Ba người Vô Song – Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh sau khi đến Yến Kinh liền trực tiếp thuê hai phòng trọ nghỉ ngơi dù sao đường từ Thái Hồ Độ đến Yến Kinh cũng tuyệt không gần gì kể cả hai thớt ngựa của bọn họ đều là thiên lý mã ngày chạy ngàn dặm thì cũng có chút quá sức.
Sau khi đặt hai phòng thì cả ba người đều trực tiếp tiến vào nghỉ ngơi, tất nhiên lúc này Hoàng Dung cùng Vô Song ở chung một phòng còn Quách Tĩnh ở phòng còn lại.
Lần này đến Yến Kinh bản thân Vô Song cũng không mang theo thân phận người trong giang hồ, hắn được Lý Thu Thủy cấp cho một tấm lệnh bài cùng một bức thư tin cất trong hộp ngọc cực kỳ trân quý, đây là vật tượng trưng cho thân phận cùng địa vị của Vô Song lúc này.
Thật ra Vô Song cũng chẳng rõ Yến Kinh rốt cuộc có phải là nơi Mục Niệm Từ chỉ võ chiêu thân hay không dù sao hắn quả thực không nhớ được quá nhiều địa danh trong Kim Dung bất quá theo lời nói của Lý Thu Thủy trước khi bọn hắn xuất phát đến Yến Kinh thì Vô Song cũng chắc chắn được phần.
Yến Kinh lúc này nằm dưới sự quản hạt của Triệu Vương – Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Thân là một người đã xem qua Anh Hùng Xạ Điêu nghe đến bốn chữ Hoàn Nhan Hồng Liệt mà còn chưa nhận ra cái gì thì tuyệt đối là não cá vàng, Hoàng Nhan Hồng Liệt chính là người khai màn cho Anh Hùng Xạ Điêu thế giới, là người khiến Quách Tĩnh cùng Dương Khang bước sang hai ngã rẽ khác nhau của cuộc đời.
Lần này đến Yến Kinh, vật mà A Thanh muốn lấy liền ở chỗ Triệu Vương phủ đồng thời người mà Lý Thu Thủy muốn Vô Song gặp cũng là vị Triệu Vương – Hoàn Nhan Hồng Liệt này.
Vô Song lúc này mang theo thân phận chính là Tây Hạ tam vương gia hoặc nói một cách gần gũi hơn thì là cháu của Tây Hạ Thái Hậu – Lý Thu Thủy.
Tây Hạ không cách nào so với Đại Kim nhưng Tây Hạ lại có một vị trí quan trọng trong thế giới này, Tây Hạ Quốc là quốc gia lớn nhất ở giữa biên thùy phía Tây của Đại Liêu cùng Bắc Tống đồng nghĩa với chỉ cần Tây Hạ đừng về phía nhà Kim thì đồng nghĩa với con đường giao thương phía Tây của Đại Liêu cùng Bắc Tống trực tiếp bị chặt đứt.
Thực lực của Tây Hạ không quá mạnh nhưng vị trí chiến lược của nó thì cả Hoàn Nhan A Cốt Đả hay Đại Hãn Thiết Mộc Chân đều thèm thuồng không thôi, chỉ cần khiến Tây Hạ thần phục hoặc chỉ cần hợp tác thôi cũng đủ khiến liên minh Liêu – Tống bị rung chuyển dữ dội mở đường cho Đại Kim diệt Liêu hoặc Mông Cổ nuốt nhà Tống.
Cái thân phận Tây Hạ tam vương gia này của Vô Song... không đùa được.
Về phần bức thư mà Lý Thu Thủy cấp cho Vô Song thì lại càng không tầm thường, bên trong có mật ấn của Tây Hạ Vương Triều đồng thời Lý Thu Thủy cấp cho Vô Song toàn quyền kết minh với Đại Kim Quốc, chỉ bằng việc này Vô Song hoàn toàn có thể xuất hiện với thân phận thượng khách tại Triệu Vương phủ.
Thân là một người Việt Nam, khi đứng giữa ba thế lực Đại Kim – Đại Tống – Mông Cổ thì Vô Song ít nhiều vẫn sẽ nghiêng về Kim Quốc hơn, đây không nằm ở mặt đúng sai hay chiến lược mà thuần túy chỉ là thiện cảm.
Thế giới này sắp đi đến hồi diệt vong, Vô Song quan tâm làm khỉ gì mấy cái hơn thua hưng thịnh của quốc gia?, cái hắn quan tâm là hắn có thích hay không mà thôi.
Lúc này chỉ có hai người trong phòng, Hoàng Dung liền không tiếp tục cố gắng nghiêm túc như bình thường nữa, nàng liền trở thành một cô gái hoạt bát hiếu động, cả người ngã thẳng về phía chiếc giường êm sau lưng mình.
“Thoải mái quá, mấy ngày ngủ ngoài trời thực sự khiến muội không cách nào ngủ ngon”.
Nhìn Hoàng Dung cả người ưỡn về phía sau đồng thời bộ ngực no đủ của nàng cứ như muốn toàn bộ khoe ra trước mặt Vô Song vậy điều này làm Vô Song trong mắt lập tức sinh ra một luồng dục hỏa.
Ở thế giới cũ thân thể Vô Song quá nhỏ, nhỏ đến mức căn bản không có cách nào nghĩ đến hai chữ tình dục nhưng hiện nay thân thể Vô Song đã có thể coi như - tuổi, phát triển cực kỳ bình thường, ở độ tuổi tinh lực dồi dào nhất thì mấy việc này là quá đỗi dễ hiểu.
Trong thời gian một tháng kia Vô Song gần như dành tất cả khả năng nghiên cứu võ học, nghiên cứu Tiểu Vô Tướng Công cùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đồng thời lại đi theo A Thanh hỏi về đạo học, rảnh một chút thì lại nghiên tập trận pháp, hắn thực sự bị quay đến chóng cả mặt cho dù có thiên phú cái thế thần đồng cũng trở nên quá sức, thời gian ngủ còn không có thì sao có thể nghĩ đến những việc khác?.
Hiện nay thì lại không giống, Vô Song đến Yến Kinh vốn mang theo tâm thế dạo chơi hái hoa bắt bướm, thời gian rảnh của hắn còn tương đối nhiều, hắn tất nhiên là muốn thả lỏng bản thân, nhìn thấy một Hoàng Dung như hoa như ngọc thì hắn không động tình mới là lạ.
Vô Song thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoàng Dung, nàng vẫn đang nằm đó hai tay duỗi ra, hai chân nhỏ lắc lư giữa hư không về phần Vô Song thì trực tiếp cúi nửa người xuống, hắn dùng một tay nhẹ vuốt ve dung mạo xinh đẹp kia, rồi nhẹ đặt vào đôi môi nàng một nụ hôn nồng cháy.
Hoàng Dung tựa như cũng không phản cảm gì với hành động này của Vô Song, nàng và Vô Song là tình nhân không phải sao?, cho dù chưa đến bước cuối cùng kia nhưng những hành động thân mật này khi ở trên Dã Tam Pha những lúc chỉ có hai người cũng đã làm không ít.
Chỉ thấy Hoàng Dung khẽ kêu ‘ưm’ một tiếng rồi nàng cũng liền dùng hai cánh tay ngọc giữ lấy cổ Vô Song, ánh mắt mang theo nồng đậm tình ái.
Cũng chẳng biết bao lâu hai người mới tách nhau ra, Hoàng Dung vẫn nằm trên giường thở hổn hển khiến bộ ngực khẽ phập phồng, nàng nằm đó ánh mắt quay về phái Vô Song hơi hơi lườm hắn một chút.
“Vô Song ca ca, ngươi lại tập kích bất ngờ ta rồi, nhân gia còn chưa kịp chuẩn bị gì cả “.
Vô Song nghe vậy liền phá lên cười, hắn vẫn giữ cái động tác nằm nghiêng người kia, khẽ chạm vào từng sợi tóc của Hoàng Dung, có chút ôn nhu lên tiếng.
“Ai bảo muội quá xinh đẹp làm gì?”.
Hoàng Dung nghe vậy mặt đẹp đỏ lên cũng ngượng ngùng đáp lại.
