... chính là Cơ.
Cơ là trưởng lão của Thiên Ý thành, thông tin mà nàng báo về, căn bản không thể là giả.
Trong căn phòng lúc này, không khí bất chợ trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Đồng thời một tiếng gầm vang lên, rung toàn bộ đỉnh lầu.
........
Thật ra mà nói, Vô Song cũng không biết, cả Khách Quang Tiên cùng Thôi Trình Tú trong thế giới này cũng không khác thế giới kia là bao.
Hai người này hiện nay đều là người Đông Xưởng, làm việc dưới quyền Ngụy Trung Hiền.
Thù hận của Vô Song đối với Ngụy Trung Hiền cùng Đông Xưởng liền càng ngày càng tăng.
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.