‘Choanggggggg’.
Một âm thanh đồ đạc rơi vỡ vang lên, lúc này trong đỉnh lầu các, trong một căn phòng xa hoa tráng lệ có một trung niên nhân nộ khí xung thiên ném tất cả mọi vật mà hắn nhìn thấy.
Người này chính là Khách Quang Tiên, một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Ngụy Trung Hiền hiện nay.
Ngụy Trung Hiền là ngươi năm được thì buông được, hắn đã buông ra chức vụ thái giám tổng quản tiếp nhận vị trí Đông Xưởng Đề Đốc, lúc này Ngụy Trung Hiền liền tận tâm tận lực cho Đông Xưởng.
Đương nhiên Ngụy Trung Hiền không tận tâm tận lực vì Đại Thanh, Ngụy Trung Hiền tận tâm tận vực vì chính mình, hắn muốn xây dựng một Đông Xưởng của chính mình.
Để làm được việc này, Ngụy Trung Hiền phải nắm chắc tất cả các lực lượng có thể sử dụng, cho dù vừa trải qua một chiến dịch cực lớn ở Sơn Nam Tây Đạo, cho dù hoàn thành nhiệm vụ của mình tại cuộc chiến tiêu diệt Thiên Địa Hội thì Ngụy Trung Hiền vẫn chưa có gì.
Hắn không có tâm phúc, cũng không có thế lực của riêng mình ở Đông Xưởng, nói thẳng ra cho dù hắn là Đông Xưởng Đề Đốc hắn vẫn phải đi lên từ những bước đầu tiên.
Cao thủ dưới quyền Ngụy Trung Hiền vốn không nhiều, vì vậy hắn rất nôn nóng trong việc chiêu mộ những cao thủ từ khắp thiên hạ về dưới quyền, bản thân Khách Quang Tiến là một trong số đó.
Đại Thanh có vạn cấm quân nhưng chỉ có vạn cẩm y vệ.
Cẩm y vệ là lực lượng bảo vệ hoàng thành, là lớp phòng tuyến cuối cùng của hoàng thành.
Bản thân Khách Quang Tiên là Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đồng nghĩa với hắn nắm trong tay / sự an toàn của hoàng thành.
Khách Quang Tiên người này chắc chắn là một cái đại nhân vật, ít nhất rất nhiều người đều muốn nắm giữ / sự an toàn của hoàng thành này.
Cỗ lực lượng trong tay Khách Quang Tiên, nếu biết sử dụng liền có thể biến thiên.
Khách Quang Tiên trở thành thuộc hạ của Ngụy Trung Hiền liền được đưa đến nam phương, giúp Ngụy Trung Hiền xây dựng thế lực.
Mục tiêu đầu tiên là đội quân Huyết Sát Đoàn trong khóa đào tạo của Thiên Ý Thành lần này.
Một khóa đào tạo bình thường của Thiên Ý Thành từ - năm tuy nhiên vì đây là đám cao thủ đặc biệt luyện Tàn Hoa Bảo Giám, chỉ cần bỏ ra từ - năm liền có thể rời khỏi Thiên Ý Thành, có thể trở về bên Ngụy Trung Hiền giúp Ngụy Trung Hiền nắm giữ được đội quân đầu tiên cho mình.
Trọng trách của Khách Quang Tiên cực kỳ nặng nề bất quá Khách Quang Tiên chỉ là một cái võ phu, thực lực của hắn là Đại Tông Sư cảnh giới, thực lực cỡ này có thể tính là đủ nhưng trí mưu không đủ vì vậy Ngụy Trung Hiền liền quyết định cử Thôi Trình Tú đến nam phương.
Thôi Trình Tú chính là túi khôn của Ngụy Trung Hiền, là quân sư của Ngụy Trung Hiền thậm chí có thể nói so với Khách Quang Tiên trong mắt Ngụy Trung Hiền bản thân Thôi Trình Tú càng thêm quan trọng.
Thôi Trình Tú năm nay tuổi, năm tuổi hắn liền đỗ trạng nguyên, tiến vào nội các hàn lâm học viên sau đó một đường thăng quan, một đường lăn lộn trong quan trường.
Tuy nhiên ít ai biết Thôi Trình Tú là một cái cô nhi, một cái cô nhi được Ngụy Trung Hiền nuôi lớn.
Thôi Trình Tú tính ra liền đã đi theo Ngụy Trung Hiền năm, năm cúc cung tận tụy, năm thể hiện tài năng, có người này tại nam phương, Ngụy Trung Hiền liền hoàn toàn tin tưởng.
Trên lý thuyết Khách Quang Tiên là chủ, Thôi Trình Tú chỉ có trách nhiệm vì Khách Quang Tiên làm quân sư tuy nhiên thực tế bản thân Thôi Trình Tú lại làm chủ, Khách Quang Tiên kẻ này quá dễ kích động, cũng quá dễ để Thôi Trình Tú xoay vòng vòng.
.......
Khách Quang Tiên ném hết đồ đạc đi, khuôn mặt vẫn ngập tràn tức giận, hắn quay ngoắt lại về phía một bóng người vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh gần đó.
“Trình Tú, con mụ Cơ đó vẫn không nói ra ai là sát hại con trai lão phu sao? “.
Trái với cái vẻ tức giận hiện nay của Khách Quang Tiên, Thôi Trình Tú chỉ là bình thản nhấm nháp vài ly trà, khuôn mặt bình tĩnh cực kỳ.
Đối với câu hỏi của Khách Quang Tiên, Thôi Trình Tú đơn giản khẽ lắc đầu.
“Cơ nàng là trưởng lão, tại Thiên Ý Thành này đệ cũng chỉ có quyền lực tương đương trưởng lão, cũng không có cách nào từ miệng nàng hỏi ra cái gì, quan trọng nhất chỉ cần nàng không muốn nói, liền không ai hỏi được”.
Nói đến đây Thôi Trình Tú ẩn ẩn có một tia khinh thường.
“Cơ cũng không có bên trong Thiên ý Thành, nàng là chủ khảo lần này có nhiệm vụ giám sát toàn bộ khảo hạch, có quyền tạm thời không nhận lệnh của cấp trên, cho dù chúng ta làm quá lên nàng cũng có thể trực tiếp không nghe, đợi qua thời gian khảo hạch tất cả đâu lại vào đấy, chúng ta liền hết cách”.
Khách Quang Tiên khuôn mặt run lên, một tay đập mạnh xuống, một cái bàn gỗ hoa lệ dĩ nhiên bị hắn một tay đập nát.
“Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, chỉ là một cái giang hồ kỹ nữ không hơn không kém cũng dám cãi lệnh lão phu, ngươi mau cử người nói với con tiện nhân đó, nếu nó không báo ra hung thủ sát hại con trai lão phu là ai, lão phu liền cho nó chết không có chỗ chôn. Thậm chí ta mang quân đến đồ sạch Thiên Ý Thành”.
Lời đe dọa của Khách Quang Tiên nghe thì rất đáng sợ bất quá trong mắt Thôi Trình Tú lại giống một cái trò cười.
Khóe miệng Thôi Trình Tú hơi hơi nhếch lên, có điều hắn không quyết định lên tiếng, ánh mắt lóe lên hai tia tà quang.
“Khách đại ca, nước xa không cứu được lửa gần câu này lúc nào cũng đúng, cho dù đại ca có về báo cáo với đại nhân, có thể mời được địa nhân xuất thủ chỉ sợ cũng là việc của vài tháng sau, vài tháng trôi qua tiểu đệ nói thật, di hài của Văn Tiến cũng đã lạnh rồi”.
Khách Quang Tiên nghe vậy cố gắng kiềm chế giận dữ trong lòng, hắn quay lại nhìn Thôi Trình Tú.
“Vậy rốt cuộc phải làm thế nào?, không tra được tên hung thủ thì còn báo thù cái gì?, biết tìm ai để báo thù?. Ngươi nói ngươi không có cách nào làm gì cô ta vậy chúng ta phải làm sao?. Đúng rồi hay là dùng lực ảnh hưởng của lão phu cùng đại nhân, chúng ta đi bắt thành chủ ra lệnh ép cô ta khai ra?”.
Câu nói này của Khách Quang Tiên khiến khuôn mặt Thôi Trình Tú giật giật, hắn thật sự không ngờ đồng đội của mình lại ngu đến thế.
Nếu Ngụy Trung Hiền có mặt ở đây, bằng thực lực ngũ tuyệt của Ngụy Trung Hiền đúng là có tư cách ngay mặt đàm phán cùng thành chủ Thiên Ý Thành.
Nếu là Khách Quang Tiên mà nói, chỉ sợ bị người ta một đập chết tươi sau đó bịa tạm ra cái lý do nào đó, ai biết ai làm?, ai vì ngươi báo thù?.
Đây không phải là hoàng cung nơi hoàng đế đứng đầu, nơi đây không nói chuyện về chức quan, ở đây nắm đấm to liền là lão đại.
Khách Quang Tiên thân là Đại Tông Sư nhưng Thôi Trình Tú lại càng xem trọng đám trưởng lão của Thiên Ý Thành hơn, cùng là Đại Tông Sư cảnh giới nhưng Khách Quang Tiên không có gì đặc biệt, là một cái Đại Tông Sư bình bình không hơn không kém.
Nhờ vào thế lực triều đình sau lưng hắn bản thân Khách Quang Tiên còn có chút chỗ đứng nhưng chỉ cần hắn đi quá giới hạn của Thiên Ý Thành, hắn liền phải chết hơn nữa chết rất thảm.
Thôi Trình Tú liền không muốn bị Khách Quang Tiên vạ lây, có chết mình hắn đi chết.
Tất nhiên hiện tại Thôi Trình Tú vẫn là không thể để Khách Quang Tiên chế được, lúc này chủ nhân đang cần người, Đại Tông Sư như Khách Quang Tiên liền là một loại tài nguyên rất lớn.
Thôi Trình Tú hít vào một hơi, sau đó chậm rãi đứng lên.
“Khách đại ca, thật ra không phải là không có cách tìm ra hung thủ giết chết Văn Tiến, bất quá cách này không quá chính xác mà thôi, đương nhiên giết nhầm vẫn là hơn bỏ sót”
Khách Quang Tiến nghe vậy, khuôn mặt sáng lên nhìn Thôi Trình Tú.
“Trình Tú, hiền đệ mau mau nói, đừng nói là giết nhầm cho dù giết sạch toàn bộ người tham gia thí luyện đại huynh cũng không quan tâm”.
“Mạng lũ tiện dân đó sao có thể so với mạng của Văn Tiến?”.
Thôi Trình Tú lắc đầu một cái, hắn cảm thấy Khách Quang Tiên vẫn còn chưa biết mình đang ở địa phương nào.
Nhập gia thì tùy tục, đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, đây là thường thức.
Hai người đang trong Thiên Ý Thành, một trong những thế lực giang hồ lớn nhất phương nam chứ không phải trong hoàng cung, người trong giang hồ còn không tự đặt mình vào trong giang hồ, tất nhiên cách cái chết không xa.
Lại thêm một việc, Thôi Trình Tú có thể coi là sinh sau đẻ muộn, hắn có rất nhiều việc không có biết.
Thôi Trình Tú cực kỳ thần tượng Thuận Trị Đế nhưng hắn không hiểu nổi, vì cái gì Thuận Trị Đế cho Ngô Tam Quế quyền lực lớn đế như vậy?, một nửa phương nam liền nằm trong tay Ngô Tam Quế, chẳng nhẽ Thuận Trị không sợ Ngô Tam Quế làm phản?.
Với tài năng của Thuận Trụ, Thôi Trình Tú đương nhiên không tin Thuận Trị không nhìn ra, bất quá Thuận Trị quyết định như thế nào Thôi Trình Tú không có biết.
Với những việc không biết, Thôi Trình Tú cũng sẽ không có hứng thú nghĩ nhiều.
Trong ánh mắt nóng rực của Khách Quang Tiến, từ trong ngực Thôi Trình Tú lấy ra một quyển sách nhỏ, cũng may trong phòng vẫn còn một cái bàn trà nhỏ nơi Thôi Trình Tú ngồi uống trà, nếu không hắn cũng không biết bàn bạc công việc như thế nào.
Quyển sách này bìa màu trắng tương đối hoa lệ, bìa sách còn rất mới chứng tỏ cũng không xuất hiện quá lâu.
Thôi Trình Tú bắt đầu giởi quyển sách ra, không cần Khách Quang Tiến hỏi bản thân Thôi Trình Tú cũng sẽ vì hắn giải thích.
“Thứ này là đệ mất công mượn từ chỗ Độc trưởng lão, bên trong ghi lại thành tích khảo thí của những người tham gia khảo hạch lần này”.
Sau đó Thôi Trình Tú bắt đầu di chuyển ngón tay của hắn.
Ở Thiên Ý Thành mà nói rất khó tra ra được thân phận thật sự của một thí sinh, trừ khi hắn cố tình lộ ra ngoài ví dụ như trường hợp Đường Vô Lệ chẳng hạn.
Ngoài tình huống thí sinh cố tình lộ ra danh tính hoặc thí sinh căn bản không thèm che dấu danh tính ra mà nói rất ít khi có thể thật sự tra ra thân phận một người.
Dù sao đã nắm giữ hắc lệnh liền đảm bảo danh tính được dấu kỹ, bảy năm một lần Thiên Ý Thành mở ra, trong vòng bảy năm này biết bao nhiêu cái Hắc Lệnh được truyền ra ngoài?, cũng không cách nào quản lý toàn bộ số hắc lệnh này được, hắc lệnh căn bản thường xuyên đổi chủ nhân, ai có khả năng tra ra?.
Tra không ra danh tính nhưng cũng có thể kiểm tra mấy cái khác, ví dụ như thành tích.
Thành tích đầu vào dù sao vẫn phải ghi lại, cái thành tích này chưa chắc đã đúng với thực lực một thí sinh nhưng trừ một số trường hợp ‘dị loại’ ra thì bảng thành tích này sẽ không khác biệt quá nhiều so với thực lực một người.
Theo ngón tay của Thôi Trình Tú di chuyển cuối cùng cũng đến tên Sử Văn Tiến.
“Khách đại ca, đây là đánh giá về Văn Tiến, công kích thiên cấp, tốc độ địa cấp, phản ứng địa cấp, thân thể địa cấp, đánh giá là siêu phàm”.
“Đội ngũ của Văn Tiến rất mạnh, ngoại trừ... kẻ biến dị ra, thì cái đội ngụ này cơ hồ đã vô địch”.
‘Kẻ biến dị’ trong miệng Thôi Trình Tú đương nhiên là Cổ Đại Ngưu, dù sao bên trong bảng đánh giá kia, Cổ Đại Ngưu bị đánh giá là Hoàng cấp.
“Công kích phàm cấp, tốc độ phàm cấp, phản ứng phàm cấp, thân thể địa cấp, đánh giá hoàng cấp”.
Nếu không có thân thể bù lại, Cổ Đại Ngưu chỉ sợ thật sự bị đánh giá là phàm cấp, trở thành trong lịch sử người có điểm đánh giá thấp nhất khi tham dự Tu La Thí Luyện.
Đương nhiên về phần tại sao gọi Cổ Đại Ngưu là ‘dị nhân’ thì cũng rất đơn giản.
Thật ra không phải không có lý do mà cả Cổ Đại Ngưu cùng Sử Văn Tiến đều sẽ được phái đến đội của Cơ, đây chính là ‘đi cửa sau’ tại Thiên Ý Thành.
Nói đơn giản ra Cổ Đại Ngưu cùng Sử Văn Tiến đều có chỗ dựa rất cứng bên trong Thiên Ý Thành nên mới được sắp xếp đi theo Cơ.
Nam nay Cơ là người phụ trách giám sát cuộc khảo thí cũng là người có quyền lực lớn nhất trong chín vị trưởng lão hiện nay, chí ít là cho đến khi khảo thí kết thúc.
Cơ hoàn toàn có thể... thay đổi một số điều luật nhỏ trong bộ luật được đặt ra, nàng cũng có thể cấp cho đội ngũ của mình những đặc quyền nhỏ... ví dụ như thông tin.
Chỉ cần Cơ muốn, nàng đúng là có thể lách luật vì vậy cả Sử Văn Tiến cùng Cổ Đại Ngưu chắc chắn được lợi nhiều hơn những người khác.
Lần nào cũng vậy, vào dịp thí luyện mở ra đội ngũ của vị trưởng lão điều hành luôn là đội ngũ có lợi nhất, đây là thường thức, là một việc ai cũng biết nhưng sẽ không ai nói ra.
CHỉ cần nhìn vào thực lực của Cổ Đại Ngưu lại tiếp tục nhìn vào việc hắn được gia nhập đội ngũ của Cơ liền chắc chắn sau lưng Cổ Đại Ngưu là cao tầng của Thiên Ý Thành, ít nhất cũng là trưởng lão cấp bậc, vì vậy Thôi Trình Tú mới gọi Cổ Đại Ngưu là dị nhân.
Tiếp theo Thôi Trình Tú lật sách rất nhanh, kẻ này không hổ là một cái nhân vật, ít nhất từ tốc độ đọc sách cùng tiếp nhận thông tin ra, hắn không hề thua bất cứ cao thủ bàn giấy nào ở hậu thế.
Ánh mắt chỉ đảo qua vài cái, lông mày Thôi Trình Tú liền nhíu lại.
‘Đệ cuối cùng cũng tra ra vài cái tên đặc biệt, Khách đại ca có thể kiểm tra một chút”.
Nói xong Thôi Trình Tú lập tức đọc tiếp vài cái tên.
“Đường Vô Huyết – Đường Vô Lệ. Trực tiếp đánh giá siêu phàm”.
“Phong Nhất Trận, công kích thiên cấp, tốc độ huyền cấp, phản ứng địa cấp, thân thể địa cấp, đánh giá siêu phàm”.
“Phi Hổ, công kích thiên cấp, tốc độ địa cấp, phản ứng thiên cấp, thân thể thiên cấp, đánh giá siêu phàm”
“Đây là ba người có điểm đánh giá cao nhất của năm nay, ba người này bât cứ ai đều không thua kém Văn Tiến thậm chí chỉ sợ còn mạnh hơn. Phong Nhất Trận là ai đệ không biết bất quá Đường Vô Lệ cùng tên Phi Hổ kia chỉ sợ mạnh hơn Văn Tiến một đường”.
“Tất nhiên mạnh yếu còn phải xem xét đội ngũ bọn chúng mang theo, đội ngũ của Văn Tiến trừ tên dị nhân kia ra toàn bộ đều là nhất lưu cao thủ, lại luyện Tàn Hoa Bảo Giám cực giỏi quần chiến, muốn tiêu diệt đội ngũ cấp bậc này gần như là việc không tưởng”.
“Bên đội ngũ của Phi Hổ có nhất lưu cao thủ, kẻ dưới nhất lưu”.
“Bên đội ngũ Phong Nhất Trận có nhất lưu cao thủ, kẻ dưới nhất lưu”.
“Bên Đường Vô Lệ có nhất lưu cao thủ, kẻ dưới nhất lưu “.
“Tính đi tính lại chỉ có đội ngũ của Phi Hổ là mạnh nhất xét trên giấy tờ, tuy nhiên cũng không thể bỏ qua đội ngũ của Đường Vô Lệ, kẻ này là phương nam xếp thứ thiên tài, sở trường dùng độc cực kỳ quỷ dị, nếu Văn Tiến bị hắn dùng độc công thất bại cũng hoàn toàn có thể. Về cái đội ngũ cuối cùng do tên họ Phong kia, không quá có khả năng”.
“Đương nhiên mà nói đây là trường hợp một cái đoàn đội đấu một cái đoàn đội, không loại trừ việc hai đoàn đội vây công Văn Tiến, nếu lấy bất kỳ hai đoàn đội nào trong ba đoàn đội nêu trên đúng là có khả năng làm Văn Tiến gặp nguy hiểm”.
“Mục tiêu của chúng ta chung quy lại vẫn là ba cái đoàn đội này... đặc biệt là ba kẻ Phi Hổ - Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận”.
Nói đến đây, sắc mặt Thôi Trình Tú lạnh lại.
Hắn bắt đầu gõ nhẹ lên mặt bàn, cái loại tiết tấu này, loại ánh mắt này, thần thái này liền khiến Khách Quang Tiên vô ý thức im lặng, hắn gần như không dám phá hỏng mạch suy nghĩ của Thôi Trình Tú.
Những lúc Thôi Trình Tú suy nghĩ, trên người luôn có một loại khí tràng cực kỳ đáng sợ.
Khóe miệng Thôi Trình Tú, từ từng cong lên.
“Chín cái đoàn đội, xuất phát ở chín điểm khác nhau. Đoàn đội của Văn Tiến có Cơ dẫn đầu lại bị diệt ngay trong ngày đầu tiên”.
“Từ tốc độ truyền tin mà nói... có thể đoán ra đại khái thời gian xuất thủ giữa hai bên, nếu ta tính không nhầm chúng ta nhận được tin vào chiều tối tức là kết quả cuộc chiến được định đoạt vào ngay buổi chiều”.
“Giữa trưa hôm đó, các đoàn đội mới xuất phát, cho dù ta không ở đó mà nhìn nhưng chắc chắn sẽ không sai, xuất phát thời gian có thể có sớm có muộn nhưng cũng không chênh nhau quá nhiều. Vậy là từ giữa trưa đến chiều có khoảng từ – tiếng”.
“Chín điểm xuất phát vốn chưa bao giờ gần nhau, Thiên Ý Thành không thích các thí sinh có thể liên hợp lại, vì vậy khả năng bọn họ ngày từ đầu cấu kết là rất nhỏ. Nơi có lý nhất cho các đoàn đội tập trung liền là.... điểm tập kết của tối hôm đầu tiên “.
“Tất cả các đoàn đội đều đi qua đại doanh trại kia, tức là có ký ức, đã có ký ức liền có thể tìm về, đây là thường thức. Chỉ cần có một kẻ nhớ được đường đi, trở về một điểm quen thuộc không khó. Điểm này cũng là điểm dễ nổ ra cuộc chiến đầu tiên nhất”.
“Tuy nhiên các đội ngũ yếu chỉ cần không quá ngu ngốc cũng sẽ nhận ra được điều này, địa điểm kia là nơi đáng chú ý nhất trong cánh rừng này cũng là nơi chiến trận nổ ra nhiều nhất, trừ phi là kẻ cực kỳ tin vào thực lực của bản thân nếu không sẽ không mạo hiểm”.
“Trong các đội ngũ kia, bình quân ra đội ngũ của Văn Tiến là mạnh nhất, cộng thêm tính cách của hắn liền thật sự dám đến đại doanh trại”.
“Đại doanh trại phần là nơi chiến đấu nổ ra, nhưng khoảng cách từ đại doanh trại cùng điểm xuất phát không phải là ngắn, trận chiến lại chỉ nổ ra trong khoảng - giờ, nói thẳng ra vừa đi vừa về cộng thêm chiến đấu là - giờ. Từ đó có thể thấy tỷ lệ hai đội ngũ liên hợp vốn là con số . Thời gian quá gấp”.
“Nếu là một đội ngũ, ta có thể tạm loại Phong Nhất Trận ra, còn lại hai người Đường Vô Lệ cùng Phi Hổ “.
Nói đến đây, động tác gõ bàn của Thôi Trình Tú dừng lại, ánh mắt hắn lóe lên, ngón tay hơi run một chút rồi điểm xuống.
“Tỷ lệ Văn Tiến chết trong tay Phi Hổ là %, tỷ lệ chết trong tay Đường Vô Lệ %, % còn lại nằm ngoại khả năng dự đoán của chính ta”.
“% là đủ rồi, kẻ này là hung thủ”.
Thôi Trình Tú lời nói kinh người, lại cực kỳ chắc chắn, hắn là bậc thầy suy diễn, cũng là quân sư số một bên cạnh Ngụy Trung Hiền.
Lời Thôi Trình Tú nói, Khách Quang Tiến đương nhiên tin tưởng.
Khách Quang Tiến nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Phi Hổ.
Về phần tại sao Thôi Trình Tú lại chọn Phi Hổ?, cái này Khách Quang Tiên không quan tâm, hắn chỉ biết Phi Hổ là hung thủ giết Văn Tiến mà thôi.
Thôi Trình Tú lại chậm rãi nhấp một nhấp trà, bản thân Thôi Trình Tú đương nhiên biết mình vừa nói cái gì.
Nói thẳng ra Thôi Trình Tú không quan tâm ai giết Sử Văn Tiến, Đường Vô Lệ cũng tốt mà Hồ Phỉ cũng được, phải có kẻ thế mạng cho cơn giận của Khách Quang Tiên.
Kẻ thế mạng này... xuất thân càng thấp càng tốt, càng gây ít thiệt hại sau này càng tốt.
Cuối cùng... cũng là quan trọng nhất. Thôi Trình Tú thỉnh thoảng cũng tin vào cảm giác của chính mình, khi hắn không biết giải quyết thế nào, hắn sẽ chọn cái tên đầu tiên xuất hiện trong bộ não.
Giữa Đường Vô Lệ cùng Phi Hổ, rốt cuộc cảm giác của Thôi Trình Tú liền chọn Phi Hổ.
.......
Nếu đã chọn ra được hung thủ, việc giết người trở nên dễ dàng hơn nhiều,
Khách Quang Tiên chậm rãi nắm quyền lại, mắt lóe lên một luồng kinh người sát khí.
“Thôi lão đệ, ân tình ngày hôm nay của ngươi lão ca tuyệt không quên, chỉ là chẳng nhẽ phải đợi kẻ kia tiến vào Thiên Ý Thành mới có thể giết?”.
Thôi Trình Tú nghe xong Khách Quang Tiên nói, triệt để dùng tay day trán của mình, hắn cảm thấy... đau đầu.
Nếu Khách Quang Tiên là thuộc hạ của hắn, Thôi Trình Tú không ngại đập một phát vào đầu đối phương.
Có thuộc hạ ngu thế này thà không có còn hơn.
Tất nhiên khả năng kiềm chế của Thôi Trình Tú vẫn là rất tốt.
“Khách đại ca, người không biết rồi, bên trong Thiên Ý Thành không cho phép giết người vô cớ, trưởng lão cho dù muốn nghĩ cách giết một cái đệ tử cũng phải có lý do riêng, muốn giết thành viên trong Thiên Ý Thành không dễ”.
Khách Quang Tiên nghe vậy, vẻ mặt liền đầy khó chịu cùng tức giận, hắn không hiểu tại sao cái thế lực võ lâm này lại nhiều quy tắc như vậy?, căn bản không khác gì những ngày trong triều.
Chỉ là Khách Quang Tiên cũng học khôn một chút, vẫn biết mở miệng hỏi Thôi Trình Tú.
“Trình Tú... vẫn là mời Thôi lão đệ mở cho lão ca một con đường sáng rồi”.
Thôi Trình Tú nghe vậy, hơi hơi gật đầu.
“Nếu đợi kẻ kia vào Thiên Ý Thành muốn xử lý không dễ, chỉ cần nhìn đánh giá về hắn sẽ không thiếu trưởng lão đưa tay ra, nếu có trưởng lão tham dự liền quá khó khăn, giải quyết càng phiền phức”.
“Nếu đại ca người muốn báo thù, tốt nhất là... lựa chọn lúc này ra tay, đợi Tu La Môn mở ra, liền xuất thủ”.
“Tất nhiên với thực lực kẻ kia nhất lưu cao thủ đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, tức là Hoàng Cấp sát thủ bình thường không đáng nhắc đến. Có phái liền phải phái ra loại Hoàng Cấp sát thủ đặc biệt”.
“Chúng ta tất nhiên cũng không có danh ngạnh xuất quân, danh ngạnh toàn bộ đều nằm trong tay các vị trưởng lão, tuy nhiên nếu chúng ta cho họ mượn người... cũng có thể tính là một cách”.
“Bọn họ xuất danh ngạnh, chúng ta xuất người, chỉ cầu giết Phi Hổ, còn lại toàn lực nghe lời bọn họ, tất nhiên sẽ vẹn cả đôi đường”.
“Nói về Hoàng Cấp sát thủ đặc biệt đương nhiên là những tên đủ đạt Huyền Cấp thực lực nhưng chưa vượt qua Huyền Cấp khảo hạch... bất quá loại này cao thủ ta đánh giá không cao”.
“Văn Tiến có thể giết Tông Sư cao thủ thì kẻ kia chắc chắn cũng giết được, loại sát thủ đứng giữa Hoàng – Huyền hai cấp độ thực lực có thể xếp vào dạng khá nhưng kinh nghiệm liền không có, tỷ lệ thành công không quá cao”.
Khách Quang Tiên nghe vậy, ánh mắt liền lóe lên, khuôn mặt đầy vẻ cơ trí.
Bất quá hắn lại cúi đầu xuống hỏi.
“Nghĩa đệ nói rất có lý, bất quá ta không hiểu gì cả, rốt cuộc phải phái ai đi?”.
Thôi Trình Tú xin thề, nếu trên tay hắn là viên gạch hắn không ngại táng thẳng vào đầu Khách Quang Tiến, đồng đội của hắn ngu như heo vậy.
Cũng phải nói khả năng kiềm chế của Thôi Trình Tú rất tốt, hắn một hơi uống hết tách trà, sau đó ép hỏa khí xuống, vẫn là bình thản đáp.
“Đương nhiên đã trả thù cho Văn Tiến liền phải nắm chắc thành công, tại sao lại chọn sát thủ thực lực Huyền Cấp chưa qua khảo hạch mà không chọn sát thủ Huyền Cấp sau đó bị đẩy xuống Hoàng Cấp?”.
Thôi Trình Tú khóe miệng cong lên một nụ cười tà dị.
“Muốn biến một Huyền Cấp sát thủ thành Hoàng Cấp sát thủ không khó, chỉ cần cho bọn chúng mắc vài cái tội nhỏ, xếp lên nhau liền thành tội cỡ vừa, đủ để hạ cấp liền đủ. Quan trọng là đại ca ngươi dám bỏ bao nhiêu máu, dám phái ra bao nhiêu người”.
Lần này rốt cuộc Khách Quang Tiên cũng hiểu, hắn vỗ mạnh vào đùi.
“Hay, nghĩ đệ quả thật là thần cơ diệu toán, lần này tên Phi Hổ đó chạy trời không khỏi nắng, dám đụng vào con trai lão phu, lão phu liền cho ngươi chết rất thảm rất thảm”.
“Đã vậy, phái tên Huyền Cấp sát thủ đi, ta không tin cái Tông Sư cao thủ giết không nổi kẻ kia”.
Thôi Trình Tú chỉ đơn giản gật đầu, hắn cũng cảm thấy... người là đủ.
cái Huyền Cấp sát thủ, khác rất nhiều so với cái nửa bước Huyền Cấp sát thủ.
Về phần tại sao lại phải phái tới người?, đây là cách làm việc của Thôi Trình Tú.
Diệt cỏ tận hốc, Hồ Phỉ là một cái siêu cấp thiên tài, loại thiên tài này tốt nhất không nên đắc tội, nếu đã đắc tội liền phải lập tức giết chết, không cho hắn cơ hội phát triển.
...........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.