“Ca ca ngươi chỉ khéo nịnh là giỏi, vậy giữa muội cùng sư phụ của huynh, ai xinh đẹp hơn?”.
Câu hỏi này tuyệt đối là một vấn đề mà bất cứ nam nhân nào cũng cảm thấy khó trả lời, biết trả lời thế nào mới đúng với tâm nữ nhân?.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy thách thức của Hoàng Dung đang nhìn mình, Vô Song khẽ liếm môi rồi nhẹ cúi đầu sát vành tai của nàng mà thổi vào một làn hơi nóng.
“Cái này còn không biết được a, ta nhìn thấy sư phụ khỏa thân rồi nhưng Dung nhi khỏa thân ta còn chưa thấy, nhất định phải nhìn thấy Dung nhi khỏa thân mới có thể so sánh nha”.
Hoàng Dung nghe đến đây liền đỏ chính cả khuôn mặt, nàng lập tức đẩy Vô Song ra rồi ngồi dậy.
“Hừ, huynh là đại dâm tặc, ta mới không nói chuyện với huynh”.
Hoàng Dung vốn muốn đứng dậy ai ngờ Vô Song trực tiếp nắm lấy tay nàng rồi kéo vào lòng hắn, thân thể nam nhân trực tiếp đè Hoàng Dung xuống phái dưới, hơi thở có chút gấp gáp, một bên tay vẫn nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng, những ngón tay kia dần dần đi xuống phần cổ trắng ngần mà đầy cao ngạo.
“Dung nhi, muội thật đẹp “.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dung nhi thân là một nữ tử cực kỳ thông minh hơn nữa nàng cũng không giống những nữ tử bình thường bị cái nho giáo đè nặng lên bản thân, nàng thật ra là một nữ nhân có suy nghĩ cực kỳ tiến bộ không hề thua kém bất cứ một nữ nhân nào của hậu thế, quan trọng hơn nàng là con gái của Đông Tà – Hoàng Dược Sư, nàng biết... Vô Song có lẽ chuẩn bị nói gì.
Hoàng Dung cũng biết khi hai người đã sớm xác định quan hệ thì việc này nhất định sẽ đến nhưng xuất phát từ tâm tư của một nữ tử, Hoàng Dung lại có chút kháng cự, nàng vẫn muốn giữ lạc hồng cho ngày thành hôn giữa hai người, ánh mắt Hoàng Dung hiện nay liền hiện lên vẻ đấu tranh không thôi.
Vô Song cũng không biết Hoàng Dung đang nghĩ gì, hắn cứ như vậy ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy cơ trí kia sau đó một tay bắt đầu di chuyển, chạm vào cúc áo của Hoàng Dung, tham lam hưởng thụ xúc cảm mà bộ ngực mềm mại kia truyền lại, hắn vẫn không quên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Dung nhi, huynh đời này kiếp này nhất định sẽ đối tốt với muội, tuyệt đối không để muội chịu thương tâm, được không?”.
Hoàng Dung vốn muốn dùng một tay giữ cổ tay Vô Song lại nhưng nàng lại không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt Vô Song.
Thân là người ở bên cạnh Vô Song trên Hắc Phong Trại bản thân Hoàng Dung biết Vô Song đã phải cố gắng thế nào.
Ở gần một người thiên sinh mị khí như Lý Thu Thủy chưa kể năm lần bảy lượt bị Lý Thu Thủy kích lên dục hỏa bản thân Vô Song cũng chẳng dễ chịu gì, Hoàng Dung thậm chí còn vì Vô Song mà tự hào không thôi, không phải nam nhân nào trong thiên hạ cũng có thể tự chủ như nam nhân của nàng, không phải ai cũng có thể cự lại sắc đẹp của Lý Thu Thủy.
Nghĩ đến một việc này, Hoàng Dung khẽ cắn răng, sau đó ném cho Vô Song một ánh mắt đầy uy hiếp.
“Sau này huynh mà làm muội thương tâm, muội nhất định sẽ cắn chết huynh”.
Nói rồi Hoàng Dung cũng chẳng để Vô Song có cơ hội chuẩn bị, nàng trực tiếp cắn vào phần bả vai của Vô Song, nàng gần như dùng toàn bộ sức lực cắn lên đó để lại nguyên dấu răng trên da thịt như bạch ngọc của Vô Song.
Đương nhiên với một người chịu qua tẩy lễ ngay từ bé như Vô Song thì đau đớn cỡ này chưa là gì, hắn chỉ là có chút nhíu mày mà thôi.
Hoàng Dung sau đó liền há miệng thở dốc, để rồi chậm rãi nói ra một câu mà chính Vô Song cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
“Trong sách nói... lần đầu rất đau, huynh nhất định phải làm nhẹ một chút, nếu không muội... muội liền cắn huynh “.
Để một nữ tử như Hoàng Dung nói ra câu ngốc nghếch như vừa rồi... quả thực khiến Vô Song cảm động không thôi.
Đúng cái lúc Vô Song chuẩn bị nói vài lời động viên Dung nhi của hắn một chút thì... ngoài cửa có tiếng người nói vọng lại.
“Vô Song huynh đệ, Dung muội, hai người có trong đó không?”.
Vô Song xin thề... nếu người bên ngoài không phải là Quách Tĩnh thì hắn nhất định một chưởng đập chết đối phương.
Sớm không gọi, muộn không gọi là gọi ngay cái lúc này?, Quách Tĩnh là muốn chơi hắn hay sao?.
Hoàng Dung nằm bên dưới nhìn thấy vẻ mặt âm dương quái khí của Vô Song liền bật cười, tiếng cười như họa mi thuở ban mai vậy, nàng thậm chí cũng chẳng để Vô Song lên tiếng mà trực tiếp nói vọng ra.
“Tĩnh ca ca đợi một chút, chúng ta đi ra ngay đây”.
Nói xong Hoàng Dung mỉm cười đầy tinh nghịch với Vô Song thậm chí còn nhẹ lè cái lưỡi nhỏ xinh của mình ra như trêu tức hắn vậy, thân hình bên dưới như không xương cố gắng thoát khỏi cánh tay của Vô Song.
Vô Song nhìn ra ngoài cửa đầy oán hận rồi lại nhìn Hoàng Dung.
“Hừ, hay là huynh ra ngoài đánh ngất hắn ta, yên tâm huynh làm rất khéo, tuyệt đối không đau, tuyệt đối không nhớ gì cả”.
Hoàng Dung nghe vậy liền bật cười, nàng đúng là không biết làm gì với Vô Song mới tốt, cắn chặt hai hàm răng của mình, nàng bén lẽn mà nói nhỏ vào trong tai hắn.
“Đi ra xem một chút, xem tên ngốc đó có việc gì quan trọng... bây giờ mới là buổi chiều... tối nay... tối nay muội cho huynh không được sao “.
Nói xong câu này Hoàng Dung như sử dụng hết can đảm của mình lập tức chạy đi, một tay cố chỉnh lại trang phục không chỉnh tề mà ra mở cửa cho Quách Tĩnh, để Vô Song ngồi trên giường còn nghĩ mãi về câu nói nhỏ ban nãy của nàng, khuôn mặt trái lại có chút ngẩn ngơ.
Nhóm người Vô Song cũng mới vừa chia tay mà thôi, cả ba người vừa chia phòng xong vậy rốt cuộc Quách Tĩnh có việc gì phải đi tìm Vô Song?, có việc gì mà vừa vào phòng liền đã đến gõ cửa phòng Vô Song cùng Hoàng Dung, việc này cho dù là Vô Song hay Hoàng Dung cũng tạm thời không đoán ra.
Cửa phòng mở ra, Quách Tĩnh liền xuất hiện với một nụ cười mang theo vài phần ngây ngô thật thà, Quách Tĩnh lúc này vẫn mặc một thân trang phục làm bằng lông chồn thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
“Tĩnh ca ca, ngươi gọi chúng ta có việc gì không?”.
Hoàng Dung vừa mở cửa, khi nàng nhìn thấy Quách Tĩnh liền hơi hơi mỉm cười lên tiếng, ở phía sau nàng Vô Song cũng rất nhanh đi đến, hắn ném cho Quách Tĩnh đứng đó một cái nhìn không mấy thiện cảm.
Quách Tĩnh nhìn thấy Hoàng Dung cùng Vô Song đi ra lập tức tươi cười, bất quá giọng nói lại mang theo vài phần ngập ngừng.
“Vô Song huynh đệ, Dung muội... lúc nãy tiến vào tửu lâu này ta không ngờ lại gặp một người quen, vì vậy... muốn đi chào hỏi vị chưởng bối này một chút... ta... ta là muốn dẫn cả hai ngươi đến gặp vị chưởng bối đó “.
Câu nói của Quách Tĩnh đương nhiên không có gì sai cả, giới thiệu bạn bè đến gặp mặt chưởng bối của mình tất nhiên là việc hết sức bình thường nhưng khi rơi vào tai Vô Song lại có chút không giống.
Vô Song là người hiểu rõ nhất xuất thân của Quách Tĩnh, Quách Tĩnh ở Trung Nguyên tuyệt đối không có nhiều người quen, đám người Giang Nam Thất Quái có lẽ vẫn đang ở đại mạc hoang vu, người có khả năng lớn nhất làm chưởng bối của Quách Tĩnh ngoài Mã Ngọc đạo trưởng của Toàn Chân Giáo ra có lẽ cũng không còn ai khác.
Nghĩ đến Mã Ngọc, Vô Song khẽ mỉm cười, một tay đưa ra nắm lấy tay Hoàng Dung rồi thản nhiên đáp lại.
“Vậy phải làm phiền Quách đại ca rồi”.
Quách Tĩnh nghe vậy lập tức vui vẻ, nào có ý tứ phiền hà gì, hắn liền bật cười.
“Ha ha, có gì đâu chứ chỉ là vị chưởng bối này của ta rất yêu thích chỉ điểm người khác một hai, ta nghĩ... Vô Song huynh đệ cùng Dung muội nhất định cũng sẽ có vài phần chỗ tốt”.
Nói rồi Quách Tĩnh lập tức quay đầu đi, sau lưng hắn là Vô Song cùng Hoàng Dung lững thững theo sau.
“Vô Song ca ca, ngươi đoán xem vị chưởng bối của Quách đại ca là ai?, là ai có bản lĩnh lớn như vậy có thể chỉ điểm cho huynh vài phần chỗ tốt?”.
Hoàng Dung nói đến đây mang theo ý cười nhè nhẹ, nàng không quá quen thuộc Quách Tĩnh nhưng nàng có thể nhìn ra võ công của Quách Tĩnh cực kỳ tầm thường, căn cơ cũng không thâm hậu, võ công chủ yếu đi theo con đường của giang hồ tán nhân vì vậy Hoàng Dung cũng chưa từng đánh giá cao chưởng bối của Quách Tĩnh, nàng căn bản không tin vị chưởng bối của Quách Tĩnh có thể chỉ điểm cho nàng hay Vô Song ca ca chỗ tốt gì.
Hoàng Dung từ nhỏ lớn lên bên cạnh Hoàng Dược Sư, tầm mắt của nàng đương nhiên rất cao, theo Hoàng Dung mà nói thiên hạ này trừ cao thủ cùng đẳng cấp với cha nàng ra thì đã không ai có tư cách chỉ điểm Vô Song nữa rồi.
Vô Song lại từ chối cho ý kiến, hắn cũng không tin Mã Ngọc chỉ điểm được cho hắn cái gì, bảo hắn chỉ điểm ngược lại cho Mã Ngọc thì còn có vài phần chính xác tuy nhiên sự xuất hiện của Mã Ngọc lại có chút đặc biệt, trong Anh Hùng Xạ Điêu thì khoảng thời gian này Mã Ngọc không nên xuất hiện mới đúng.
Thế giới này tựa hồ... cũng bắt đầu thay đổi hơn nữa mà nói nếu thế giới bắt đầu thay đổi thì... chưa hẳn chưởng bối của Quách Tĩnh đã là Mã Ngọc đi?.
Nghĩ đến một vấn đề này, hứng thú của Vô Song lại càng dào dạt.
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.