Cực Võ

quyển 2 chương 123: món quà của vương trùng dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn Chân Giáo là một trong những giáo phái đi theo đường đạo gia đầu tiên trong thế giới Kim Dung, công bằng mà nói thực lực của Toàn Chân Giáo cực kỳ mạnh, mạnh đến mức Vô Song cảm giác nó có lẽ cũng chẳng thua Võ Đang là bao nhiêu.

Toàn Chân Giáo ngoại trừ Toàn Chân Kiếm Pháp, Toàn Chân Công Pháp cùng Nhạn Hành Công có thể không kể ra thì bất cứ thứ gì bên trong Toàn Chân Giáo đều đủ khiến thiên hạ chấn kinh.

Toàn Chân Giáo có thể coi là người đi trước mở đường cho Võ Đang Phái sau này, nếu Võ Đang luôn tự ngạo bọn họ có Võ Đang Thất Hiệp liên thủ tạo thành Chân Võ Thất Triệt Trận thì đừng quên Toàn Chân cũng có Thiên Cang Bắc Đẩu Trận, nói về mặt trận pháp Toàn Chân chưa hẳn đã thua kém Võ Đang quá xa.

Trận pháp của Toàn Chân Giáo đã lợi hại như vậy nhưng khi nói đến Toàn Chân Giáo lại rất ít người nói đến trận pháp chỉ bởi đỉnh cao của Toàn Chân Giáo vốn không phải là trận pháp, vốn không phải là lấy nhiều địch ít, đỉnh cao của Toàn Chân Giáo chính là Tiên Thiên Công chí cao vô thượng cùng với đường Không Minh Quyền thế gian hiếm có địch thủ.

Bản thân Vô Song thật sự cảm thấy Toàn Chân Giáo là một trong những môn phái khó hiểu nhất Kim Dung hay nói đúng hơn tổ sư của Toàn Chân Giáo là người khó hiểu nhất Kim Dung thế giới, bản thân nắm giữ hai đại tuyệt học là Tiên Thiên Công cùng Cửu Âm Chân Kinh vậy mà sau khi Vương Trùng Dương tạ thế thì đám người Mã Ngọc – Khưu Xử Cơ căn bản không được truyền lại một chiêu một thức bên trong?.

Tiên Thiên Công thì theo Vương Trùng Dương xuống dưới cửu tuyền, Cửu Âm Chân Kinh lại để cho vị sư đệ Chu Bá Thông nắm giữ, để cho một người suốt ngày thích chơi hơn thích làm, già mà không kính, ngao du tứ hải chưa từng thật lòng muốn gây dựng lên Toàn Chân Giáo vậy khác gì không để?.

Chu Bá Thông sau này khi bị giam giữ trên Đào Hoa Đảo lại sáng tạo ra đường Không Minh Quyền lại thêm vào Song Thủ Hổ Bác Thuật liền có thể tiến thẳng đến danh hiệu Trung Ngoan Đồng của sư huynh mình năm xưa nhưng Không Minh Quyền cũng không thuộc phạm trù sở hữu của Toàn Chân Giáo.

Bằng chứng cũng rất rõ ràng, Không Minh Quyền cùng Cửu Âm Chân Kinh đều thuộc về Quách Tĩnh, Toàn Chân Giáo đến một miếng canh thừa còn không có để húp, vậy Toàn Chân GIáo không sụp đổ mới lạ.

Mang theo cái danh của Trung Thần Thông để lại nhưng không có cái vốn để bảo vệ cái danh năm đó, Toàn Chân Giáo vì thế càng ngày càng suy tàn, cho dù có Thiên Cang Bắc Đầu Trận để giúp Toàn Chân Thất Tử có chút thực lực bảo vệ mình nhưng chỉ là có ‘chút’ thực lực mà thôi, gặp cao thủ cỡ ngũ tuyệt căn bản không có sức uy hiếp, Vô Song chưa từng thích Toàn Chân Giáo nhưng hắn quả thật vì đám người Toàn Chân Giáo thở dài không thôi, tuyệt học trong nhà lại bị mang đi cho người khác, về phần bản thân môn phái lại chỉ còn cái danh hão, cái áp lực này đè xuống tuyệt đối có thể đè chết người.

Mấy năm trước khi đi qua Tương Dương Thành, Vô Song từng được thử chiêu với Doãn Chí Bình, nói thẳng ra cho dù là Vô Song ngày đó hắn cũng cảm thấy võ công của Doãn Chí Bình cực kỳ tầm thường, đệ tử hạch tâm của Toàn Chân Giáo mà còn như vậy thì hắn đối với võ công của Toàn Chân Giáo cũng không lấy gì làm hứng thú, ngoại trừ Kim Nhạn Công của Toàn Chân mà hắn vẫn đang sử dụng ra thì võ công Toàn Chân Giáo quá đỗi bình thường.

Toàn Chân Giáo trong tiềm thức của Vô Song vẫn luôn là một Toàn Chân Giáo lấy Toàn Chân Thất Tử làm đầu chứ không phải là Toàn Chân Giáo đỉnh cao thời Vương Trùng Dương, đến tận lúc này hắn mới được biết thế nào là Toàn Chân Giáo đỉnh cao, thế nào là đường Không Minh Quyền.

Không Minh Quyền của Toàn Chân Giáo... không thể đùa nổi.

Theo nguyên tác Kim Dung thì Không Minh Quyền vốn là do Chu Bá Thông ngộ ra bất quá không hiểu tại sao trong thế giới này lại là do Vương Trùng Dương sáng tạo bất quá cho dù ai sáng tạo đi nữa thì Không Minh Quyền cũng cực kỳ đáng sợ.

Vô Song bản thân nắm giữ Thiên Sơn Chiết Mai Thủ là một loại võ công đi kèm với Tiểu Vô Tướng Thần Công, là một loại võ công có ba đường chưởng pháp và ba lộ cầm nã thủ, tuy chỉ có sáu đường nhưng bao hàm tinh nghĩa của phái Tiêu Dao, trong chưởng pháp và cầm nã thủ có ẩn giấu cả kiếm pháp, đao pháp, tiên pháp, thương pháp, trảo pháp, thủ pháp các tuyệt chiêu của mọi loại binh khí, biến hóa rất phức tạp, có vô số loại biến hóa bên trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.

Nếu Độc Cô Cửu Kiếm được coi là kiếm pháp vô địch trong Kim Dung thì Thiên Sơn Chiết Mai Thủ có lẽ cũng là quyền pháp vô địch trong Kim Dung bởi chính từ sự biến hóa vô cùng vô tận bên trong nó khiến cho Thiên Sơn Chiết Mai Thủ có sức khắc chế rất mạnh với quyền pháp cận thân chiến đấu thông thường... đáng tiếc Không Minh Quyền không nằm trong cái phạm trù thông thường kia.

Không Minh Quyền trong tay Vương Trùng Dương tổng cộng có đường, điều đáng nói là đường Không Minh Quyền dĩ nhiên lại bổ trợ cho nhau, Không Minh Quyền vốn theo đạo lý âm nhu, được sáng chế dựa theo một câu nói bên trong Đạo Đức Kinh như sau.

“Binh mạnh ắt sẽ bị diệt, gỗ cứng ắt sẽ bị gãy. Cứng mạnh ở dưới, mềm yếu ở trên.

Lại nói:

Trong thiên hạ không gì mềm yếu bằng nước, nhưng vật gì cứng mạnh cũng không thắng được, không gì chuyển dịch được. Yếu thắng mạnh, nhu thắng cương, thiên hạ ai cũng biết nhưng không ai làm được. “

Hiểu biết của Vô Song về cái gọi là Không Minh Quyền không nhiều nhưng khi được trải nghiệm trực tiếp hắn mới nhận ra Không Minh Quyền đáng sợ đến mức nào.

Không Minh Quyền không phải là quyền nữa, nó không còn là quyền lực mà là quyền thế.

Quyền lực là lực quyền, lấy lực xuất quyền còn quyền thế chính là lấy thế xuất quyền, quyền bên trong Không Minh Quyền vốn không có lực, lực của nó là do thế tạo nên, mỗi quyền xuất ra đều không có chút lực đạo nào, nhìn như mềm yếu vô lực không khác gì làn nước kia nhưng quyền chiều mờ mịt càng giống với hư vô, quyền đã không có lực lại thêm vào sự hư vô bên trong khiến Không Minh Quyền cho người ta một loại cảm giác không thể phòng tránh, không biết thế nào mà lần.

Về phần tại sao gọi Không MinH Quyền là quyền thế?, đây mới là cái tinh túy nhất bên trong Không Minh Quyền, bản thân Không Minh Quyền có đường, Không Minh Quyền vốn là đường hợp nhất, quyền ra như nước chảy, nước chảy ban đầu có thể không đáng sợ nhưng càng xuất nhiều quyền thế nước càng lớn, thế nước đến một mức độ nào đó liền có thể coi như đại hồng thủy, thế đã đến đỉnh điểm liền không thể đỡ.

đường Không Minh Quyền một khi đã hợp nhất, thế lên đến đỉnh điểm quy ra lực, lực lúc này là không thể kháng cự, đây là đạo lý của Không Minh Quyền cũng là sự đáng sợ của Không Minh Quyền.

Vô Song có thể dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đỡ lấy đường Không Minh Quyền đầu tiên nhưng khi đến đường Không Minh Quyền thứ liền bắt đầu cảm thấy quá sức, khi thế của Không Minh Quyền đến đường thứ thì chính Vô Song liền cảm thấy bất lực, hắn cứ như người đứng giữa dòng sông đang mùa nước lũ, cho dù cố gắng thế nào cũng hoàn toàn bị cơn lũ kia nuốt chửng, vô phương kháng cự.

Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đúng là hoàn toàn có thể ngăn chặn lại Không Minh Quyền, không có bất cứ quyền nào của Vương Trùng Dương đánh trúng được Vô Song nhưng khi đến đường quyền thứ thì Thiên Sơn Chiết Mai Thủ liền không chịu được nữa hay nói đúng hơn lực của Vô Song không thắng nổi thế của Vương Trùng Dương nữa, sau quyền Vô Song trực tiếp vận dụng Quỳ Hoa Thân Pháp mà điên cuồng lùi lại, khuôn mặt đã biến thành trắng bệch, hai cánh tay của hắn liên tục run lên, đến cả sức nâng cánh tay lên chịu thau cũng làm không được.

“Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình, vãn bối tâm phục khẩu phục”.

Thấy Vô Song lùi lại, Vương Trùng Dương cũng không có tiếp tục tiến tới mà thu tay lại, đối với Vô Song có chút nghi hoặc mà lên tiếng.

“Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của ngươi có chút không giống với ta tưởng tượng, so với sư phụ ngươi năm xưa thì cách biệt như trời với đất bất quá bên trong thủ pháp lại ẩn ẩn có một luồng hàn khí khó phòng, có thể coi như một cái kỳ chiêu bên trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đáng tiếc ngươi học nghệ chưa tinh, để thêm vài năm nữa Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của ngươi có lẽ có thể vượt qua Lý cô nương năm đó”.

Vương Trùng Dương đương nhiên nhận xét đúng, hiện tại Chiết Mai Thủ của Vô Song cũng mới chỉ bước vào cảnh giới nhập môn, nói là Vương Trùng Dương quyết đấu với Vô Song nhưng chẳng khác gì ông ta đang tôi luyện cho Vô Song cả, đây rõ ràng là chỉ điểm, một trận chiến này khiến Vô Song cảm thấy sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thuận tay hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Vô Song im lặng không đáp, Vương Trùng Dương chậm rãi khoanh tay lại, ánh mắt nhìn ra Thủy Kính Hồ xa xa, trong mắt lúc này như ẩn như hiện chút ký ức xa xôi.

“Tiểu tử, nếu nói về bản chất võ học ta thực sự cảm thấy Tiểu Vô Tướng Công của Lý cô nương đứng đầu trong tam lão, đáng tiếc vì một lý do nào đó Lý cô nương không cách nào tiến thêm một bước dẫn tới cả đời chỉ dậm chân tại chỗ, ngươi là đệ tử của Lý cô nương hy vọng không dẫm phải vết xe đổ của sư phụ mình, hy vọng có thể đi xa hơn sư phụ mình”.

“Có hai thứ khiến Lý cô nương cả đời không thể tiến thêm, đầu tiên ta cảm nhận được trong lòng Lý cô nương có một đạo tâm khảm, đạo tâm khảm này là vách ngăn khiến Lý cô nương không tiếp tục muốn tiến về phía trước bất quá cho dù đạo vách ngăn này không tồn tại thì Lý cô nương vẫn cứ không tiến thêm được”.

“Lý cô nương có học thức vô cùng uyên bác, gần như là bách khoa toàn thư về võ học trong thiên hạ, so về hiểu biết võ công giang hồ lão phu còn tự nhận thua Lý cô nương dài dài, cũng chỉ có người như Lý cô nương mới có thể thật sự học được thứ kỳ công như Tiểu Vô Tướng Công nhưng cũng chính vì Tiểu Vô Tướng Công mà Lý cô nương dừng lại, thành nhờ nó mà bại cũng vì nó”.

“Tiểu Vô Tướng Công là một con dao hai lưỡi, vì vô hình vô tướng nên có vạn hình, vì có vạn hình liền có thể diễn hóa ra muôn vạn tư thái, có thể sao chép tận võ công trong thiên hạ nhưng sao chép chỉ là sao chép, đạo của người vốn không phải là đạo của mình, nếu Lý cô nương muốn tiến thêm một bước thì phải tự tìm ra đạo của chính mình nhưng tìm được sao? “.

“Trong tiềm thức võ công của Lý cô nương đã có vạn loại võ công, là cả biển võ công vô cùng vô tận, trừ khi có một ngày đạo võ học của Lý cô nương lớn đến mức có thể bao trùm toàn bộ võ học trong thiên hạ, biến thứ vô hình vô tướng thành hữu hình hữu tướng, biến vạn đạo quy về một đạo, biến tiểu đạo thành đại đạo mà bước ra một bước nếu không võ công của Lý cô nương cũng chỉ đến đó mà thôi, con đường phía trước vốn đã đóng lại từ lâu”.

“Đạo của Tiểu Vô Tướng Công là vay mượn nhưng chính vì vay mượn quá nhiều dẫn tới việc lầm đường, đi trên quá nhiều con đường để rồi mất đi con đường nguyên sơ nhất, từ đó lạc lối “.

“Nếu ngươi không muốn lạc lối như sư phụ ngươi, ngươi nhất định phải nắm giữ Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đến mức tùy tâm sở dục, nhất định phải hiểu tận Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, đây chính là thứ thủ hộ con đường võ đạo của ngươi, trước khi làm được việc này tốt nhất đừng tham lam đến cái gì gọi là hiểu tận võ công trong thiên hạ, diễn hóa tận mọi võ công trong thiên hạ, chính bản thân mình còn chưa hiểu được lấy đâu tư cách hiểu hết thiên hạ?”.

“Lão phu thân mà một đời tiền bối, nếu lão phu muốn tìm người đối luyện Không Minh Quyền liền sẽ đi tìm sư phụ ngươi chứ tuyệt không tìm ngươi chẳng qua tại trên bàn trà, ta nhìn thấy biểu cảm của ngươi ngày đó... rất giống ta”.

“Song Thủ Hổ Bác thuật của sư đệ vốn là trong một thú vui nhất thời sáng tạo ra nhưng chính vì cái thú vui này, cái khoảnh khắc này mà ta lại cảm thấy sự thiếu hụt của bản thân, sư đệ vốn không thích võ công chỉ thích tự do tự tại không suy nghĩ thiệt hơn, bản thân ta cũng biết tư chất luyện võ của sư đệ không bằng ta nhưng nhờ cái hồn nhiên, cái bất cần này của võ đạo mà sư đệ có thể đi được rất xa rất xa”.

“Một tay hình tròn, một tay hình vuông thì có gì khó?, cao thủ trong thiên hạ ai có không thể phân tâm đa dụng?, Song Thủ Hổ Bác có gì đáng sợ?, đây vốn là suy nghĩ vốn có của ta bất quá ta càng muốn làm lại càng không làm nổi “.

“Nhìn biểu hiện của ngươi khi đó ta lại nhớ đến bản thân ta, từ ngày học nghệ chưa thành tài, từ ngày ta còn chưa phải Trung Thần Thông uy chấn thiên hạ, khi đó ta có thể một tay vẽ hình tròn một tay vẽ hình vuông nhưng càng đi xa trên con đường võ đạo, càng hiểu thêm về võ học ta lại càng không làm được “.

“Ngươi lúc trước có lẽ cũng làm được nhưng khi học Tiểu Vô Tướng Công cùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thì liền không có cách nào làm lại một lần nữa, một tay tròn một tay vuông thật ra chính là dụng ý của đại đạo, biết càng nhiều hiểu càng nhiều thì lại càng khó tự tạo ra đạo của chính mình, càng khó tối giản tất cả làm một, càng khó quy nguyên, càng khó một tay tròn một tay vuông”.

“Vuông là địa, tròn là thiên, tròn vuông là biểu hiện của đất trời, từ khi sinh ra đã có đất cùng trời song song tồn tại nhưng trời đất của mỗi người là khác nhau, cái nhìn về trời đất của mỗi người lại không giống, đây không phải khảo nghiệm về tư chất mà khảo nghiệm về đạo”.

“Sư đệ như một tờ giấy trắng vì vậy sư đệ gần với đạo nhất, chỉ một điểm này đã khiến ta không thể so với sư đệ, ta cả đời đi trước sư đệ nhưng đến cuối cùng lại không bằng, âu cũng là tạo hóa của sư đệ, tạo hóa của chính ta”.

“Quách Tĩnh tiểu tử kia hiện nay có thể một tay tròn một tay vuông nhưng không có nghĩa là sau này hắn cũng làm được vì vậy ta mới đưa cho hắn đường Không Minh Quyền của bản giáo, nếu hắn học xong Không Minh Quyền rồi gặp sư đệ ta mà vẫn có thể bảo trì cái ban sơ của đạo kia... thì tương lai của hắn có thể đi rất xa rất xa “.

Vô Song cũng không có quá bất ngờ với câu nói của Vương Trùng Dương bởi cái suy nghĩ của Vương Trùng Dương phần nào cũng rất giống với Trương Tam Phong,đều muốn tìm cái ban sơ nhất, đều muốn hướng về quy nguyên để đột phá một chữ đạo.

Đạo là gì Vô Song không hiểu bởi hắn còn chưa đủ khả năng nhìn ra đạo nhưng hắn cũng có thể đại khái biết được một chữ ‘đạo’ này vốn thiên hướng của đạo gia vì vậy suy nghĩ về sự quy nguyên cảu Vương Trùng Dương cùng Trương Tam Phong là tương đối giống nhau ngoài ra còn có thểm một người nữa chính là Hoàng Thường.

Vô Song hiện nay vẫn chưa đủ để hiểu về đạo, chưa đủ nhìn ra con đường của ba vị tuyệt thế cao thủ này nhìn ra vì vậy cái hắn có thể làm chỉ là yên lặng, chỉ là tự nhìn, tự ngộ ra con đường võ đạo của chính mình mà thôi.

“Vương tiền bối, có một việc vãn bối muốn hỏi, không biết trong thiên hạ... tiền bối đã vô địch chưa?”.

Vương Trùng Dương nghe Vô Song hỏi vậy liền yên tĩnh một chút, bằng vào thực lực của ông ta muốn nói thiên hạ vô địch cũng không quá đáng tuy nhiên Vương Trùng Dương vẫn là trầm ngâm một chút, hai chữ ‘vô địch’ đối với người như Vương Trùng Dương còn thiếu một chút.

“ Trong thiên hạ này có một người ta còn chưa vượt qua, hai người có thể làm đối thủ của ta, hai người trong tương lai có thể vượt qua ta, mấy chữ vô địch thiên hạ ta vẫn là không dám nhận”.

“Tiểu tử, tư chất của ngươi rất cao, ngày hôm nay ta cũng rất vui vẻ gặp ba cái vãn bối trong đám các ngươi vì vậy ta cho mỗi người một hồi tạo hóa, ngươi vượt xa rất xa rất xã tiểu tử họ Quách kia nhưng chính vì ngươi vượt qua hắn rất xa ta liền không hy vọng ngươi lạc lối, không hy vọng ngươi bị vây cả đời vào trong mê cung do chính mình tạo ra”.

“Quách Tĩnh làm người cương trực, thật thà, tâm trí cực kỳ kiên định cho dù tư chất của hắn không cao nhưng chỉ cần có cơ duyên, có nghị lực đồng thời giữ được sự kiên định của bản thân, tương lai của hắn liền không cách nào quan sát được, trong ba người các ngươi ta muốn chỉ điểm nhất là ngươi, không phải cái gì nhiều cũng là tốt, quý tinh chứ đừng quý đa “.

“Cuối cùng là Dung nhi, thật ra ta cùng mẫu thân của nàng có quan hệ không hề tệ, nàng thật sự rất giống A Phùng, từ tính cách, dung mạo thậm trí là cả sự thông minh cơ trí kia, võ công của ta vốn không thích hợp với nữ tử, ta lại càng không thể chỉ điểm cho nàng cái gì bởi tầm mắt của nàng không giống mấy người tập võ chúng ta, ngươi mang cái này về cho Dung nhi, nói với nàng võ công không phải là thứ quan trọng nhất nhưng hành tẩu trên giang hồ không thể không có một chút võ công phòng thân”.

Lại một quyển bí điển nữa từ trong tay Vương Trùng Dương xuất ra bất quá khi Vô Song nhìn thấy mấy dòng chữ trên đó thân hình liền nhè nhẹ run lên, hắn dĩ nhiên.. lại đang cầm Ngọc Nữ Tâm Kinh?.

Vô Song một lần nữa ngẩng đầu lên muốn nhìn thấy thân ảnh của Vương Trùng Dương chỉ tiếc đến một cái bóng cũng không thấy nữa, nắm trong tay Ngọc Nữ Tâm Kinh mà Vô Song vẫn cảm thấy không cách nào bình tĩnh được, so với Không Minh Quyền mà Vương Trùng Dương tặng Quách Tĩnh thì Ngọc Nữ Tâm Kinh này trong mắt Vô Song còn quý trọng hơn nhiều.

Vô Song thật ra không quan tâm lắm đến nội công bên trong Ngọc Nữ Tâm Kinh dù sao nếu Hoàng Dung muốn học nàng đã sớm học Cửu Âm Chân Kinh chứ không cần đến Ngọc Nữ Tâm Kinh tuy nhiên... Ngọc Nữ Tâm Kinh lại có khả năng trú nhan kinh hãi thế tục, so với Bất Lão Trường Xuân Công của Tiêu Dao Phái chưa chắc đã thua kém bao nhiêu.

Nắm lấy Ngọc Nữ Tâm Kinh rồi khẽ cất vào vạt áo, Vô Song khẽ chắp tay cúi đầu cảm tạ Vương Trùng Dương sau đó khóe miệng hơi hơi cong lên, Vương Trùng Dương trong thế giới này có lẽ... không giống Vương Trùng Dương trong Kim Dung thế giới ít nhất có lẽ Trùng Dương Chân Nhân cùng Lâm Triều Anh quan hệ không tệ như vậy thậm chí biết đâu được bọn họ đã sớm thành một đôi thần tiên quyến lữ?.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio