Ở giữa sân lúc này là một mảnh tịch mịch, hoàn toàn tịch mịch thậm chí đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Vô Song đứng giữa sân, từ trên người hắn hàn khí tỏa ra đến mức Quách Phù run cầm cập, hàn khí kết hợp với ánh mắt lạnh như băng của Vô Song lại càng thêm đáng sợ.
Vô Song không tu luyện hàn băng công pháp có điều hắn lại là Tiên Thiên Chí Âm Thể, hàn khí xuất hiện trên người hắn vốn hết sức bình thường, có điều đây là lần đầu tiên Vô Song có thể cảm nhận được hàn khí từ trong cơ thể mình ảnh hưởng được đến không gian xung quanh.
Quách Phù dưới ánh mắt của Vô Song lúc này căn bản không dám mở miệng, cũng không dám tiếp tục khóc, cả người run rẩy nhìn Vô Song, trong ánh mắt nàng ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.
Vô Song mắt liếc nhìn Quách Phù, chậm rãi mở miệng.
“Không có lần sau”.
Quách Phù hiện nay nào dám cãi lời Vô Song, nàng run rẩy vô thức gật đầu.
“Vâng... vâng”.
Vẻ mặt của Quách Phù hiện nay ủy khuất vô cùng.
“Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé, hy vọng cô ta lấy đây làm bài học, lớn lên thu liễm một chút”.
Nghĩ thầm trong lòng câu này, sau đó Vô Song quay đi, hắn lười nhìn Quách Phù thêm lần nào, càng nhìn chỉ càng thêm chán ghét, thứ Vô Song quan tâm lúc này là hai vị sư huynh đang trố mắt nhìn mình ở xa xa, hắn không hiểu hai con hàng này rốt cuộc đang muốn đùa nghịch cái gì?.
Vô Song khó hiểu thì hai vị sư huynh của hắn phải khó hiểu .
Đây là lần đầu tiên hai người thấy Vô Song ra tay, tuy trong thư Vô Hà Tử muốn Vô Song nháo sự càng lớn càng tốt có điều hai người từ lúc Vô Song tiến lên vẫn luôn chuẩn bị ra tay cứu hắn.
Vô Song năm nay mới chỉ có tuổi, ở tuổi này dĩ nhiên có thể đánh gục hơn hộ vệ trong phủ Quách Tĩnh?, điều này nói ra sợ không ai tin tưởng.
Phải biết đám hộ vệ này đều là nhân vật từng đi qua chiến trường, cho dù tam lưu cao thủ bình thường cũng chưa chắc có thể một lượt đánh bại toàn bộ bọn họ.
Quan trọng nhất là cách Vô Song ra tay, quá đẹp, quá nhanh gọn mà cũng quá chính xác.
Đám hộ vệ này đều qua huấn luyện, muốn một đòn đánh gục luôn bọn họ chỉ sợ không phải dễ bởi chỉ cần còn có thể đứng lên, đám bọn họ sẽ nhất định đứng lên, phi thường khó giải quyết vậy mà dưới tay Vô Song không một ai có thể tiếp tục chiến đấu?, căn bản là một đòn tất sát.
Đây cũng không phải hoàn toàn là công của Quỳ Hoa Bảo Điển, loại lực sát thương này một phần rất lớn đến từ Dược Vương Thần Châm.
Vô Song chỉ đâm duy nhất một nhát nhưng toàn bộ đều là yếu huyệt trên cơ thể, đều ảnh hưởng rất lớn đến nửa phần thân dưới, đặc biệt là chân trụ, điều này mới là nguyên do chính khiến hộ vệ của Quách Phủ không có cách nào đứng lên, tiếp tục chiến đấu.
Lực sát thương của Vô Song hiện nay quả thật là rất lớn, chỉ cần để vũ khí của hắn xuyên qua, hắn đều có tự tin kích sát đối phương.
..........
Lúc Vô Song vừa quay đi, đột nhiên một âm thanh nam tính vang lên.
“Tiểu cô nương còn trẻ mà võ công kinh người, tại hạ thật sự bái phục, có điều Phù muội với ta có giao tình không tệ, ta liền không có cách nào đứng nhìn rồi”.
Giọng nói này vang lên, khiến Vô Song nhíu mày, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh vui sướng của Quách Phù.
“Doãn đại ca”.
Vừa nghe Quách Phù nói chữ này, Vô Song khuôn mặt liền đen lại.
Họ ‘Doãn’ trong thiên hạ không ít nhưng họ ‘Doãn’ trong Kim Dung chỉ có một người, người này chỉ sợ là nhân vật bị cư dân mạng muốn chém nhất trong Kim Dung, đại danh đỉnh đỉnh đồ long đại hiệp – Doãn Chí Bình.
Vô Song lập tức quay đầu lại, ánh mắt phi thường lạnh lùng nhìn đạo nhân vừa xuất hiện.
Kẻ này một thân đạo bào màu xanh nhạt, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen búi cao mang lại cho người khác một cảm giác xuất trần, chính khí đường đường.
Người này cũng không cùng độ tuổi với Vô Song, ít nhất nhìn trên khuôn mặt của hắn cũng có vài phần trưởng thành, chỉ sợ chí ít cũng đã - tuổi có điều kể cả như thế, cũng không khiến Vô Song cảm thấy một tia áp lực nào.
Người làm cho Vô Song gặp áp lực là một vị đạo trưởng đằng sau, người này râu dài màu đen, có thể nói bộ râu rất đẹp, tóc đen búi cáo, cả người mặc đạo bào màu xanh, tay cầm một cây phất trần, sau lưng đeo trường kiếm, huyệt thái dương nhô ra, hai mắt như tinh quang.
Chỉ cần bằng mắt nhìn, Vô Song cũng biết vị đạo trưởng kia không phải là người hắn có thể giải quyết.
Nhìn cặp đôi này, Vô Song liền lập tức nghĩ đến ‘Toàn Chân Giáo’ đồng thời hắn cũng càng thêm chắc chắn nhận định của mình, kẻ họ ‘Doãn’ kia có lẽ thật sự là Doãn Chí Bình.
Quả nhiên Vô Song không có đoán sai, chỉ thấy nam tử kia tiến lên một bước che cho Quách Phù, vẻ mặt mỉm cười.
“Tại hạ Toàn Chân Giáo đệ tử đời thứ ba – Doãn Chí Bình, không biết cô nương phương tính nơi nào?”.
Vô Song lần này thật sự muốn nổi khùng, trong lòng của hắn đã âm thầm chửi Vô Hà Tử không biết bao nhiêu lần.
“Chết tiệt, lần này bị lão già kia hố thảm rồi, rốt cuộc ta thật sự giống nữ nhân như vậy?”.
Doãn Chí Bình thấy Vô Song im lặng không đáp, trong mắt liền hiện một tia khó hiểu, có điều vẫn tương đối giữ vẻ nho nhã, chỉ mỉm cười đứng nhìn Vô Song.
Toàn Chân Giáo hiện nay đã không còn là Toàn Chân Giáo của năm về trước.
Vương Trùng Dương lực áp quần hùng là việc đã qua, vị tổ sư này bất hanh tạ thế quá sớm, dẫn đến Toàn Chân GIáo như rắn mất đầu.
Chu Bá Thông cũng có thể tính là đại cao thủ trên giang hồ tuy nhiên tính cách lại quá trẻ con hơn nữa lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản không thể đứng ra làm chỗ dựa cho Toàn Chân GIáo.
Toàn Chân Giáo hiện nay do Đan Dương Tử - Mã Ngọc đứng đầu, bất quá Đan Dương Tử người này căn bản không được cao thủ thực sự trong thiên hạ để vào mắt, cho dù Toàn Chân Thất Tử cùng nhau hợp lực cũng không tính là cái gì.
Vì điểm này Toàn Chân GIáo muốn giữ được vị thế chỉ có cách ôm một cái đùi đủ chắc chắn, cái đùi này còn ai khác ngoài Bắc Hiệp – Quách Tĩnh?.
Năm đó thất quái cùng Mã Ngọc đều có ân với Quách Tĩnh, với tính cách của người này có ân tất báo, đương nhiên sẽ không quên Toàn Chân Giáo ân tình, cho dù Quách Tĩnh đối với Khưu Xử Cơ tương đối không bằng lòng nhưng đối với Toàn Chân Giáo vẫn luôn kính trọng, đối với mã Ngọc đạo trưởng vẫn luôn mang ân, Toàn Chân Giáo trên giang hồ hiện nay vẫn cực có danh tiếng chính là nhờ Vương Trùng Dương đã chết cùng Quách Tĩnh hiện nay ban tặng.
Thân là thiên tài hàng đầu của thế hệ thứ ba Toàn Chân Giáo, trọng trách của Doãn Chí Bình thực sự rất nặng, thậm chí Doãn Chí Bình còn được Toàn Chân Giáo cao tầng giao nhiệm vụ tiếp cận Quách Phù.
Nếu Quách Phù có thể gả cho Toàn Chân Giáo, bản thân Toàn Chân Giáo tương lai liền được đảm bảo, đây là một loại đầu tư, một loại đầu tư mang lại lợi nhuận khổng lồ.
Ngày sinh nhật của Quách Tĩnh, đương nhiên Toàn Chân Giáo phải cử người đến, cũng rất may mắn lại gặp cảnh ‘Quách Phù’ bị người khác bắt nạ t.
Doãn Chí Bình đương nhiên sẽ nhận trách nhiệm đứng ra bảo vệ vị Quách công chúa này.
Cho dù Doãn Chí Bình bị dung mạo của Vô Song làm cho bất ngờ không thôi nhưng giữa Quách Phù cùng ‘tiểu cô nương tóc trắng’, Doãn Chí Bình đương nhiên sẽ chọn Quách Phù.
Hên cho Doãn Chí Bình, Vô Song không biết hắn đang nghĩ gì, nều Vô Song biết chỉ sợ... chỉ sợ có án mạng xảy ra.
Bất chấp Doãn Chí Bình nho nhã ra sao, cũng mặc kệ kẻ này có phong phạm chính nhân quân tử thế nào bản thân Vô Song cũng sẽ không quan tâm, trái lại khi nhìn thấy Doãn Chí Bình cố tình bày ra cái loại phong phạm này cho Vô Song xem, hắn chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy rất muốn đánh cho đối phương thành cái đầu heo.
Hắn căn bản không phải nữ nhân, cái loại bộ dáng này liền là muốn bày cho ai xem?.
“Có việc gì?, muốn ra mặt cho cô ta thì tiến lên, nếu không thì biến”.
Vô Song lạnh lùng đáp, trong ống tay nhè nhẹ rung động, hai cây châm ngọc lại một lần nữa xuất hiện.
Doãn Chí Bình nghe vậy liền nhíu mày, bất quá hắn cũng không sợ Vô Song, hắn là thiên tài đứng đầu thế hệ thứ ba của Toàn Chân Giáo, thực lực cùng tự tin vẫn phải có, hơn nữa hắn hiện nay đã tuổi, việc gì phải ngại một ‘tiểu cô nương’ mới - tuổi?.
Càng quan trọng hơn là, sau lưng hắn hiện nay Quách Phù đang dùng khuôn mặt sung kính quan sát, cơ hội lấy hảo cảm của Quách Phù, Doãn Chí Bình không thể không ra tay.
Hai tay chắp lại, vẫn giữ cái hình tượng chính nhân quân tử của mình, Doãn Chí Bình nho nhã mỉm cười.
“Vậy tại hạ liền thỉnh giáo cô nương rồi”.
Doãn Chí Bình vừa dứt lời, Vô Song đã biến mất.
Sau đó khuôn mặt vốn cực độ tự tin của hắn biến thành kinh hãi, chỉ thấy Vô Song đã lướt đến trước mặt mình, châm ngọc đâm thẳng vào mắt Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình cũng không chậm, lập tức cả người lướt về phía sau, có điều khi hắn lùi lại mới bi ai phát hiện, Quách Phù đang ở cách đó rất gần.
Doãn Chí Bình lập tức cắn răng, một giây trước hắn còn đang nghĩ có nên ‘nhường’ hay không, một giây sau ngực áo đã ướt đẫm.
Doãn Chí Bình rốt cuộc cũng phải vận nội công, trường kiếm sau lưng rút ra, chém thẳng về phía Vô Song, muốn bức hắn lùi lại hoặc ít nhất ngăn cản tốc độ kinh người của Vô Song.
Đáng tiếc Vô Song nào thèm để ý?.
Lúc này chỉ thấy châm ngọc của Vô Song hoàn toàn xuất hiện trong mắt thế nhân, một cây châm rất mảnh cũng rất xinh đẹp được làm hoàn toàn bằng ngọc bích, chiều dài khoảng trên dưới cm, Vô Song dùng đầu châm mạnh mẽ đỡ một kiếm của Doãn Chí Bình.
Tay kia nhẹ rung lên, châm ngọc liền rời khỏi tay hắn, bắn thẳng vào cổ họng đối phương.
Doãn Chí Bình kinh hãi gần chết, vội lùi lại né tránh, hắn lần này không lùi không được.
Lùi lại một bước, khí thế liền yếu hơn một lần, quan trọng nhất Vô Song lại có thể tăng cường áp lực.
Cổ tay hắn hơi động, châm ngọc lại được kéo về, sau đó dùng tay đâm thẳng về phía trước.
Vô Song như một bóng ma nhảy múa, tốc độ của hắn quá nhanh, áp đảo hoàn toàn Doãn Chí Bình, bản thân Doãn Chí Bình chỉ có thể đau khổ chống đỡ, bị ép xuống hạ phong toàn diện, từng bước từng bước một lùi lại.
Rốt cuộc hắn bị Vô Song ép đến mức chuẩn bị lùi thẳng đến vị trí của Quách Phù, Doãn Chí Bình cũng chỉ đàng cắn răng, hắn biết lúc này không xuất toàn lực liền không xong.
Chỉ thấy một chân Doãn Chí Bình dẫm xuống mặt đất, cả người bay thẳng lên trời cao.
Không hẳn là ‘bay’ mà là nhảy.
Vô Song không rõ tại sao Doãn Chí Bình dĩ nhiên có thể nhảy cao như vậy, ít nhất nhảy cao gấp lần người bình thường, độ cao này Vô Song căn bản không có khả năng áp sát.
Ánh mắt nhíu lại nhìn Doãn Chí Bình, sau đó ánh mắt của Vô Song liền trở nên ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được, khí thế của Doãn Chí Bình thay đổi.
Doãn Chí Bình cũng không có cách nào duy trì độ cao quá lâu, nhưng hắn lúc này ngập tràn tự tin, bởi ít nhất hắn có thể chuyển thủ làm công.
“Cô nương cẩn thận, Toàn Chân Kiếm Pháp”.
Doãn Chí Bình xuất kiếm, đây là lần đầu tiên hắn tấn công Vô Song.
Đây cũng là lần đầu tiên Vô Song gặp một đối thủ biết dùng võ kỹ.
Trên giang hồ Toàn Chân Kiếm Pháp không tính là cao siêu kiếm pháp nhưng cũng tốt hơn cầm kiếm khua loạn nhiều lắm, ít nhất có thể thấy Doãn Chí Bình phi thường tự tin với kiếm pháp của mình.
Bước đi nhịp nhàng, kiếm kiếm xuất ra, khí thế của Doãn Chí Bình vậy mà càng ngày càng tăng nhanh.
Vô Song bắt đầu tỏ ra yếu thế, dưới Toàn Chân Kiếm Pháp của đối phương, Vô Song rất khó tới lui tự do.
Nhìn thấy Doãn Chí Bình càng ngày càng thắng thế, vị đạo sư đứng xa kia ánh mắt xuất hiện một tia vui vẻ, về phần Quách Phù lại càng ngày càng hưng phấn, trong mắt nàng Doãn đại ca thật sự cực kỳ lợi hại.
........
“Sư huynh, thế nào đây?”.
Thư Sinh quay đầu lại hỏi Phán Quan.
Phán Quan vuốt vuốt cằm nhìn Vô Song rồi lại nhìn Doãn Chí Bình.
“Chờ thêm một lúc đi, tiểu tử kia bước chân cực kỳ nhịp nhàng, không có dấu hiệu hoảng loạn, chỉ sợ có tính toán. Tiểu tử này thật mẹ nó tà môn”.
Phán Quan dứt lời cũng không quên ‘chửi’ một câu, trong mắt vị tứ sư huynh này, Vô Song càng ngày lại càng yêu nghiệt.
............
“Lão Hà, tiểu tử kia đang làm gì?, đừng bảo lại là một cái nữ nhân họ Lý thứ hai, giang hồ có một họ Lý là quá đủ rồi ”.
Lúc này ở gần đó có hai lão nhân cũng đang quan sát cuộc chiến.
Một người chính là Vô Hà Tử đã gọi Vô Song đến Tương Dương Thành.
Người thứ hai là một lão nhân râu tóc bạc phơ, ở giữa trán có một cái bớt tròn màu đỏ, thân mặc áo gai màu xanh, thoạt nhìn có vài phần giản dị.
“ Cái này lão phu cũng không biết, tiểu tử này vốn tà môn, có điều để so với Lý Thu Thủy chỉ sợ không bằng, tư chất của đứa trẻ này vốn thiên về ngộ tĩnh, nó không có ánh mắt của Lý Thu Thủy, muốn giống như nữ nhân đó chỉ sợ quá khó”.
Lão nhân áo xanh ở một bên mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt khẽ đổi.
“Họ Quách đến rồi, lão phu không thích hắn, ta liền đi trước, có gì hẹn gặp lại ở Lục Trúc Thôn, lão phu vì ngươi chuẩn bị bình rượu ngon”.
Nói xong lão nhân lập tức phi thân, chân lướt nhẹ trong hư không sau đó biến mất, để lại Vô Hà Tử đứng một mình khe khẽ mỉm cười.
“Tiểu tử, nhất định không được thua nha, nếu mà thua ta bắt ngươi bổ củi tháng, Quỳ Hoa Bảo Điển sao có thể thua kiếm pháp mèo ba chân kia?”.
Đối với Vô Hà Tử, Toàn Chân Kiếm Pháp quả thật giống kiếm pháp mèo ba chân, căn bản không vào được mắt ông ta.
..........
Tuần này ngày chương
h chiêu - chiều - h tối – h sáng
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan