Cực Võ

quyển 2 chương 29: nguyệt hắc phong cao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết có phải vì Vô Song từ đầu đến cuối khi tham gia thí luyện đều tương đối đen đủi mà được trời thương hay không, nhưng trong tấm hắc lệnh tập hợp được, dĩ nhiên bên trong lại có đến tấm lệnh bài nghịch đảo.

Với tấm lệnh bài nghịch đảo đồng nghĩa với người thành công đủ điểm quá quan, đồng thời nhóm Vô Song còn dư ra tấm lệnh bài trong tấm lệnh bài này đương nhiên cũng có tấm lệnh bài gốc của người còn lại. Trong người này mỗi người cầm thêm tấm lệnh bài liền... đủ điểm tích lũy.

TÍnh toán hết toàn bộ các tấm hắc lệnh ra, tại giữa trưa ngày thứ trong thí luyện, nhóm người của Vô Song toàn bộ hoàn thành chỉ tiên, thậm chí còn thừa ra một tấm hắc lệnh.

Thông tin này khi được Vô Song cùng Phong Nhất Trận thông báo cho mọi người liền khiến không khí trong hang động trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trên khuôn mặt bất cứ ai cũng xuất hiện một tia thoải mái.

Việc đủ điểm tích lũy cùng không đủ điểm tích lũy là rất khác nhau.

Nếu đủ điểm tích lũy liền đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ cần lo phòng ngự, sẽ không cần phải lo tấn công, dù sao làm việc vẫn sẽ dễ hơn việc.

Trong hang động hiện nay cũng không thiếu lương thực, dù sao có đám người Hùng Bi cùng Hùng Đảm phụ trách săn bắn, có Mộ Dung Ảnh cùng Hắc Báo phụ trách việc do thám thêm Mộc Tang ra ngoài hái trái cây cùng dược thảo, lương thực cho người tuy không nói là dư dả nhưng cũng sẽ không để mọi người đói.

Ngày thứ tại Vương Bản Sơn... ngoại trừ việc Tu La Môn mở ra thì toàn bộ đều là việc tốt, từ việc sưu tập đầy đủ điểm tích lũy cho đến mời đội ngũ Phong Nhất Trận ra nhập, ít nhất với Vô Song mà nói đây là một cái đại thành công.

Đương nhiên đã đủ điểm tích lũy liền là đại sự, nhóm người liền tổ chức một bữa tiệc nhỏ bên trong chính hang động này.

Vì sợ bị đám sát thủ Thiên Ý Thành quan sát được, Vô Song cùng mọi người liền di chuyển xuống khu vực dưới lòng đất, sau đó chuẩn bị củi lửa, bắt đầu đun nấu ngay dưới lòng đất, tất nhiên bếp trưởng sẽ lại là Vô Song.

.......

Buổi trưa nóng nực đi qua, liền là hoàng hôn.

Hoàng hôn trên núi cao rất đẹp bởi nó gần ánh mặt trời nhất, có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn dưới chân núi, có thể quan sát toàn bộ cảnh vật bên dưới trong ánh chiều tà.

Cảnh là đẹp nhưng lòng người thì không.

Trên một tảng đá lớn, Vô Song cau khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía phương trời xa xa, trong lòng hắn có một cỗ bất an càng ngày càng lớn.

Ngày hôm nay Tu La Môn mở ra, nhưng... ngoại trừ cột khói đỏ kia ra Vô Song vẫn chưa cảm nhận được bất cứ thứ gì của Tu La Môn.

Thông thường mà nói, đến giữa trưa ngày thứ ba sẽ là lúc Tu La Môn bắt đầu, cứ coi như không có cột khói đỏ sáng nay thì Tu La Môn phải bắt đầu rồi mới đúng, đây rốt cuộc là vì sao?.

Tu La Môn mở ra có tông sư cường giả nhưng sẽ có càng nhiều nhất lưu cao thủ.

Vô Song không muốn đụng tông sư cường giả nhưng cũng không có chuyện đến một cái nhất lưu cao thủ hắn cũng không đụng phải.

Phải biết Tu La Môn mở ra theo luật mỗi vị trưởng lão cử ra cái thuộc hạ, tính ra liền có tới cái sát thủ của Thiên Ý Thành tham chiến tuy nhiên... tất cả lại quá mức thanh bình cùng tĩnh lặng.

Vô Song cũng chẳng dám vỗ ngực là cái gì hắn cũng biết nhưng hắn chắc chắn biết một việc, trước cơn bão lớn liền là trời quang mây tạnh.

Mọi việc càng hoàn hảo, càng thanh bình, Vô Song lại cảm thấy càng áp lực.

Sau lưng Vô Song, một tiếng bước chân vang lên, khí tức của người này Vô Song cũng không lạ gì.

Người tiến đến là Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ rất cao, đến mức Vô Song ngồi trên một tảng đá lớn cũng chỉ cao đến đầu Hồ Phỉ mà thôi.

Đối với Vô Song ngồi im ở đây, Hồ Phỉ có chút cười cười.

“Phong đệ, ngươi đang nghĩ cái gì?, khuôn mặt ngươi đầy lo âu a”.

Vô Song cũng nhìn Hồ Phỉ, nhẹ nâng hai vai lên tỏ ý không sao cả, sau đó lên tiếng.

“Sao ngươi không ở bên trong, ra ngoài làm gì?”.

Điều làm Vô Song không ngờ là Hồ Phỉ rút thanh đại đao của mình, rồi cắm nó xuống đất, ánh mắt cũng dần dần nhíu lại.

“Thật ra ta cảm thấy không thoải mái, trong lòng vẫn luôn có một loại áp lực, cái áp lực này khó nói thành lời, chỉ là... dù sao cũng thấy không thoải mái”.

Lời Hồ Phỉ nói làm Vô Song một lần nữa cau mày lại, ánh mắt càng nhíu chặt nhìn Hồ Phỉ.

Vô Song cũng có cảm giác giống hệt Hồ Phỉ.

Nếu một mình Vô Song cảm thấy việc này, hắn còn có thể chấp nhận nhưng Hồ Phỉ cũng cảm nhận được liền không giống.

Thân hình gầy yếu của Vô Song đứng lên, hắn bắt đầu dõi tầm mắt ra xa, bất quá vẫn là không cảm nhận được cái gì cả.

Cho dù không cảm nhận được gì, Vô Song cũng nhè nhẹ nắm bàn tay lại, có lẽ... hôm nay cũng không bình yên như hắn tưởng tượng.

........

Thở ra một hơi nhọc khí, Vô Song chậm rãi quay đầu rời đi.

Trong giây phút này, dưới ánh chiều tà kia, hắn bất giác quay đầu nhìn lại.

Chỉ là một cái nhìn mà thôi, nhưng... hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì, chỉ là hắn cảm thấy, ở phương hướng đó có thứ gì... đang kêu gọi hắn.

........

Thiên Ý Thành, Thiên Ý Lâu.

Trên những bậc cầu thang hướng thẳng lên Thiên Ý Lâu tầng thứ .

Một thân áo đỏ, mái tóc ngắn búi cao, để lộ ra cái cổ trắng ngần.

Dưới ánh chiều tà, nàng quay đầu lại.

Chỉ là một cái nhìn mà thôi, nhưng... nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì, chỉ là nàng cảm thấy, ở phương hướng đó có thứ gì... đang kêu gọi nàng.

.......

Phía sau thân ảnh nữ tử kia lúc này, âm thanh của Kiếm Hộ Pháp vang lên, Kiếm Hộ Pháp cũng quay đầu lại nhìn về cái phương hướng kia.

“Đại nhân?, có chuyện gì sao?”.

Nàng bị âm thanh quen thuộc kia làm tỉnh lại, khuôn mặt ẩn trong mặt nạ quỳ hoa kia nghẽ nhíu lại một chút, bất quá cũng là rất nhanh lắc đầu.

“Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi”.

........

“Phong đệ?, ngươi phát hiện ra cái gì?”.

Âm thanh của Hồ Phỉ truyền đến tai Vô Song, lúc này Hồ Phỉ cũng đang nhìn theo Vô Song, Hồ Phỉ căn bản cũng không nhìn ra cái gì.

Vô Song đối với câu hỏi của Hồ Phỉ chỉ là lắc đầu, trong ngực hắn liền... cảm thấy khó chịu.

Có một loại cảm giác cứ như vậy đè lên lồng ngực hắn, thứ cảm giác này, hắn không có thích.

Sau đó Vô Song cùng Hồ Phỉ, cùng nhau quay về hang động.

.........

Vô Song cùng Hồ Phỉ rất mạnh nhưng bọn họ chỉ mạnh nếu tính dựa trên tuổi tác, những kẻ mạnh hơn hai người căn bản không thiếu.

Vô Song hay Hồ Phỉ cũng không biết, phía dưới chân núi, trong một bụi cây có một thân ảnh cũng đang chậm rãi di chuyển.

Không phải là khu vực này không bị phát hiện ra mà là sát thủ từ Thiên Ý Thành chưa ra tay mà thôi.

Thiên Lương lúc này thân hình như quỷ mị, rốt cuộc cũng trở lại với đội ngũ của hắn.

Bốn người Huyền Đội của Thiên Ý Thành đều đang ở trên thân một cành cây lớn, khi thấy Thiên Lương quay về, Cự Môn là người đầu tiên lên tiếng.

“Thế nào?, đi lâu như thế có thấy mục tiêu không “.

Thiên Lương cũng đơn giản gật đầu, bất quá sắc mặt Thiên Lương tương đối nghiêm túc.

“Đại ca, ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao đội ngũ Sử Văn Tiến chết sạch rồi, đám người năm nay tham dự thí luyện tuyệt đối là quái vật trong quái vật “.

“Ta vốn mang tâm lý coi thường đám tiểu tử kia, bất quá nói thẳng ra mục tiêu lần này của chúng ta thực lực chưa chắc đã thua Hoắc cô nương”.

Hoắc cô nương trong miệng Thiên Lương tất nhiên là nữ tử trên lầu Tửu Tiên Ý, đệ nhất nhân trên Hoàng Bảng.

Bình thường người trên Hoàng Bảng sẽ yếu hơn trên Huyền Bảng, cho dù là thực lực tông sư cảnh giới tại Hoàng Bảng cũng sẽ yếu hơn tông sư cảnh giới trên Huyền Bảng tuy nhiên mấy cái lý thuyết này chỉ là lý thuyết, không áp dựng được với thiên tài chân chính.

Nữ nhân họ Hoắc là một người rất đáng sợ, nàng thiên phú tu luyện không tốt. Nàng năm nay đã tuổi bản thân mới đột phá tông sư cảnh, so với rất nhiều thiên tài trong thế hệ này đều kém xa bất quá nàng lại là học trò của Cơ, nàng liền là một cái mưu sĩ.

Thân là mưu sĩ thì chiến lực không cần quá cao nhưng bất cứ cao thủ nào của Huyền Bảng đều biết chỉ cần nữ nhân kia muốn, nàng đoạt vị trí cuối cùng trên Huyền Bảng không khó. Nàng có cái thực lực này.

Trong miệng Thiên Lương, hắn đánh giá Hồ Phỉ... dĩ nhiên cao như vậy.

Có thể so với Hoắc cô nương thì bản thân Hồ Phỉ thực lực cũng đã đủ tiến nhập vào Huyền Bảng hơn nữa cũng không thua kém mấy người Thiên Lương – Thiên Phủ cùng Thiên Tướng.

Cự Môn lần đầu tiên kể từ lúc tham gia nhiệm vụ lần này sắc mặt mới xuất hiện một tia ngưng trọng.

Nếu thực sự Hồ Phỉ có thực lực như vậy đồng nghĩa với chỉ có một mình Cự Môn có thể tự tin đánh bại Hồ Phỉ còn lại cả người còn lại đều không chắc chắn.

Bọn họ là sát thủ chứ không phải là lính đánh thuê, việc gì không chắc chắn dĩ nhiên sẽ không đi làm.

“Bên cạnh mục tiêu... còn có ai nữa?, phát hiện ra họ Đường không?”.

Đối với câu hỏi của Cự Môn, Thiên Lương cũng gật đầu.

“Đội ngũ kia rất đáng sợ, có thể nói là đội ngũ đáng sợ nhất mà đệ thấy trong các kỳ thí luyện, ít nhất đây là đội ngũ liên thủ”.

“Theo hồ sơ ngoại trừ đội ngũ ban đầu của Hồ Phỉ còn có thêm đội ngũ Phong Nhất Trận cùng Đường Vô Lệ, tuyệt đối không dễ chơi, quân số của bọn chúng cũng quá đông, chỉ sợ ngoài người”.

Thiên Lương dứt lời, không khí xung quanh trong phút chốc liền trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.

Cả bốn người không phải là sợ mà là đang suy tính.

“Sử Văn Tiến chết, chẳng lẽ chết dưới hợp công?”.

Sau một lúc Thiên Phủ lên tiếng, hắn cảm thấy cái lý do này tương đối thích hợp, dù sao muốn chém giết đội ngũ của Sử Văn Tiến mà không ai chạy thoát ra được tuyệt đối cần hợp công vây sát.

Một tổ đội không làm được nhưng nếu vừa bắt đầu ba tổ đội liên hợp lại đúng là Sử Văn Tiến khó sống.

Tất nhiên nói về khả năng suy diễn Thiên Phủ không thể sánh nổi cùng Thôi Trình Tú.

Cũng sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc là ba tổ đội vây giết một tổ đội hay là một tổ đội giết một tổ đội, lúc này quan tâm của bọn họ chỉ là... làm cách nào hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu đã muốn hoàn thành nhiệm vụ, liền phải chọn đối thủ.

Thiên Tướng khuôn mặt nghiêm nghị nhìn lên bầu trời, sau đó hắn lạnh giọng.

“Nhiệm vụ đã nhận nhất định phải hoàn thành, bằng vào bốn người chúng ta còn không đủ hoàn thành mục tiêu sau này sẽ trở thành trò cười của Thiên Ý Thành. Tất nhiên thời gian ra tay cũng phải lựa chọn một chút.... lựa chọn đêm tối ra tay đi”.

Đêm tối dù sao cũng là lúc thích hợp nhất để phóng hỏa giết người.

Cự Môn lần này đứng lên, ánh mắt híp lại.

“Mục tiêu cứ để ta”.

Cự Môn vừa dứt lời liền đến Thiên Tướng.

“Họ Đường, ta nhận”.

Nói xong Thiên Tướng chậm rãi tháo xuống hộp gỗ sau lưng, hộp gỗ mở ra sau đó theo động tác tay của hắn, một cây trường thương dĩ nhiên được tạo thành.

Đây là một cây trường thương được tạo nên từ đoạn khắc nhau, cũng có thể xếp vào hàng kỳ binh.

Đường Vô Lệ nếu còn Khổng Tước Vỹ, Thiên Tướng chưa chắc đã dám nhận nhưng Đường Vô Lệ không có Khổng Tước Vỹ, trong mắt Thiên Tướng hắn chẳng là gì.

Thiên Tướng sau khi nhận con mồi xong, liền là Thiên Phủ.

Hai tay xoay hai cây rìu ngắn như chong chóng, khóe miệng cong lên.

“Phong Nhất Trận để cho ta đi, nghe nói Đại Đao Môn nổi tiếng dùng lực lượng thật sự cũng có chút ngứa tay”.

Tất nhiên khi toàn bộ mọi đối thủ đã được chọn hết liền tới Thiên Lương.

Thiên Lương hắn là cao thủ thiên về tốc độ cùng cận chiến, lại thêm khả năng quan sát cùng truy tung siêu phàm, hắn liền nhận nhiệm vụ tàn sát hết đám người còn lại, ít nhất giết càng nhiều người càng tốt.

Bốn người lúc này sau khi đã bàn bạc kế hoạch kỹ càng trong lòng cùng có một câu hỏi, một câu hỏi không có cách nào trả lời.

Đây cũng là câu hỏi của nhóm người Vô Song.

Vì cái gì xung quanh khu vực này không tìm nổi bất cứ một cái đội ngũ nào?, đến một đội ngũ nhất lưu cao thủ cũng là không có, rốt cuộc là vì sao?.

........

Nếu đám người Cự Môn biết đáp án chân chính chỉ sợ tức hộc máu miệng.

Toàn bộ đội ngũ sát thủ của Thiên Ý Thành tham ra Tu La Môn năm nay đều có xúc động... muốn chửi thề.

Đương nhiên xúc động là một việc, còn chửi thề hay không lại là một việc khác, ít nhất bọn họ không dám chửi.

Từ rạng sáng đám người bọn họ gặp Cơ sau đó nghe Cơ chỉ đường một lúc, đến tận chiều tà dĩ nhiên chưa thấy cái bóng nào?.

Toàn bộ đều có cảm giác như nằm mộng, căn bản không thấy người đâu, thú rừng còn có thể thấy vài con chứ tuyệt không thấy người.

Trong tổ đội tông sư cảnh giới tham dự sự kiện lần này, ngoại trừ đội ngũ của Cự Môn là không bị Cơ đụng đến còn lại cái tổ đội khác, toàn bộ đều đang lạc đường.

Nói ra rất kinh người nhưng bọn họ thật sự lạc đường, tông sư cao thủ đi thành đội vậy mà không cách nào thoát được khỏi khu rừng này.

Nếu có trận pháp tông sư ở đây nhất định sẽ kinh hãi vô cùng, không ngờ có người dùng đại thủ đoạn, tại khu rừng này kiến tạo toà bát quái ngũ môn trận.

Thiên hạ căn bản không chỉ có luyện dược sư, y sư, độc sư, luyện khí sư, thiên hạ còn có cả trận pháp sư.

Nếu không có trận pháp tồn tại chỉ sợ Tiên Âm Động cũng chẳng thể trở thành tu luyện bảo địa, chẳng thể trở thành trọng địa của Nga Mi Sơn.

Bát quái ngũ môn trận là một tòa mê trận.

Mê trận khác với sát trận, sát trận đặt nặng tính sát thương còn mê trận lại chỉ cầu giữ chân.

Tiến vào sát trận liền có nguy hiểm tính mạng nhưng tiến vào mê trận không có.

Tất nhiên nói về độ khó phá trận, mê trận vượt xa sát trận.

Ba tòa bát quái ngũ môn trận này lập ra, vây khốn tông sư cảnh thừa sức, đáng sợ nhất là tạo nghệ trận đạo của người ra tay, người này tạo nghệ trận đạo cao đến mức khiến toàn bộ tông sư cao thủ ở đây cho dù nhập trận cũng không nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì của trận pháp.

Đối với người được gọi là quân sư của Thiên Ý Thành như Cơ, nhào nặn đám tông sư cao thủ kia quá dễ dàng.

Hơn nữa nàng cũng không phạm luật, nàng chỉ đơn giản ‘vô tình’ đi đường đá phải vài viên đá mà thôi, ai biết hình thành trận pháp?, tất cả đương nhiên là ‘vô tình’ nha.

Lại thêm nàng cũng không bắt đám tông sư cao thủ này tiến vào mê trận, đường là nàng chỉ nhưng chân là của bọn họ nha?, nàng căn bản không có động thủ động cước, cũng không ép bọn họ đi vào mê trận, đơn giản chỉ là chỉ đường mà thôi, nàng tất nhiên không có lỗi.

Cơ lúc này cực kỳ thản nhiên nằm gần một con suối nhỏ, đôi chân trắng ngần nhè nhẹ vẫy vùng trên dòng suối mát, nàng cảm thấy cực kỳ thư thích.

Nửa người trên nằm trên đồng cỏ, bộ ngực sữa như muốn xé áo mà ra.

Ngắm nhìn ánh hoàng hôn, ánh mắt Cơ lại hiện lên một tia tinh nghịch.

“Chậc chậc, bốn cái Huyền Cấp cao thủ đúng là rất mạnh, không biết mấy tiểu tử kia chịu nổi không?, nếu mà không chịu được...”.

Cơ nói đến đây sát khí từ khóe miệng nàng xuất hiện, Cơ như hoàn toàn biến thành một người khác.

“Nếu không chịu được, bản trưởng lão liền giết sạch các ngươi cho đỡ bẩn mắt, mất côn bản trưởng lão vì các ngươi nhọc công như vậy”.

Nói xong Cơ đột nhiên khẽ vỗ đầu mình, nàng hình như quên mất ‘Cổ Đại Ngưu’.

“Quên mất thằng ngốc kia, tính ra sau này cũng là sư đệ, sư đệ có mệnh hệ gì... sư phụ liền giận dữ, sư phụ giận dữ ta chịu không nổi”.

Đứng lên, dùng đôi chân trần nhẹ dẫm lên mặt cỏ mềm mại, Cơ ánh mắt hướng về phương xa.

“Thôi, vẫn đi xem một chút, ai chết cũng được nhưng thằng ngốc kia phải sống”.

Thật ra mà nói, với tài trí của Cơ nàng nhất định sẽ bảo vệ cả Vô Song như bảo vệ Cổ Đại Ngưu, dù sao Vô Song có thể khiến Huyễn Hộ Pháp rời khỏi Thiên Ý Thành, chỉ bằng một việc này đã đủ để Cơ bất chấp tất cả bảo vệ Vô Song một mạng.

Chết người nhất là, Cơ quên. Nàng đứng bên cạnh sư phụ thì không sao, sư phụ rời đi nàng liền quên sạch.

Ai bảo sư phụ nàng tu luyện võ công quá mức biến thái?.

Nghĩ gì làm nấy, chân đẹp nhẹ lướt trên thảm cỏ, Cơ nhẹ biến mất.

........

Sau hoàng hôn là chiều tà.

Sau chiều tà liền là đêm tối buông xuống.

Đêm buông xuống cũng là lúc, nhóm Huyền Cấp sát thủ của Thiên Ý Thành hành động.

Bọn họ lựa chọn thời gian hành động, là nửa đêm.

Nửa đêm là lúc khí trời âm u nhất, là lúc giao thời của ngày mới cùng ngày cũ, đặc biệt là thời điểm này luôn được các sát thủ yêu thích, giống như một loại thói quen, một loại tín ngưỡng vậy.

Đoàn đội của Vô Song, vẫn sẽ chia ra làm đội phòng thủ cùng đội.... phụ trợ.

Vì đã đủ hắc lệnh, đám người bọn họ sẽ không phải tiếp tục đi tìm kiếm từ đó có thể chuyên tâm vào phòng ngự.

Đội phụ trợ liền sẽ lo việc nấu nướng, đi tìm kiếm đồ ăn cho mọi người.

Trong đội phụ trợ liền có thể kể đến Dư Liên Nhi, Đường Tiếu Tâm, Mộc Tang, Tần Lạc, Mạnh Thường....

Đội phòng ngự thì cũng như lần trong trại lớn kia, bắt đầu phòng ngự theo ca.

Cũng vì số cao thủ trong đội tăng mạnh vì vậy đội phòng ngự cũng chia thành đội ngũ thay phiên bảo vệ hang động.

Đội ngũ thứ nhất liền là đội ngũ của Phong Nhất Trận, đi theo hắn là đám người Hồ Diên Ngạo, Hồ Diên Bá, Tô Gia Kiệt, Âu Đại Dã.

Đội ngũ thứ hai là của Hồ Phỉ bao gồm Hồ Phỉ, Hùng Bì, Hùng Đảm, Mặc Vân, Hắc Báp.

Đội ngũ cuối cùng là của Đường Vô Lệ, do hắn, Đường Ngạo, Đường Phong cùng Đường Dần tạo thành.

Về phần Vô Song liền được cho nghỉ ngơi, lý do chính là vì cả Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận không chấp nhận để ‘một cái nữ nhân’ đi canh chừng cho mọi người ngủ, giống như Vô Song thì Mộ Dung Ảnh cũng được đặc cách tương tự.

Trong ba đội ngũ, Phong Nhất Trận không ngờ lại xin thủ vệ đầu tiên, tất nhiên xin trước hay xin sau cũng là như nhau, thời gian tuần tra mỗi đội là tiếng đồng hồ.

Về phần tại sao Phong Nhất Trận lại lựa chọn đi phòng ngự đầu... thật ra là vì Phong Nhất Trận cảm thấy nóng người.

Hắn không hiểu tại sao đêm nay sau khi ăn xong, hắn liền cảm thấy hạ thể không nóng.

Nếu không phải ở đây không ai ngoài hắn có cảm giác khác thường này Phong Nhất Trận còn hoài nghi trong thức ăn bỏ xuân dược.

Trong động cũng không thiếu nữ nhân tuy nhiên hắn không dám đụng vào ai cả.

Mộ Dung Ảnh căn bản không quen không biết với hắn, hắn sao dám đụng người ta?. Ít nhất Mộ Dung Ảnh hiện nay là đồng đội với Phong Nhất Trận, hắn sẽ không cưỡng bức nàng, hắn khinh thường cưỡng bức nữ nhân.

Đường Tiếu Tâm thì sao?, hắn mà dám đụng vào nàng Đường Vô Lệ chỉ sợ liều mạng với hắn.

Cuối cùng là Vô Song, nghĩ đến Vô Song sắc mặt Phong Nhất Trận lúc trắng lúc xanh, hắn có thể cảm nhận một luồng hàn khí chạy dọc hai chân, hắn lập tức ném cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Nhân tuyển cuối cùng là Dư Liên Nhi, hắn cùng Dư Liên Nhi cũng không xa lạ gì, liền bắt đầu dẫn nàng đi phát tiết.

Trong đây nơi nơi là núi rừng, đánh dã chiến đương nhiên cũng không ảnh hưởng gì, lại thêm đêm tối ai có thể nhìn thấy?.

Phong Nhất Trận cũng không nghĩ nhiều, lập tức dẫn Dư Liên Nhi tìm một bụi rậm gần đó, hơi thở của hắn càng ngày càng gấp.

Khi Phong Nhất Trận mang theo Dư Liên Nhi rời đi, Mộc Tang không hiểu vì sao lại biết được, khóe miệng của hắn chậm rãi cong lên, nụ cười đáng sợ vô cùng chỉ là dưới lớp vải che mặt kia không ai nhìn ra biểu hiện của hắn mà thôi.

Mộc Tang... khác với tất cả mọi người ở đây, hắn rất đặc biệt.

Bảo Mộc Tang chiến đấu hắn còn thua cả Phi Lưu nhưng nếu hỏi thủ đoạn của Mộc Tang, chắc gì Vô Song đã bằng hắn.

Kẻ có thủ đoạn càng nhiều liền càng lợi hại.

Lưng dựa vào vách đá, nghĩ về Vô Song, Mộc Tang cả người run lên phấn khích.

......

Đêm tối, nguyệt hắc phong cao, là lúc giết người.

......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

.......

Hôm nay có thể chương thôi, mình đang sắp xếp công việc, nốt hôm nay là xong rồi, thứ có thể tập trung viết truyện lại, mọi người thông cảm cho mình nhé.

Còn nợ chương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio