Vô Song nhìn theo phía Điền Bá Quang rời đi hắn quả thực có chút muốn cười bất quá ở đây còn có Lệnh Hồ Xung còn có Nghi Lâm, Vô Song liền quay lại nhìn hai người sau đó trực tiếp nói với Lệnh Hồ Xung.
“Lệnh Hồ huynh đệ, uống rượu chứ?, bữa này ta mời ngươi “.
Lệnh Hồ Xung còn đang không hiểu tại sao Điền Bá Quang rời đi hơn nữa còn hốt hoảng như vậy nhưng mà chỉ cần đối phương rời đi thì cũng có nghĩa là Nghi Lâm được an toàn, Lệnh Hồ Xung trong lòng dĩ nhiên vui mừng lại thêm việc Vô Song còn là ‘sư huynh’ của Nhược Hoa tỷ tỷ bản thân Lệnh Hồ Xung lại càng không thể không coi Vô Song là bằng hữu.
“Đông Phương đại ca, cũng thật sự cảm ơn ngươi đuổi Điền Bá Quang đi, ta còn không biết làm sao có thể để hắn rời khỏi đâu “.
Ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung bản thân Nghi Lâm cũng không khỏi hướng về Vô Song mà cúi đầu.
“Cảm tạ Đông Phương đại ca đã ra tay đuổi ác tặc kia đi “.
Nghi Lâm không mở miệng thì thôi nhưng nàng mở miệng lại như có kỳ âm, giọng nói dễ nghe vô cùng thậm chí làm cho Vô Song có cảm giác thoải mái đến từng lỗ chân lông, một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Vô Song đương nhiên không có chút tình cảm gì với Nghi Lâm lại càng không có sắc dục gì với nàng nhưng không thể không nói Nghi Lâm cho Vô Song một loại cảm giác rất đặc biệt.
Vô Song định nói gì thì tiểu nhị đã mang rượu lên, Túy Tiên Lâu không hổ mang cái tên này, rượu ngon nhất của Túy Tiên Lâu không ngờ lại là Nữ Nhi Hồng.
Nữ Nhi Hồng thực sự là rượu ngon, nó không phải là rượu quá nặng, quá nồng quá cay nhưng nó lại có một hương thơm cùng vị ngọt nhẹ dịu con lưu trong cổ họng, Nữ Nhi Hồng thậm chí được coi là tửu cống của Thanh triều, Túy Tiên Lâu có thể được coi là một trong những tửu lâu lớn nhất của đại thành Hành Dương cũng không phải là không có lý do.
Mười cân Nữ Nhi Hồng được đặt lên bàn, đối với Vô Song thì cũng bình thường nhưng với Lệnh Hồ Xung thì khác, cơn thèm rượu của người này lại bắt đầu xuất hiện.
Trong Kim Dung nói về yêu rượu thiên hạ chỉ sợ lấy Lệnh Hồ Xung làm đầu, bản thân Kiều Phong cũng là người mê rượu nhưng lại không phải người hiểu rượu, Kiều Phong coi rượu như nước coi rượu như một thói quen trong khi Lệnh Hồ Xung lại coi rượu như bạn, coi rượu như tri kỷ.
Lệnh Hồ Xung thấy mười cân Nữ Nhi Hồng đặt lên bàn thì thích lắm, bản thân lập tức chỉ quan tâm đến rượu, nhìn bình Nữ Nhi Hồng trên bàn một lúc mới quay ra cười với Vô Song.
“Đông Phương đại ca, bình Nữ Nhi Hồng này thực sự thơm quá, không biết là Nữ Nhi Hồng bao nhiêu năm đây “.
Lúc này Tiểu Nhị đã rời đi, Lệnh Hồ Xung vốn muốn hỏi một chút xem bình rượu này đã để bao nhiêu năm, đang định gọi tiểu nhị quay đầu lại thì Vô Song ở một bên khẽ nói.
“Nếu ta không nhầm bình Nữ Nhi Hồng này là năm, ta nhe nói tại Túy Tiên Lâu có trấn bảo Nữ Nhi Hồng năm bất quá ta còn biết có nơi có Nữ Nhi Hồng năm “.
Vô Song nói xong liền khẽ mỉm cười, hắn đương nhiên biết ở đâu có bình Nữ Nhi Hồng năm, loại rượu này Vô Song qua lời của Mạc Ly để lại trong thư liền biết... Khinh Huyền đợi hắn rời khỏi Thiên Ý Thành liền dùng bình Nữ Nhi Hồng này mở tiệc chúc mừng cho hắn.
Nữ Nhi Hồng để càng lâu càng ngon, hương càng ngày càng thơm, càng ngày vị ngọt trong cổ họng càng để lại dư vị khó quên, năm Nữ Nhi Hồng đã được coi là hàng cực phẩm, năm Nữ Nhi Hồng đã là kỳ vật trong nhân gian về phần năm Nữ Nhi Hồng chỉ sợ Thuận Trị còn chưa được uống nữa là Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung nghe thấy rượu ngon thì thích lắm lại nghe được năm Nữ Nhi Hồng, đây căn bản là việc Lệnh Hồ Xung chưa từng tưởng tượng ra, Lệnh Hồ Xung lập tức háo hức mở miệng.
“Nữ Nhi Hồng năm?, trên đời thậm chí có trân bảo như vậy?, nếu được uống một ngụm rượu Lệnh Hồ nguyên lấy năm tuổi thọ ra đổi “.
Nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy Vô Song liền bật cười.
“Hiện giờ chưa thể mang ngươi tới thưởng thức nhưng có dịp nhất định cho Lệnh Hồ huynh đệ thử một lần, yên tâm không bắt ngươi phải dùng vài năm tuổi thọ mà đổi “.
Lệnh Hồ Xung thấy Vô Song nói vậy cũng cười, cực kỳ hào hứng mà nói.
“Đông Phương đại ca, đại ca đừng chê cười ta, tiểu đệ thực sự yêu rượu như mạng vậy, Đông Phương đại ca người đã nói cho ta nếm thử Nữ Nhi Hồng năm tuyệt không được nuốt lời đấy “.
Lệnh Hồ Xung cũng không nghĩ Vô Song nói dối dù sao Lệnh Hồ Xung đã được nhìn thấy sự giàu có của Mai Nhược Hoa, theo suy nghĩ thông thường thì Vô Song đương nhiên cũng cực kỳ giàu có, đấy là chưa kể Vô Song còn là sư huynh Mai Nhược Hoa, võ công ‘Nhược Hoa tỷ’ thực sự rất cao vậy võ công của sư huynh nàng dĩ nhiên phải cao hơn, vừa là cao thủ võ lâm vừa có tiền tài trong người thì sở hữu một bình Nữ Nhi Hồng năm cũng không phải không được.
“Quân tử nhất ngôn “.
Vô Song thản nhiên đáp rồi bắt đầu đặt tay lên bình Nữ Nhi Hồng trên bàn, chậm rãi mở vò rượu này ra.
Vô Song thực sự rất muốn kết giao bằng hữu với Lệnh Hồ Xung, người như Lệnh Hồ Xung không phải là Lâm Bình Chi cũng chẳng phải Vi Tiểu Bảo, đối với người khác nhau thì phải có cách khác nhau.
Lệnh Hồ Xung thực sự rất trọng huynh đệ, bản thân Vô Song đương nhiên cũng rất muốn có người huynh đệ này,
Thú thật mà nói bình Nữ Nhi Hồng năm này không phải gọi là được mà là Vô Song chuẩn bị trước, tất nhiên việc này phải nhờ Lưu Chính Phong ra mặt nói với người của Túy Tiên Lâu một câu.
Để chuẩn bị kết giao với Lệnh Hồ Xung bản thân Vô Song liền nhờ Hoàng Dung nói với Thủy Sanh rồi để Thủy Sanh ra mặt nói với Lưu Chính Phong, với thân phận của Lưu Chính Phong quả thật muốn Túy Tiên Lâu mang một bình rượu này ra cũng không khó, dĩ nhiên là Vô Song là người chi tiền, hắn cũng không đến mức phải nhờ Lưu Chính Phong làm cả việc này.
Bình Nữ Nhi Hồng được mở ra, hương thơm nhẹ dịu liền xuất hiện, vị thơm của nó thậm chí làm cả Nghi Lâm không biết gì về rượu mà sắc mặt cũng ửng hồng.
Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ muốn thử của Lệnh Hồ Xung thêm với cái vẻ ngại ngùng của Nghi Lâm, Vô Song không khỏi cười nói.
“Lệnh Hồ huynh đệ, nếm thử một chút đặc sản của Túy Tiên Lâu đi”.
Vô Song đương nhiên không có ý định mời rượu Nghi Lâm bởi hắn biết có mời nàng cũng không uống bất quá chẳng hiểu tại sao Vô Song lại có chút muốn trêu đùa nàng vì vậy cũng trực tiếp mở miệng.
“Nghi Lâm cô nương, người có muốn thử một chút không? “.
Nghi Lâm vốn rất nhát người, nàng đang cố núp sau người Lệnh Hồ Xung bất quá nghe Vô Song nói nàng liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ vì mùi rượu, nàng có chút hoảng sợ mà đáp.
“Không, không thể đâu, Nghi Lâm là người xuất gia, người xuất gia không thể uống rượu”.
Vô Song bật cười, hắn đầu tiên tự rót cho mình một bát rượu sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lệnh Hồ Xung đã thấy Vô Song đứng lên, hắn vòng qua chỗ mà Lệnh Hồ Xung ngồi để đến sau lưng Nghi Lâm, tiếp theo Vô Song đặt chén rượu lên bàn đồng thời hắn bắt đầu vận nội lực, sử dụng chí dương chí cương nội lực Vô Song vậy mà đun nóng toàn bộ rượu lên, hơi rượu nồng bốc thẳng lên trời, hơi rượu hướng thẳng về khuôn mặt hồng nhạt của Nghi Lâm.
Tiếp theo Vô Song trực tiếp đặt tay trái lên chén rượu, hắn lại sử dụng hàn băng chân khí tạo thành một tầng kết tinh mỏng bên trên chén rượu khiến hơi rượu lập tức bị hãm lại nhưng vẫn nhè nhẹ hướng lên trên hơn nữa còn mang theo từng làn khí lạnh.
Vô Song thản nhiên đặt ly rượu trước mặt Nghi Lâm, thoải mái mà nói.
“Tiểu cô nương, không uống được thì ngửi vậy, cái này cũng không sai chứ?”.
Nghi Lâm nào biết phải trả lời ra sao, cửa nhà phật đúng là cấm rượu nhưng cũng đâu có cấm ngửi mùi?, Nghi Lâm không biết làm gì rốt cuộc cũng đành ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt to tròn khẽ mở nhìn về phía bóng lưng Vô Song xoay đi.
Vô Song làm xong việc với Nghi Lâm mới ngồi xuống bàn, trực tiếp nắm lấy hai cái bát, một đặt chỗ mình, một đặt chỗ Lệnh Hồ Xung rồi nói.
“Lệnh Hồ huynh đệ, mời”.
Lệnh Hồ Xung lúc này còn đang bị động tác của Vô Song dọa sợ, cả đời hắn còn chưa thấy ai sử dụng rượu như vậy, lại thấy Vô Song mời rượu lập tức sảng khoái mà cười.
“Đông Phương đại ca, ta cứ nghĩ ta đã là người hiểu rượu nhưng thấy một chiêu vừa rồi của ngươi thì tiểu đệ cảm thấy còn kém nhiều lắm, tiểu đệ xin kính đại ca một ly “.
Lệnh Hồ Xung hai tay nâng chén rượu trực tiếp nâng lên, Vô Song đương nhiên cũng làm hành động tương tự.
“Lệnh Hồ huynh đệ, mời”.
Vô Song lần này thực sự có tâm kết bạn với Lệnh Hồ Xung thậm chí còn muốn kết bái huynh đệ với hắn bất quá bản tính Vô Song lại cảm thấy việc này không quá thích hợp dù sao Vô Song cũng không thể học được theo cách Kiều Phong làm, vừa gặp mặt uống vài ly rượu đã trở thành sinh tử chi giao, với một người hậu thế như Vô Song thì hắn căn bản không hiểu được mà cũng không làm được.
Tại thời đại này rất trọng nghĩa khí, Vô Song tin chắc hắn ngay lúc này mở miệng kết bái huynh đệ với Lệnh Hồ Xung cũng được bất quá Vô Song căn bản không muốn, huynh đệ đối với Vô Song không thể chỉ qua vài lần gặp mặt liền có thể kết bái, có thể nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cái này hắn không thể quen nổi.
Vô Song lần này vốn chỉ có ý kết giao bằng hữu chứ tuyệt chẳng muốn kết bái huynh đệ nhưng mà thế cuộc có chút trêu người, lúc này tại Túy Tiên Lâu có một người nữa bước vào.
Vô Song cùng Lệnh Hồ Xung cụng chén, hai người một hơi đều uống hết chén rượu, cảm nhận được vị thơm nồng nhẹ dịu trong cổ họng cả Vô Song lẫn Lệnh Hồ Xung đều không nhịn được mà nhắm mắt lại mà từ từ nhấm nháp cái vị trong vòm họng này.
Một cái nhắm mắt cảm nhận mà thôi căn bản cũng chẳng có gì cho đến khi Vô Song mở mắt ra, hắn nhìn thấy một người cực kỳ quen thuộc, thấy một âm thanh không biết đã nghe bao nhiêu lần.
“Tiểu nhị, cho mười cân rượu ngon cùng năm cân thịt bò “.
Giọng người này cực kỳ hào sảng, giọng nói có lực vô cùng hơn nữa từng cử chỉ, từng bước đi đều lộ ra khí khái nam tử, một loại khí khái áp đảo hẳn người khác.
Nam tử này Vô Song căn bản không lạ gì, người này chính là Bắc Kiều Phong, là Kiều Phong của thế giới này.
Vô Song nhìn Kiều Phong, Kiều Phong cũng nhìn Vô Song hay nói đúng hơn chính là nhìn bình Nữ Nhi Hồng trên bàn của Vô Song.
Kiều Phong vừa đặt hành trang xuống đã bị mùi rượu kia hấp dẫn, còn Vô Song thì đương nhiên bị Kiều Phong làm chú ý.
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Vô Song có chút đơ ra liền quay đầu lại sau đó ánh mắt cũng mở lớn, Lệnh Hồ Xung quả thực nhận ra người này, Cái Bang – Kiều Bang Chủ.
Kiều bang chủ không ngờ lại đến Hành Dương?, đây chính là suy nghĩ của Lệnh Hồ Xung.
Về phần Vô Song hắn đang nghĩ gì?, hắn đang nghĩ... hôm nay không kết bái huynh đệ chỉ sợ không được.