Vô Song tốc độ thực sự cực nhanh, nếu hắn toàn lực di chuyển thậm chí có thể so sánh với đế vị cao thủ dù sao Tu La Vương trước đây nếu không phải có trạng thái đặc biệt gia trì - phần sẽ không đuổi kịp Vô Song.
Vô Song hướng về Hành Dương Thành mà chạy bất quá không phải hắn muốn cứu Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến mà là hắn hiện tại không biết đi đâu, tâm thần của hắn căn bản không thể yên nổi, hắn chỉ coi Hành Dương Thành là một nơi phải chạy đến, phải hướng về.
Thành Hành Dương lúc này đang có sự kiện gì bản thân Vô Song cũng không biết, đối với hắn hiện tại hắn chỉ mong có một kiện đại sự xuất hiện để hắn tự ma túy chính mình, để cho hắn có thể toàn tâm toàn ý hướng về cái công việc kia mà làm, có thể đè xuống bất an trong lòng.
Giây phút Vô Song tỉnh lại đương nhiên Cơ Vô Song cũng nhận ra, lúc này Cơ Vô Song cũng đã rời khỏi Giang Nam đang hướng về Mã Vương Động rồi đến Ngô Việt Đông Đạo lại qua Phúc Kiến.
Cơ Vô Song tốc độ so với Vô Song chỉ có hơn chứ không có kém, di chuyển né tránh yêu cầu linh hoạt thì không bằng nhưng chạy đường dài Cơ Vô Song tuyệt đối mạnh hơn bản thể.
Cơ Vô Song thân thể đã vượt xa đế vị bình thường hơn nữa còn chuyên tu Lăng Ba Vi Bộ của Tiêu Dao Phái, dùng Lăng Ba Vi Bộ một đường di chuyển sẽ gây áp lực rất lớn cho phần chân nhưng ai bảo Cơ Vô Song thân thể quá biến thái đây?, chút tác dụng phụ này hoàn toàn có thể bỏ qua dẫn đến Cơ Vô Song gần như có thể không ngừng không nghỉ mà di chuyển, chẳng bao lâu đã tới Vương Bản Sơn.
Khi Vô Song chia tay Quỳnh Hương thì Cơ Vô Song cũng liền thả Lam Đình cùng Tương Vân xuống, sắc mặt rốt cuộc có chút mệt mỏi.
Nơi Cơ Vô Song dừng chân là một hang động nhỏ trong thâm sơn, cái hang đá này là do chính tiểu Lam Đình tìm thấy.
Lam Đình từ nhỏ sống trong Miêu Cương, khả năng định hướng cùng độc lập sinh tồn của cô bé trong những cánh rừng phải nói là rất cao.
Thả hai nữ xuống, Cơ Vô Song không khỏi dựa lưng vào thành tường hơi thở ra một hơi.
Đoạn đường này đi cũng chẳng phải dễ chịu, Cơ Vô Song có thể cảm thấy bình thường nhưng mà Tương Vân cùng Lam Đình thì không.
Lam Đình vừa được hạ xuống đã nằm thẳng xuống đất, cực kỳ mệt mỏi mà kháng nghị.
“Cơ tỷ tỷ, ta không chịu được nữa, Đình Đình bắt đền ngươi, thật sự đau quá “.
Ở bên cạnh Tương Vân cũng hơi hơi không chịu được nhưng mà nàng không nói gì chỉ tìm một chỗ mà nghỉ ngơi, khi nghe thấy Lam Đình than phiền Tương Vân mới mỉm cười mà mở miệng.
“Đình Đình, Cơ tỷ tỷ một đường cũng rất mệt mỏi rồi, đừng nhiễu tỷ tỷ nữa, ra đây tỷ liền dán cao cho muội “.
Lam Đình nghe vậy cũng biết Tương Vân nói có lý chỉ là nàng còn nhỏ không thể không than phiền một cái.
Nàng không hiểu tại sao rõ ràng có xe ngựa mà Vô Song lại hai tay mang theo hai người một đường bỏ chạy, có thể nói là không ngủ không nghỉ, mãi đến khi đêm đen tối mịt mới tìm chỗ đốt lửa trại dừng lại.
Cảm giác bị một người ôm eo sau đó cắp trong cánh tay một đường di chuyển tuyệt đối không dễ chịu gì, cũng may Vô Song còn biết nghỉ ngơi nếu không Lam Đình cảm thấy sống lưng của nàng liền gãy đôi mất.
Nghe thấy Tương Vân nói thoa thuốc Lam Đình ánh mắt sáng lên, lại lê thân thể mệt mỏi đến bên cạnh Tương Vân tỷ tỷ của nàng, mấy ngày hôm nay nàng có thể ngủ ngon trong đêm toàn bộ đều là nhờ thuốc của Tương Vân, thật sự rất thần kỳ.
Tương Vân cười cười, bắt đầu vì Lam Đình thoa thuốc sau đó ánh mắt nhìn về phía Vô Song, nàng có thể nhìn thấy Vô Song sắc mặt cũng không tốt, Tương Vân lập tức lo lắng.
“Tỷ tỷ? “.
Nàng cũng không biết Vô Song đang nghĩ gì vì vậy liền cảm thấy Vô Song đang bị lao lực, lập tức lại nói.
“Tỷ tỷ, muội không biết tại sao phải gấp như vậy nhưng nếu thân thể tỷ tỷ đến giới hạn không bằng nghỉ ngơi một chút xem sao? “.
Tương Vân nói vậy Vô Song cũng chỉ hướng về phía nàng cười cười.
Vô Song chỉ cầu nhanh chóng rời khỏi Giang Nam là vì không muốn đụng mặt với thế lực của Ngô Tam Quế, ai mà biết vị bá chủ phương nam kia còn có bao nhiêu đế vị cường giả giúp đỡ, cho dù thân phận nữ tử hiện tại thì căn bản không có bất cứ liên quan gì tới Vô Song kia thậm chí nếu Cơ Vô Song dùng một chút thủ đoạn cũng có thể tiến vào Trấn Nam Vương Phủ làm khách, trở thành một thành viên chủ chốt trong thế lực của Ngô Tam Quế nhưng đây tất nhiên không phải con đường Vô Song muốn chọn.
Không biết vì lý do gì đối với Ngô Tam Quế bản thân Vô Song luôn muốn tránh càng xa càng tốt.
“Cũng không có chuyện gì, nghỉ ngơi một đêm là được, cũng không phải chuyện gì to tát “.
Nói xong để cho Tương Vân yên tâm, Cơ Vô Song trực tiếp ngồi xuống giả vờ tu luyện bất quá trong lòng cũng là không yên tĩnh.
Mục tiêu của Cơ Vô Song là hướng về Dược Vương Cốc gặp ông ngoại, tình hình của ông ngoại hiện tại theo lời Lam Giác nói cực kỳ không ổn, Cơ Vô Song không thể không đến.
Việc của ông ngoại chưa xong thì lần này chính bản thể của Vô Song lại có vấn đề, tất nhiên lý do tại sao thì Cơ Vô Song cũng hiểu tuy nhiên Cơ Vô Song lúc này lại bình tĩnh hơn Vô Song nhiều.
Có một sự thật mà bất kể Vô Song hay Cơ Vô Song đều nhận ra, cái gọi là tiên thiên liên ngẫu, cái gọi là phân thân... có lẽ không đơn giản như lời Độc Cô Cầu Bại nói.
Sự việc càng ngày càng có chút rắc rối.
_ _ _ __ _ _ _
Vô Song một đường hướng về Hành Dương, vị trí của hắn lúc này cũng cách thành Hành Dương không quá xa, hắn cũng đang ở địa phận Giang Nam.
Từ Giang Nam tiến về Hành Dương Thành nếu Vô Song toàn lực di chuyển cũng chỉ mất chưa đến ngày, hắn lúc này cũng tương đối hy vọng sự kiện Chậu Vàng Rửa Tay của Lưu Chính Phong chưa diễn ra bởi hơn ai hết Vô Song hiểu cái sự kiện này bi thảm đến mức nào, thân là người hậu thế hắn cũng không muốn thảm án Lưu phủ diễn ra.
Đất Giang Nam là đất của Ngô Tam Quế, Vô Song đương nhiên cũng không muốn ở lại đặc biệt trong trường hợp rất có khả năng chạm mặt Long Đế cùng Tu La Vương.
Long Đế thì cũng thôi đi bởi Long Đế hiện tại gặp Vô Song chỉ có khả năng đi đường vòng nhưng mà Tu La Vương rất khác, kẻ này Vô Song cũng không chắc có thể thắng hơn nữa đây còn là sân nhà của chính hắn.
Vô Song cũng như Cơ Vô Song căn bản không dám dừng lại ở Giang Nam quá lâu tuy nhiên trong quãng đường di chuyển Vô Song rất nhanh nhận ra một điều, cung đường này có chút vấn đề.
Hắn không đi đường thành thị lại càng không đi đường lớn, gần như chỉ vòng rừng mà đi hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh nhưng lại không ảnh hưởng tới khả năng quan sát của Vô Song, hắn có thể thấy được một vài ký hiệu được khắc lại trên đường.
Nhìn thấy mấy cái ký hiệu này Vô Song không dừng lại nhìn không được, ký hiệu này hắn cũng không lạ gì, đây là ký hiệu dẫn đường của Thiên Địa Hội, là ký hiệu liên lạc dùng cho riêng Thiên Địa Hội.
“Là Thiên Địa Hội sao?, Thiên Địa Hội phương Bắc, Hồng Hoa Hội phương Nam hai bên rất ít khi can thiệp vào địa bàn cảu nhau, nay sao lại xuất hiện ký hiệu ở chỗ này? “.
Vô Song híp mắt lại nhìn vào ký hiệu kia sau đó rất nhanh quyết định lần theo ký hiệu mà đi, hắn biết hiện tại thời gian của mình tương đối gấp nhưng mà nếu có thể liên lạc với Thiên Địa Hội thì không thể không thử đi.
Thiên Địa Hội có thể sánh ngang với Cái Bang về hệ thống thông tin, có Thiên Địa Hội giúp đỡ việc tìm chúng nữ sẽ dễ hơn nhiều, thế là Vô Song lại chuyển hướng.
Một đường đi theo ký hiệu, thân ảnh Vô Song như quỷ mị vậy không bao lâu rốt cuộc liền có phát hiện, xung quanh không khí tràn đầy mùi tử khí, gần nơi đây chỉ sợ có một trận quyết chiến.
Quả như Vô Song dự đoán, trong một đoạn rừng sau đó khoảng m có rất nhiều xác người ngổn ngang đồng thời trang phục hai bên hoàn toàn khác nhau.
Một bên là áo vải hơn nữa cũng không phải trang phục đồng nhất còn một bên lại là trang phục của binh lính Thanh triều.
Trận chiến này chỉ sợ là một hồi tập sát, tập sát của nhà Thanh với Thiên Địa Hội hoặc Hồng Hoa Hội.
Đương nhiên hai bên chém giết Vô Song sẽ không có quá nhiều bất ngờ, tất cả chú ý của hắn liền dừng lại trên một nam tử, một người duy nhất còn có thể ngồi trên chiến trường.
Đây là một nam nhân tuấn tú, trên người khoác một tấm khăn tím, trên thân là áo da hổ, thân hình cao lớn dị thường ít nhất phải cao đến m.
Mái tóc đen rủ xuống hơi hơi che đi con mắt đã đỏ như máu, đôi tay cường tráng nắm lấy chuôi đại đao mà chống mạnh xuống đất, trên người đầy rẫy vết thương đồng thời hắn như từ trong huyết trì ra vậy, máu bắn tung tóe khắp toàn bộ cơ thể.
Người này ngồi trên thật nhiều thi hài, đa số đều là quan binh nhà Thanh hơn nữa chết có chút thảm gần như đại đao của hắn đi qua đến đâu thân thể binh lính liền bị cắt ra làm đôi, thanh đao kia quá mức kinh khủng, nó tỏa ra một thứ sát khí đáng sợ.
Vô Song bước về phía nam nhân này, kẻ này như phát hiện ra đưa ánh mắt đỏ ngầy nhìn Vô Song, trong miệng của hắn tỏa ra sát khí rất nồng.
“Là nhân sĩ võ lâm hay bè lũ triều đình? “.
Từ câu nói đầu tiên Vô Song cũng biết chắc người này theo con đường phản thanh phục minh, đối với triều đình thực sự mang theo thống hận.
“Nếu ta nói ta là người triều đình thì sao? “.
Vô Song thản nhiên mà đáp, nam tử này mới nghe thấy vậy liền gầm một tiếng, tiếng gầm như hổ gầm khí thế vô cùng, đại đao hướng thẳng về phía Vô Song bổ xuống.
Đáng tiếc uy thế người này đủ lớn nhưng hai bên trình độ kém rất xa, Vô Song bước sang ngang một cái thân hình như quỷ mị hiện ra sau lưng đối phương, một chân khẽ đưa ra trực tiếp đạp ngã người này xuống đất.
Tốc độ của Vô Song quá nhanh, nhanh đến mức đối phương căn bản không kịp phản ứng, đến khi lưng chạm xuống đất người này mới gầm lên một tiếng lại muốn cậy sức mà gồng người lên nào ngờ Vô Song dùng một tay đè thẳng xuống vai hắn, một cái đặt tay này như cả thiên địa ép xuống vậy làm cho đối phương căn bản không nhúc nhích nổi.
Người này hiện tại rõ ràng đang điên cuồng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết khoảng cách giữa hai người, sắc mặt hắn không khỏi hiện ra một tia sầu thảm đương nhiên kẻ này cũng không chịu buông tay đã không đứng lên được thì liền trực tiếp tấn công Vô Song, một quyền nhắm thẳng vào mặt hắn tuy nhiên người này nhanh cũng không nhanh được bằng Vô Song.
Vô Song trực tiếp dùng sức ấn xuống, kẻ bên dưới đau đến tái cả mặt toàn thân vô lực lại ngã nằm xuống đất, lúc này giọng nói của Vô Song mới vang lên.
“Hồ Phỉ, bình tĩnh một chút”.
Vô Song quả thực không ngờ lại gặp người quen ở đây, năm rồi hắn mới gặp lại vị huynh đệ này, tuy nhiên hiện tại trạng thái của Hồ Phỉ tuyệt đối không tốt.
Thời gian trôi qua Hồ Phỉ lại càng cho người ta cảm giác mạnh mẽ, càng giống một đầu mãnh hổ, khí thế càng ngày càng đáng sợ, Vô Song có thể cảm nhận được Hồ Phỉ chỉ sợ chuẩn bị bước một chân vào cảnh giới ngũ tuyệt, phải biết năm nay Hồ Phỉ mới tuổi.
Hồ Phỉ mạnh đến mức này đúng là ngoài tưởng tượng của Vô Song, hắn thực sự không ngờ Thiên Ý Thành lại đào tạo đệ tử tới cái trình độ này.
Mới năm trước Hồ Phỉ chỉ được tính là tông sư cường giả vậy mà năm sau hắn đã đặt một chân vào ngũ tuyệt cấp bậc.
Đương nhiên Vô Song không phải là Trương Tam Phong hắn không nhìn ra thiên địa này thay đổi lại càng không biết sư phụ của Hồ Phỉ chính là Xà Vương – Viên Thừa Chí – thúc thúc của chính hắn.
Nhìn toàn cảnh chiến trường Vô Song cũng nhìn ra Hồ Phỉ đang theo phe Thiên Địa Hội hoặc Hồng Hoa Hội, cái này cũng làm Vô Song cảm thấy tương đối tò mò dù sao thân là đệ tử Thiên Ý Thành cho dù bất mãn với triều đình cũng rất ít người dám công khai giúp đỡ đám người Phản Thanh Phục Minh kia.
Hồ Phỉ lần này thực sự bị đẩy đến tuyệt lộ, hắn như một sợi dây đàn bị kéo căng hết cỡ vậy tuy nhiên giây phút hắn bị Vô Song đè xuống lại cảm nhận thấy hàn khí chạy dọc cơ thể, hàn khí lạnh lẽo kia liền làm hắn tỉnh táo nhơn không ít.
Hồ Phỉ mở to mắt nhìn kẻ đang khống chế mình, đập vào mắt hắn đầu tiên là màu tóc trắng sau đó là một khuôn mặt thanh tú đến lạ thường đặc biệt khuôn mặt này cực kỳ trẻ trung, trẻ đến mức Hồ Phỉ còn cảm giác người này nhỏ tuổi hơn mình.
Hồ Phỉ nghe thấy Vô Song gọi tên thì lạ lắm, ánh mắt hơi ngước lên nhìn hắn, Hồ Phỉ lúc này cảm thấy toàn thân không thể động bản thân như cá nằm trên thớt nhưng cũng không cảm nhận được ác ý của Vô Song thế là đành hỏi lại.
“Ngươi nhận thức ta? “.
Vô Song nghe Hồ Phỉ hỏi vậy mới hơi ngớ ngươi, đúng là Hồ Phỉ không nhận thức hắn.
Nếu dùng dung mạo của Cơ Vô Song đến đây Hồ Phỉ chắc chắn nhận ra nhưng dung mạo của Vô Song hiện tại thì khác, ánh mắt Vô Song lập tức chớp động như có điều suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ sẽ phải dùng thân phận gì trò chuyện với vị huynh đệ này.
Nghĩ ngợi vài giây Vô Song rốt cuộc cũng không nhận mình là Vô Song, dùng ngữ điệu thần bí mà nói.
“Có, ta có biết qua ngươi, bản tọa là người Thiên Ý Thành “.
Vô Song cũng không sợ bị Hồ Phỉ phát hiện nói dối, Thiên Ý Thành có rất nhiều cao thủ không bao giờ xuất hiện trong mắt thế nhân, Hồ Phỉ căn bản không cách nào nhận ra toàn bộ cao thủ Thiên Ý Thành ngược lại thân là người Thiên Ý Thành có thể biết đến Hồ Phỉ thì cũng không phải chuyện gì.
Hồ Phỉ nghe Vô Song nói nội tâm cũng không có thắc mắc gì thậm chí lập tức tin tưởng.
“Là tiền bối Thiên Ý Thành sao?, người có thể thả Hồ Phỉ ra không, Hồ Phỉ có việc nhất định phải làm “.
Hồ Phỉ gọi Vô Song là tiền bối bởi hắn không cảm thấy cùng thế hệ trong Thiên Ý Thành có ai có thể dùng một tay khống chế hắn, đừng nói là thiên tài mà ngay cả trưởng lão trong Thiên Ý Thành cũng không thể, chỉ có hộ pháp trong rất ít xuất hiện mới đủ sức làm việc này, trong mắt Hồ Phỉ thì Vô Song chính là một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Ý Thành hoặc ít nhất cấp bậc tương đương.
Vô Song nghe Hồ Phỉ nói cũng không thả hắn ra, thân là thần y Vô Song có thể biết tình trạng thân thể của Hồ Phỉ nặng như thế nào, Hồ Phỉ thực sự đến giới hạn rồi.
Ánh mắt Vô Song hơi híp lại mà nói.
“Thân thể của ngươi thế này còn làm được việc gì? “.
Hồ Phỉ nghe vậy cắn răng mà nói.
“Có những việc không làm không được, tiền bối vẫn là thả Hồ Phỉ đi thôi “.
Vô Song rút tay lạ bất quá rất nhanh đặt tay lên ngực Hồ Phỉ, dùng nội lực ôn hòa bắt đầu đưa vào kinh mạch của hắn, giúp Hồ Phỉ ôn dưỡng cơ thể nhưng mà cũng không giải huyệt đạo cho vị huynh đệ này, vẫn tiếp tục thản nhiên mà hỏi.
“Theo ta thấy trên tay ngươi có không ít tính mạng binh sỹ triều đình đi, thân là đệ tử Thiên Ý Thành lại ra tay công khai với thế lực triều đình như vậy thực sự gan đủ lớn, ngươi chẳng nhẽ muốn liên lụy Thiên Ý Thành? “.
Hồ Phỉ nghe thấy ngữ điệu của Vô Song nhưng lại cảm thấy không có ý trách gì hắn, giọng nói cực kỳ thản nhiêu điều này làm nội tâm Hồ Phỉ khẽ động sau đó liền nói.
“Tiền bối, ta tháng sau liền tốt nghiệp, đã không còn là người Thiên ý Thành, sẽ không làm ảnh hưởng tới Thiên Ý Thành “.
“Vãn bối là người Hồ gia, tổ phụ đi theo Sấm Vương thành nghiệp lớn bản thân cũng phải có nghĩa vụ đi theo con đường của tổ phụ, cũng phải góp một tay đánh đuổi người Thanh ra khỏi đất Trung Nguyên”.
Nghe Hồ Phỉ nói vậy Vô Song bản thân cũng chỉ biết thở dài, cái gọi là Phản Thanh Phục Minh này đã đi sâu vào suy nghĩ của quá nhiều người.
Ngoại trừ điểm này ra đại não Vô Song đột nhiên nhớ tới một việc.
Hồ Phỉ họ Hồ.
Gia phụ của Hồ Phỉ từng đi theo Sấm Vương làm nghiệp lớn.
Vô Song thực sự nhớ tới một người, một người nhiều năm trước cũng có thể coi là có ân tình với Vô Song.
Một trong ngũ đại chí tôn của võ lâm, một trong năm nhân vật mạnh nhất dưới đế vị - Phi Thiên Hồ Ly – Hồ Bình.
Đao pháp của Hồ gia Vô Song đã được lĩnh giáo, đừng nói là năm trước mà cho dù là Vô Song hiện tại hắn cũng cảm thấy đây là loại đao pháp cường đại hàng đầu thiên hạ, Hồ Phỉ đúng là rất có thể là hậu nhân của người này.
Bất kể là vì Hồ Phỉ hay là vì vị tiền bối Hồ Bình kia lần này Vô Song có lẽ vẫn nên ra tay.
“Hồ gia đao pháp của ngươi ta cũng từng nhìn thấy, ngươi là hậu nhân của Phi Thiên Hồ Ly? “.
Hồ Phỉ nghe Vô Song nhận ra tổ phụ của mình lại cảm thấy ngữ khí của Vô Song cũng không mang ác ý liền cắn răng gật đầu.
“Tiền bối biết tổ phụ của ta? “.
Vô Song lần này không đáp chỉ hơi gật đầu rồi lại nói.
“Thôi được, thương thế như của ngươi hiện tại xuất thủ chỉ có chết sớm, tiếp tục liều mạng chỉ dẫn đến kinh mạch đứt gãy, cho dù sau này ôn dưỡng tốt con đường võ đạo cũng tự hủy, nếu ngươi là hậu nhân của Phi Thiên Hồ Ly thì ta càng không thể để ngươi bị hủy ngày hôm nay, nói xem việc ngươi muốn làm là gì, nếu không đi ngược lại ý ta,ta liền giúp ngươi một tay “.
Hồ Phỉ nghe vậy hai hàng lông mày nhíu lại nhưng Hồ Phỉ cũng biết Vô Song nói không sai, thân thể như hắn hiện tại không tiếp tục chiến đấu được nữa, Hồ Phỉ rốt cuộc hướng về phía Vô Song cắn răng nói.
“Tiền bối, trong Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội có gian tế, lần này quân Thanh đánh úp, người hai hội liều mạng chống cự... Hồ Phỉ cũng dừng hết sức ngăn địch mở đường máu cho Trần tổng đà chủ rời đi tuy nhiên Trần tổng đà chủ cũng bị thương rất nặng lại thêm cao thủ triều đình truy sát chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn... ta cầu tiền bối ra tay cứu lấy Trần tổng đà chủ “.
Trần tổng đà chủ trong miệng Hồ Phỉ không nói cũng biết là Trần Cận Nam.
Nếu là Trần Gia Lạc thì sẽ được gọi là Trần đại đương gia.
Trần Cận Nam, lại thêm một người quen của Vô Song nhưng mà kẻ khi nghe đến tên kẻ này Vô Song lại không mấy vui vẻ.
Trần Cận Nam sống hay chết Vô Song tạm thời không quá để ý nhưng mà Trần Cận Nam là người sẽ dẫn Vi Tiểu Bảo vào triều đình Đại Thanh tức là người sẽ tranh đoạt Vi Tiểu Bảo với Vô Song.
Lại nhìn Hồ Phỉ, Vô Song rốt cuộc vẫn quyết định nhận lời bất quá hắn thật sự không ngờ Hồ Phỉ lại nói tiếp một câu.
“Trần tổng đà chủ lần này chạy thoát nhưng bị cao thủ triều đình truy sát, bọn chúng muốn từ miệng Trần tổng đà chủ moi ra được thông tin của Xà Vương, Xà Vương lúc này... cũng bị thương rất nặng đồng thời chỉ có Trần tổng đà chủ biết nơi ở của người... Trần tổng đà chủ đương nhiên sẽ không phản bội Xà Vương nhưng nhất định sẽ bị quan binh nhà Thanh tra tấn sống không bằng chết “.
“Vãn bối biết tiền bối là người Thiên Ý Thành cũng không có ý chống lại Thanh triều nhưng tiền bối đã quen biết tổ phụ ắt hẳn cũng biết đến Xà Vương, coi như vãn bối xin tiền bối vì an nguy của Xà Vương mà cứu lấy Trần tổng đà chủ “.
Câu nói này tuyệt đối chí mạng, ai Vô Song có thể không quản nhưng Xà Vương hắn nhất định phải quản.
Một tay đưa ra nâng Hồ Phỉ lên, Vô Song ánh mắt híp lại.
“Ngươi dẫn đường “.
Nhìn theo ngón tay của Hồ Phỉ khó khăn chỉ về một phía, Vô Song lập tức biến thành một bóng ảnh biến mất, cho dù mang thêm một người tốc độ cũng vẫn nhanh đến khủng khiếp.