Cực Võ

quyển 2 chương 40: bình minh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô Song cũng đã sớm phát hiện ra ba cái siêu nhất lưu cao thủ kia, bằng vào thực lực của Vô Song hiện nay đánh bại thậm chí giết chết ba người này đơn giản vô cùng tuy nhiên hắn vẫn là không có ra tay chỉ bởi ánh mắt của Tương Vân ngăn cản.

Từ ánh mắt của Tương Vân, Vô Song có thể hiểu được ba người kia ít nhất sẽ không phải là kẻ thù của hắn đồng thời cũng làm Vô Song xác minh được vài việc, ít nhất hắn biết Thẩm Tương Vân chỉ sợ có quan hệ mật thiết với Thiên Ý Thành.

Nếu là ít giây trước Vô Song còn cảm thấy không thể tin được tại sao Tương Vân lại xuất hiện ở đây bởi Tương Vân thực lực bản thân vẫn còn quá yếu, quan trọng nhất nếu Tương Vân cũng là thí sinh như hắn thì hắn không thể không nhìn thấy nàng.

Tất nhiên cũng vì Tương Vân không mặc đồng phục của Thiên ý Thành sát thủ, từ đó Vô Song cũng không biết nàng có phải là người của Thiên Ý Thành hay không.

Tương Vân cũng không quan tâm đến việc Vô Song đang suy đoán thân phận nàng, chỉ thấy nàng bước ra một bước, không ngờ lại vì Vô Song che chắn.

Ba năm trước nàng quá nhỏ yếu là Vô Song che chắn cho nàng.

Hiện nay gặp lại, Vô Song vậy mà vẫn coi nàng cô bé tay trói gà không chặt năm xưa, Tương Vân liền sẽ tức giận.

Vì nàng tức giận, nàng liền muốn cho Vô Song biết, nàng không còn là cô bé năm đó chỉ biết ngước nhìn hắn chiến đấu, Tương Vân sau ba năm cũng rất lợi hại.

Động tác này của Tương Vân cũng vừa vặn làm Mộc Tang nhíu mày, nếu Vô Song cảm thấy kiêng kỵ bao nhiêu với Mộc Tang thì Mộc Tang cảm thấy kiêng kỵ bấy nhiêu với Tương Vân.

Cái này không liên quan đến thực lực chỉ là thuần túy cảm giác lực.

Mộc Tang như cảm thấy mình đang đối mặt cùng thiên địch vậy.

Quả nhiên việc tiếp theo mà Tương Vân làm khiến Mộc Tang tái mặt không thôi.

Nếu làn khí của xanh của Mộc Tang đại diện cho độc tố thì khí trắng của Tương Vân chính là Thần Nông Khí, đây có thể coi là sinh mệnh khí tức.

Thần Nông Dược Thể là một trong hai loại thể chất đứng đầu y đạo, loại thể chất tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.

Nếu người luyện võ có đấu võ thì người học y cũng có đấu y.

Đấy y bình thường liền phải xem kiến thức, tay nghề cùng sự chuẩn bị của riêng mỗi người bất quá nếu một phương có Thần Nông Dược Thể hoặc Ách Nan Độc Thể liền gần như không phải đấu, quá khó để thắng.

Vừa nhìn thấy khí trắng của Tương Vân, Mộc Tang sắc mặt đại biến cũng không dám nghĩ nhiều, trong ánh mặt kinh ngạc của Vô Song, kẻ này vậy mà trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Mộc Tang không thể không sợ bởi Thần Nông Khí của Tương Vân đối với kẻ khác căn bản không có bao nhiêu lực sát thương nhưng lại có thể hóa đi độc lực của Mộc Tang, đây chính là khắc chế đến chết.

Tương Vân thấy Mộc Tang có dấu hiệu quay đầu bỏ chạy, sắc mặt liền vui vẻ, nàng cảm thấy mình cực kỳ cực kỳ lợi hại, ít nhất so với năm đó nàng cũng không còn là vô tri nữ hài, nàng ít nhất có thể giúp được Vô Song một chút.

Tuy nhiên hành động tiếp theo của Vô Song lại làm Tương Vân cười không nổi, khuôn mặt biến thành ngượng chín mặt.

Vô Song đưa một tay ra, ôm lấy vòng eo tinh tế của Tương Vân, hai con mắt vẫn thuần một màu đỏ đáng sợ.

“Tương Vân, bám chắc một chút”.

Nói xong, Vô Song động, hắn vậy mà cõng Tương Vân sau lưng đuổi theo Mộc Tang.

Vô Song cũng không phải là một tờ giấy trắng, hắn không phải là không biết cái gì.

Kiến thức về y đạo của Vô Song có lẽ kém xa Mộc Tang cùng Tương Vân nhưng hắn vẫn phải biết Thần Nông Dược Thể có sức kháng độc cao thế nào đồng thời Thần Nông Dược Khí có sức sát thương mạnh thế nào với độc công.

Hắn mà để cho Mộc Tang bỏ chạy mới là vô lý.

Vô Song lúc này rất mệt, nội lực của hắn cũng không còn bao nhiêu nhưng cũng chính vì vậy hắn càng muốn giết chết Mộc Tang.

Gom tất cả mọi việc, làm trong một lần.

Ở sau lưng Vô Song, ánh mắt Tương Vân ban đầu từ ngượng ngùng sau đó liền biến thành cả kinh.

“Tiểu sư thúc, đừng”.

Tuy nhiên lời nói của Tương Vân không có rơi được vào tai Vô Song, chỉ thấy tay Vô Song xuất hiện ra ba cây châm nhọn, đây rõ ràng là ngân châm thuộc loại chỉ dành cho châm cứu.

Về phần tại sao Tương Vân sợ hãi như vậy bởi nàng không lạ gì cái thủ pháp kia của Vô Song, thủ pháp đó nằm trong Dược Vương Thần Châm.

Dược Vương Thần Châm đúng là ở bên trong Dược Vương Phần Thiên nhưng rõ ràng Thần Y cũng biết.

Thân là con gái của Thần Y, Tương Vân cũng được truyền lại Dược Vương Thần Châm, cho dù nàng chưa từng đi sâu vào nghiên cứu nhưng vẫn phải biết đại khái.

Dược Vương Thần Châm vốn dùng để châm cứu nhưng châm cứu có thể cứu người thì đương nhiên cũng có thể giết người, ví dụ như Vô Song vẫn rất hay dùng Dược Vương Thần Châm kết hợp cùng Quỳ Hoa Bảo Điển để giết người vậy.

Tuy nhiên Dược Vương Thần Châm vẫn là một loại võ công riêng biệt, nó cũng có chiêu thức của chính mình.

Bên trong Dược Vương Thần Châm có một chiêu gọi là Thiên Phượng Châm.

Truyền thuyết kể rằng xưa có Phượng Hoàng, là chúa tể tất cả gia cầm trong thiên hạ, là bá chủ bầu trời.

Phượng Hoàng là thần thú đại diện cho sự cao ngạo cùng đẹp đẽ, đại diện cho hỏa diễm đốt cháy mọi thứ, đồng thời đi liền với Phượng Hoàng liền là hai chữ ‘niết bàn’.

Phượng Hoàng mỗi lần niết bàn, liền chân chính sống lại trường tồn với thiên địa nhưng mỗi khi niết bàn đều là cửu tử nhất sinh.

Đây cũng là ý nghĩa của Thiên Phượng Châm.

Một châm này kích phát sinh mệnh lực lượng của cơ thể người bị thi châm, khiến người này trong thời gian ngắn tất cả các khía cạnh đều bạo tăng như chính Phượng Hoàng Niết Bàn vậy có điều tác dụng phụ của một châm này rất lớn, ít nhất vài ngày không xuống giường cũng là bình thường càng nghiêm trọng hơn nếu lạm dụng Thiên Phượng Châm thậm chí sẽ thiêu đốt luôn cả tuổi thọ của bản thân.

Sinh mệnh lực đại diện cho tuổi thọ một người, khi sinh mệnh lực lượng đốt hết cũng là lúc người chết.

Thiên Phượng Châm... mượn sinh mệnh lực chuyển hóa thành sức mạnh, nhưng sinh mệnh lực dùng bao nhiêu ít đi bấy nhiêu, một châm này nếu không phải bị dồn đến đường cùng, Vô Song sẽ không dùng.

Có Tương Vân ở bên Vô Song đương nhiên không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng càng vì vậy Vô Song càng muốn liều một lần, hắn không thể để Mộc Tang sống.

Kẻ này phản bội hắn, đương nhiên lý do này còn chưa phải quan trọng nhất.

Lý do quan trọng nhất, Vô Song không có hứng thú để kẻ thù đào thoát ngay trước mặt, đặc biệt là loại kẻ thù ngoan độc bất chấp tất cả ngày, người như Mộc Tang tốt nhất liền phải chết.

Vô Song sau này có thể mạnh mẽ đến trình độ không sợ độc dược nhưng người thân của hắn thì sao?, nữ nhân của hắn thì sao?, cái này Vô Song không biết, Vô Song lại càng không có hứng biết.

Dưới Thiên Phượng châm, khí thể của Vô Song điên cuồng tăng lên, nội lực đã khô cạn trong người hắn một lần nữa trở lại, trong người Vô Song cảm thấy một loại lửa nóng đang thiêu đốt đan điền của mình, dưới sức nóng kia toàn bộ cơ thể của Vô Song không ngờ bắt đầu cảm thấy thoải mái, bắt đầu cảm thấy linh hoạt trở lại.

Tốc độ của Vô Song lúc này toàn bộ mở ra, cho dù có mang theo Tương Vân thì tốc độ của hắn cũng vượt qua tất cả mọi người ở đây.

Mộc Tang thủ đoạn rất mạnh nhưng hắn chỉ là nhị lưu cao thủ, tốc độ của Vô Song cho dù tông sư cảnh giới còn biến sắc huống hồ Mộc Tang.

Mộc Tang ban đầu muốn chạt thẳng vào bên trong hang động, bên trong đó vẫn còn người sống, nếu hắn có con tin nhất định có thể bằng vào con tin tìm đươc một tia sinh cơ nhưng tốc độ của hắn quá chậm.

Cho dù trong hang động không dễ di chuyển chút nào thì Vô Song muốn đuổi theo hắn cũng không khó, dù sao đường hang động khó đi thì cả Mộc Tang cũng bị ảnh hưởng, đâu phải mình Vô Song?.

Mới chỉ chạy được nửa đường, Mộc Tang đã bị Vô Song đuổi kịp, hắn sống lưng lạnh toát.

Nếu chỉ có Vô Song ở đây, hắn dám cùng Vô Song quyết chiến nhưng có thêm Tương Vân hắn thật sự không có cửa đánh lại.

Vô Song mạnh thì cũng không nói, đáng nói là quanh người Vô Song hiện nay xuất hiện từng làn khí trắng của Thần Nông Dược Khí, Vô Song đang được Thần Nông Dược Khí của Tương Vân bảo vệ.

Biết là không chạy được, ánh mắt của Mộc Tang biến thành điên cuồng, bàn tay của hắn nhẹ chuyển cả người gầm lên.

“Chết cho ta “.

Không có bất cứ chiêu thức nào cũng chẳng phải là võ kỹ, đơn giản chỉ là một chưởng mang theo độc khí.

Độc khí cách không đánh ra mang theo mùi hôi cực kỳ kinh dị, thứ mùi làm cho cả Tương Vân cùng Vô Song đều muốn nôn ọe tuy nhiên mùi vốn chỉ là mùi mà thôi, một chưởng của Mộc Tang không là gì cả.

Chưởng lực là không yếu nhưng đối diện với Thần Nông Dược Khí kia trực tiếp như gặp phải thiên địch vậy mà bị Thần Nông Dược Khí mạnh mẽ xé ra làm hai phần.

Khoảng cách của Vô Song cùng Mộc Tang, càng ngày càng gần.

Mộc Tang toàn thân lông tóc dựng đứng, hắn cũng không nghĩ gì vội vã từ trong cánh tay bắn ra một vật nhỏ.

Đây chính là con rết màu đỏ mà Mộc Tang dùng ban đầu, con rết độc này mở miệng tốc độ cũng là không chậm lao về phía cổ Vô Song.

Vô Song ánh mắt nhẹ chuyển, nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền vung Hắc Long Kiếm lên, một chém chia đôi thân thể con độc vật này.

Bước chân một lần nữa động, khoảng cách giữa hắn cùng Mộc Tang chỉ còn lại m.

Mộc Tang chạy, miệng thở hồng hộc tuy nhiên hắn rốt cuộc vẫn phải chạy.

Trực tiếm nắm lấy một cái túi bên hông, Mộc Tang ném luôn về phía Vô Song.

Nhìn thấy vật lạ bay tới, lần này là Tương Vân lên tiếng.

“Tiểu sư thúc, người chém rách thứ kia đi, việc còn lại để Tương Vân lo”.

Có Tương Vân đảm bảo, Vô Song nào cần quan tâm, Hắc Long Kiếm chém ra, ánh kiếm trực tiếp chém rách cái túi kia.

Trong túi lập tức rơi xuống rất nhiều hạt bụi màu tím, những hạt bụi này thậm chí che kín cả một vùng không gian trước mặt Vô Song tuy nhiên hạt bụi màu tím này cũng không có cách nào đụng vào Vô Song.

Cứ như có hai cánh tay vô hình đẩy hết những hạt bụi này ra tạo thành một con đường riêng biệt vậy, Vô Song một lần nữa dễ dàng xuyên qua.

Hạt bụi tím này chính là Tử Đình Lan, một loại bụi độc chỉ cần bám lên người toàn thân đều thấy ngứa ngáy không thể chịu được tuy nhiên ai bảo Vô Song đang có siêu cấp áo giáp bỏa vệ?.

Tất nhiên Mộc Tang không có ngu, hắn cũng biết Tử Đình Lan của hắn không làm gì được Thần Nông Dược Thể, hắn cũng không cầu Tử Đình Lan làm gì Vô Song.

Tử Đình Lan dùng chỉ là che mắt, che đi tầm nhìn của Vô Song mà thôi.

Khi mà Vô Song vừa xuyên qua đám khói bụi màu tím, một vật bay thẳng về phía hắn, hay nói đúng hơn là bay thẳng về phái Tương Vân.

Đây chính là con rết màu của Mộc Tang, tốc độ của nó so với con rết ban đầu kia nhanh hơn đâu chỉ gấp lần, thậm chí ngay cả Vô Song còn cảm thấy tốc độ kia quá mức đáng sợ.

Tất nhiên đã mang Tương Vân trên người, Vô Song nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho nàng, Mộc Tang đừng mơ tưởng đụng vào được một sợi tóc của Tương Vân.

Tương Vân ở trên lưng Vô Song đột nhiên nhìn thấy con vật kinh dị kia bay đến người mình, xuất phát từ nữ tính thường tình liền sợ hãi không thôi, đương nhiên chính Tương Vân cũng biết kể cả mình có bị đầu rết màu này cắn cũng sẽ không có chết.

Nàng là Thần Nông Dược Thể, loại độc dược cỡ này mơ tưởng giết chết được nàng nhưng nếu nàng thật sự bị cắn chỉ sợ sẽ không thể điều động Thần Nông Dược Khí bảo vệ Vô Song, khi đó Mộc Tang liền có thể thật sự quyết chiến cùng Vô Song.

Đáng tiếc con rết màu này có nhanh thì vẫn chưa đủ để vượt qua khả năng phản ứng của Vô Song, chỉ thấy Vô Song bàn tay cách không đưa ra, hắn vậy mà dám dùng tay nắm lấy đầu rết của Mộc Tang.

Mộc Tang không hiểu... hắn không hiểu Vô Song vừa làm cái gì nhưng theo bản năng hắn tiếp tục lựa chọn bỏ chạy, bởi hắn biết đầu rết kia của mình chỉ sợ thật sự đã chết.

Vô Song có thể sẽ sợ độc công của Mộc Tang vì độc công có thể xuyên qua lớp phòng ngự của nội lực, nhưng Vô Song còn lâu mới sợ con rết kia, con rết kia nếu cắn được vào người Vô Song thì đúng là Vô Song sẽ sợ nhưng hắn lại có hộ thân cương khí, con rết kia muốn cắn là việc mơ tưởng.

Hộ thân cương khí bình thường chưa chắc đã ngăn nổi hàm răng con độc vật kinh khủng kia, chỉ là ai bảo hộ thân cương khí của Vô Song lại không bình thường?, bằng vào tiên thiên hàn băng khí trong người, hắn thừa sức đóng băng chết con độc vật này.

Tiếp tục thấy Mộc Tang bỏ chạy, ánh mắt Vô Song càng ngày cũng là càng lạnh lại.

........

Giây phút Mộc Tang thật sự chạy về phần cuối hang động, vẻ mặt hắn tái mét, thân thể kinh khủng liên tục run lên.

Mộc Tang chạy về cũng vừa vặn bị Tuyết nhìn thấy, bản thân Tuyết ánh mắt trợn tròn lên nhìn Mộc Tang, bởi nàng thấy Mộc Tang trên mặt xuất hiện một nụ cười dữ tợn đang nhìn mình.

Mộc Tang cũng không dám nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa một cánh tay ra muốn nắm lấy Tuyết, hắn cần một cái con tin.

Tuyết thân hình run lên, nàng không thể nói, nàng không hiểu Mộc Tang muốn làm gì nhưng với kẻ kia nàng thấy kinh khủng vô cùng.

Tiếp theo... nàng cũng không thấy bị Mộc Tang đụng vào người, chỉ thấy một loại mùi tanh tưởi bắn lên cơ thể mình.

Tuyết nhìn thấy, cánh tay của Mộc Tang rơi xuống từ bao giờ, máu bắn tung tóe.

Sau đó một cây châm vàng xé không mà tới, xuyên thủng ngực Mộc Tang, xuyên thủng trái tim của Mộc Tang, để rồi Mộc Tang khục ra một ngụm máu, thân hình vẫn là ầm ầm ngã xuống.

Trong ánh mắt mơ hồ của Tuyết, nàng nhìn thấy từ trong bóng tối, thân ảnh của Vô Song chậm rãi xuất hiện.

Không thể không nói, trong mắt bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy Vô Song giết người đều sẽ bị rung động thật sâu.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio