Cực Võ

quyển 1 chương 65: xuống núi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Vô Song mở mắt ra, hắn liền cảm thấy cả người thần thanh khí sản vô cùng, trong cơ thể có một loại cảm giác không nói thành lời.

Đôi mắt Vô Song khẽ nhíu nhíu lại một chút, hắn cảm thấy ánh sáng hôm nay thật chói chang.

Hắn nhớ rõ ràng, khi hắn gặp cô cô bầu trời vẫn sáng, khi hắn tỉnh lại dĩ nhiên cũng buổi sáng?.

“Ta có cảm giác đã ngủ rất lâu, ngủ thật ngon a. Sẽ không thể nào vẫn là buổi sáng chứ, hay chẳng nhẽ ta ngủ suốt ngày”.

Âm thanh tiếp theo như chứng minh suy đoán của Vô Song, bụng hắn bắt đầu nhẹ réo, hắn cảm thấy đói.

“Chẳng nhẽ thật là ngủ suốt ngày?, thật sự rất đói a”.

Khẽ bước xuống giường, Vô Song chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt chớp động quan sát bốn phương tám hướng.

Lúc này Cô Cô của hắn cũng không có trong nhà, Vô Song sau khi làm vệ sinh liền chậm rãi bước ra bên ngoài.

Vừa đi ra ngoài, có một thứ âm thanh làm cho Vô Song chú ý, hình như Vong Ưu Thôn mấy vị sư huynh sư tỷ lại bắt đầu có hoạt động nào đó, Vong Ưu Thôn lúc này vậy mà không hề yên tĩnh.

Lại gần hướng phát ra âm thanh, Vô Song mới hiểu rõ mấy vị sư huynh của mình làm gì, lúc này mấy vị sư huynh của Vô Song vậy mà đang dựng một ngôi nhà nhỏ, giống với ngôi nhà dựng lên cho Dược Vương cách đây không lâu.

Vô Song nhìn thấy liền tò mò vô cùng, hắn không biết rốt cuộc là Vong Ưu Thôn chuẩn bị đón thêm ai?, theo Vô Song hiểu biết, Vong Ưu Thôn hiện tại căn bản không cần xây thêm ngôi nhà nào mới đúng.

“Không cần phải nghi hoặc, đây là nhà chúng ta xây cho ngươi nha”.

Giọng nói của Mẫn Mẫn sư tỷ vang lên bên cạnh Vô Song, nàng lúc này đang cầm một quả táo chín mọng, khẽ cắn một miếng.

Vô Song nhìn Mẫn Mẫn sư tỷ rồi lại nhìn mấy vị sư huynh đang làm việc, căn bản không hiểu gì cả.

“Sư tỷ vậy là sao, ta hình như cũng không cần xây nhà đi “.

Mẫn Mẫn khẽ nhún đôi vai, theo động tác của nàng bộ ngực hùng vĩ cũng nhè nhẹ đung đưa theo.

“Cái này ta không biết, đây là Tiên Âm tiền bối nhờ vả chúng ta, muốn xây cho ngươi một ngôi nhà riêng”.

Tiên Âm là người của Vong Ưu Thôn nhưng không tính là đệ tử của Vô Hà Tử, vì vậy những người trong thôn đều dùng tuổi tác để xưng hô với Tiên Âm, đối với Mẫn Mẫn mà nói Tiên Âm liền được coi là tiền bối của nàng.

Nhắc đến Cô cô, khuôn mặt Vô Song lập tức liền trở nên hứng thú, sau đó có chút tò mò.

“Tỷ tỷ, cô cô của ta đâu rồi?, sao ta không nhìn thấy cô cô ở đây”.

Mẫn Mẫn nhíu nhíu mày tựa hồ suy nghĩ gì đó, tiếp theo nàng liền tươi cười.

“Nhớ ra rồi, buổi sáng Tiên Âm tiền bối liền xuống núi, Tiên Âm tiền bối muốn đến Trường An, có lẽ cũng phải nửa tháng nữa mới quay lại”.

Mẫn Mẫn vừa nói xong, khuôn mặt Vô Song liền trở nên kinh ngạc thậm chí khó hiểu vô cùng.

“Đùa gì thế, cô cô nàng vừa mới quay lại liền đã rời đi, lần trước nàng rời đi có hơn nửa năm thời gian rồi, lúc này lại đi tiếp thêm nửa tháng?”.

Trong lòng Vô Song xuất hiện cái suy nghĩ này, hắn không hiểu nổi tại sao Cô cô lại rời đi ngay lập tức như vậy, chẳng nhẽ cô cô bận đến thế?.

Vô Song một khi đã nghĩ không ra, hắn liền không nghĩ nữa, việc đầu tiên Vô Song phải làm chính là lấp đầy cái bụng.

Hắn thản nhiên bước về phía nhà bếp, sau đó gặp một cảnh tượng làm chính Vô Song cũng không ngờ đến, hắn thấy Tương Vân cùng Linh Tố đang trong bếp, Tương Vân lúc này vẻ mặt vô cùng quyết tâm nhìn Linh Tố.

“Linh Tố tỷ tỷ, ta muốn học nấu ăn”.

Linh Tố không hiểu tại sao lại bị Tương Vân lôi đến nhà bếp, sau khi nghe được lý do của Tương Vân, Linh Tố trực tiếp trợn tròn mắt.

“Tương Vân?, lần trước không phải tỷ tỷ muốn dạy ngươi nấu ăn, ngươi nói ngươi không muốn sao”.

Tương Vân bàn tay nhỏ nhẹ bấu lên làn áo xanh mỏng của mình, nàng căn bản sẽ không muốn nói lý do cho Linh Tố nghe, giọng nói liền trở nên ngập ngừng.

“Linh Tố tỷ tỷ đừng hỏi được không, tóm lại ta liền muốn học nấu ăn... thật sự rất muốn học”.

Linh Tố nhìn thấy Tương Vân nghiêm túc cũng nghiêm túc theo, nàng có thể nhận ra trong ánh mắt Tương Vân có một tia cố chấp cùng quyết tâm.

Trước đây Tương Vân sẽ không học nấu ăn, nàng vào bếp căn bản là nghịch tung lên, mỗi lần nàng có hứng thú vào bếp đều làm phụ thân nàng sợ xanh mặt.

Tương Vân tất nhiên cũng không quan tâm, nàng là thầy thuốc trị bệnh cứu người, quan tâm đến nấu ăn làm gì?, thời gian học nấu ăn không bằng học chế dược, học chăm sóc dược thảo còn có ý nghĩa hơn.

Tuy nhiên lúc này Tương Vân liền thay đổi, nàng thật sự rất muốn học nấu ăn, rất muốn tự mình xuống bếp.

Cho dù Linh Tố không hiểu mục đích của Tương Vân nhưng nàng vẫn không ngần ngại gì mà gật đầu, dù sao nhà bếp có thêm một người cũng không phải là việc xấu.

Đúng lúc này, Vô Song bước vào, thú vị nhìn cả hai tỷ muội.

“Mọi người, buổi sáng tốt lành”.

Vô Song bước vào, lập tức làm hai nữ giật mình, Linh Tố còn bình thường nhưng Tương Vân trực tiếp cúi mặt nhìn xuống đất.

“Tố Tố, ta đói a”.

Hắn vô cùng thật thà lên tiếng, căn bản cũng không nghĩ gì.

Linh Tố bị Vô Song gọi như vậy cũng không nổi nóng, khuôn mặt liền ửng hồng.

“Ân, ngươi muốn ăn gì, ta nấu cho ngươi”.

Vô Song cười cười.

“Chỉ cần là đồ ăn xuất từ trong tay ngươi, ta đều không chê nha”.

Nói xong hắn khẽ nhìn về phía Tương Vân.

“Tiểu Tương Vân, nghe nói ngươi muốn học nấu ăn, để ta dậy ngươi được không, đằng nào lúc này ta cũng rảnh”.

Từ khi Vô Song lấy được Bảo Đình Giải Ngưu Đao từ chỗ tứ sư huynh, hắn còn chưa kịp luyện tâm, lúc này chủ ý của Vô Song chính là muốn vừa dạy nấu ăn cho Tương Vân, vừa học tập bộ đao phái của trù thần này.

Đáng tiếc vượt ra ngoài dự đoán của cả Vô Song lẫn Linh Tố, Tương Vân cúi gằm mặt xuống, sau đó chạy thẳng ra ngoài.

“Tương Vân xin lỗi, Tương Vân nhớ ra trong nhà liền có chút việc, Tương Vân nhất định sẽ quay lại sau”.

Nhìn thân hình nhỏ bé của Tương Vân chạy qua mình, Vô Song triệt để ngây ngốc, hắn căn bản không hiểu gì?.

Lúc này Linh Tố cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Vô Song, sau đó khóe miệng nàng chậm rãi cong lên, tiến sát về phía Vô Song.

“Nói, ngươi bắt nạt gì Tương Vân muội muội, muội ý hình như cực kỳ sợ ngươi a”.

Oan, thật sự quá oan. Vô Song hắn mà biết hắn bắt nạt Tương Vân ở điểm nào, hắn liền trực tiếp đi đầu xuống đất, với cô bé Tương Vân này Vô Song bảo vệ còn không kịp, làm gì có chuyện hắn đi bắt nạt?.

Vô Song quay lại nhìn Linh Tố sau đó nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng.

“Ta làm gì có việc bắt nạt Tương Vân, hơn nữa nếu bắt nạt ta cũng chỉ bắt nạt mình Tố Tố của ta mà thôi”.

..........

Khoảng thời gian tiếp theo, đối với Vô Song mà nói thực sự yên bình, hắn lại có thể bắt đầu những công việc hàng ngày của mình trong Vong Ưu Thôn – học tập.

Ngôi nhà mới của hắn không lớn như nhà của Tiên Âm nhưng nếu chỉ mình Vô Song sống liền dư chỗ, căn bản không có gì bất tiện.

Vô Song cũng không biết bao giờ cô cô của hắn trở lại, Vô Song hắn những ngày tiếp theo lại tiếp tục đến nhà của nhị sư huynh học cờ từ sáng sớm đến chiều, sau đó bắt đầu luyện công một chút, tối có thời gian rảnh đương nhiên là đi tìm Linh Tố phụ giúp nàng việc trong nhà bếp.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm của Vô Song cùng Linh Tố càng ngày càng tốt bất quá hắn cùng Tương Vân lại không giống.

Cô gái này không biết bị sao, từ khi sau trở về ở Ngưu Gia Thôn liền luôn cố gắng tránh mặt hắn.

Lúc đầu Vô Song còn tưởng vì hắn sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển quá mức đáng sợ khiến nội tâm thuần khiết của Tương Vân bị đả kích nghiêm trọng, chính vì vậy hắn cũng không quá quan tâm, liền muốn để Tương Vân lại có thêm một đoạn thời gian nữa suy nghĩ, để nàng bình tĩnh lại.

Đáng tiếc Vô Song đã nhầm... lần nhầm lẫn này khiến hắn rất lâu không có gặp được Tương Vân.

Ngày thứ tính từ khi Vô Song cùng Tương Vân trở về sau sự việc Ngưu Gia Thôn, bản thân Tương Vân cùng phụ thân nàng rời khỏi Vong Ưu Thôn.

Chuyến đi này có chút đột ngột nhưng không phải là bất ngờ gì, hàng năm Thần Y vẫn luôn có một đoạn thời gian rời khỏi Vong Ưu Thôn, xuống núi trị bệnh cứu người, Tương Vân y thuật rất tuyệt, nàng đi theo phụ thân mình đương nhiên cũng sẽ không có ai ý kiến.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc Cô cô trở về.

Cô cô của Vô Song trở về lần này, trên khuôn mặt xinh đẹp có vài phần phong trần mệt mỏi, sau lưng cô cô là một cây đàn huyền cầm quen thuộc có điều trên tay của nàng cũng có thêm một cây đàn như vậy.

Lần này cô cô trở về, liền lập tức gọi Vô Song đến Tiêu Dao Cốc, việc này làm Vô Song bất ngờ không thôi.

BÌnh thường mà nói Cô cô của hắn trở về muốn nói gì chỉ cần trực tiếp bảo hắn, dĩ nhiên còn phải đến tận Tiêu Dao Cốc?.

Đáp án duy nhất cho nghi hoặc này của Vô Song chính là hai chữ ‘đại sự ‘.

Nếu không có việc phi thường quan trọng, với tính cách của Tiên Âm cũng sẽ không nghiêm túc đến vậy.

Trong Tiêu Dao Cốc lúc này, Vô Song suýt nữa sợ hãi mà quay đầu bỏ đi, trận hình Tiêu Dao Cốc phải nói là cực lớn, lớn đến dọa người.

Hắn nhìn thấy gì?, hắn nhìn thấy cả Vô Hà Tử, ông ngoại cùng Cô Cô đều đang ở đây chờ hắn.

Vô Song thở dài trong lòng một hơi, rồi chậm rãi tiến vào bên trong nhà của Vô Hà Tử.

Thấy hắn đến, cả Dược Vương cùng Vô Hà Tử đều mỉm cười, về phần cô cô của Vô Song... nàng hôm nay dĩ nhiên đeo một tấm mặt nạ che đi dung mạo của mình, Vô Song không cách nào nhìn ra cảm xúc của cô cô dưới tấm mặt nạ kia, hắn chỉ có thể thấy cô cô khẽ gật đầu với mình.

Vô Song cũng lập tức hành lễ với cả ba người.

“Ông ngoại, sư phụ, cô cô”.

Cả ba người đều gật đầu, nhưng không có ai lên tiếng.

Cuối cùng thân là sư phụ của Vô Song, Vô Hà Tử liền mở miệng.

“Vô Song, việc ở Ngưu Gia THôn lão phu không có nhìn thấy nhưng Dạ Xoa cô nương kia đã giúp lão phu thường thuật lại toàn bộ sự việc”

“Ngày hôm nay, lão phu muốn kiểm tra,thực lực của ngươi rốt cuộc đã đến mức nào, ra tay đi”.

Vô Hà Tử nói xong liền nhẹ nhàng đứng lên, vẻ mặt phong khinh vân đạm tiến về phía Vô Song.

Vô Song lúc này căn bản liền không biết làm sao, hắn chỉ có thể thở dài một hơi sau đó lùi lại một bước.

“Sư phụ, hạ thủ lưu tình”.

Sau đó Vô Song động, đây là lần đầu tiên có người đối luyện võ công với Vô Song, có điều đối thủ để đối luyện này quá cường đại, đối thủ này hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào để thắng.

Dùng Quỷ Ảnh, Vô Song như một bóng ma lao về phía Vô Hà Tử, đáng tiếc.... Vô Song so với Vô Hà Tử hiện nay quá yếu.

Vô Hà Tử cũng không có ý định động, ánh mắt liền nhắm lại, hay tay để ra đằng sau.

Khi khoảng cách giữa Vô Song cùng Vô Hà Tử càng ngày càng gần, Vô Hà Tử đột nhiên mở mắt ra, sau đó một luồng kinh thiên khí thế từ cơ thể Vô Hà Tử điên cuồng bành trướng.

Vô Song trực tiếp bị hất tung đi, căn bản không cách nào ổn định cơ thể.

Vô Song bị hất bay đi, sau đó rất nhanh lại có thể đứng vững, thân hình có chút run rẩy.

Lúc trước khi Vô Hà Tử xuất hiện khí thế ở Tương Dương, Vô Song căn bản không có cảm thụ được, lúc này hắn mới thấy thế nào là kinh khủng.

Quá kinh khủng, chỉ từ khí thế phát ra, không cần nội công cũng chẳng cần động võ, Vô Hà Tử có thể khiến Vô Song căn bản không thể lại gần.

Ánh mắt Vô Song nhíu lại, cũng không biết Vô Hà Tử đang tính làm gì, trong tay hắn liền xuất hiện một cây châm ngọc.

Hắn cũng không nhắc Vô Hà Tử cẩn thận, thân hình lại tiếp tục biến mất.

Quỷ Ảnh được Vô Song sử dụng đến tận cùng, tốc độ của hắn như một mũi tên đang bắn ra vậy.

Khi khoảng cách giữa Vô Song cùng Vô Hà Tử còn khoảng bước, cổ tay Vô Song liền khẽ run lên.

“Quỳ Hoa – Phi Bộc”.

Một cây châm ngọc trực tiếp bắn ra có điều sẽ không ai tin chiêu này có tư cách làm bị thương Vô Hà Tử, bản thân Vô Song cũng căn bản sẽ không tin.

“Quỳ Hoa – Phi Bộc “.

Vô Song căn bản không dừng lại, một Phi Bộc nữa lại tiếp tục được hắn sử dụng.

Lần này rốt cuộc Vô Hà Tử cũng mở mắt ra.

Chỉ thấy cây châm ngọc thứ nhất đang lao đi với tốc độ kinh khủng lại bị cây châm ngọc thứ hai đánh trúng, tốc độ cùng quỹ đạo trong phút chốc lập tức lệch đi, bắn thẳng về phía cổ họng Vô Hà Tử.

Một đòn này sử dụng phi thường tốt, thủ đoạn phóng ám khí cực kỳ cao minh, đáng tiếc trước thực lực tuyệt đối, tính toán thế nào cũng sẽ không có kết quả.

Châm ngọc của Vô Song còn không chạm nổi vào người Vô Hà Tử, liền rơi xuống, hoàn toàn bị hộ thân cương khí của Vô Hà Tử ngăn cản lại.

Vô Hà Tử lúc này mỉm cười nhìn Vô Song.

“Tiểu tử ngươi vậy mà có thể được Lôi Chấn dạy cho chiêu này?, tiểu tử đúng là rất biết lấy lòng người nha”.

Vô Hà Tử hiện nay căn bản không có thay đổi gì, còn không có cách nào phát hiện ra ông ta vừa chiến đấu.

Trái lại Vô Song lại có chút hụt hơi, khuôn mặt của hắn dần dần trở nên trắng bệch, có điều vẫn chưa đến giới hạn cảu chính mình, hắn ít nhất còn có thể cười nói bình thường.

“Là nhị sư huynh sợ đệ tử lại gặp nguy hiểm như lúc ở Ngưu Gia Thôn liền dạy ta một chiêu này”.

Vô Song lời nói không giả ngày trước rốt cuộc kỳ đạo của hắn cũng có tiến bộ lớn, trong tình huống nhị sư huynh của hắn chấp trước quân, Vô Song rốt cuộc đã có thể kéo dài ván cờ đến tận lúc thu quân mới hiện ra bại thế, điều này làm nhị sư huynh của hắn tấm tắc khen ngợi không thôi.

Trong lúc nhị sư huynh cao hứng, Vô Song liền tận dụng cơ hội này, lấy đến một môn võ học – Mãn Thiên Lưu Tinh.

Mỗi một vị sư huynh sư tỷ của Vô Song đều có một loại võ công riêng, cũng thiên về một loại tính chất riêng biệt.

Nhị sư huynh của Vô Song lấy cờ làm sở thích, liền dùng quân cờ làm vũ khí, sở trường của nhị sư huynh chính là ám khí, trong đó tuyệt chiêu thành danh của nhị sư huynh liền là Mãn Thiên Lưu Tinh.

Vô Song lúc được truyền thụ Mãn Thiên Lưu Tinh liền cảm thấy vui vẻ không thôi, Mãn Thiên Lưu Tinh của nhị sư huynh lại là một môn võ công có tác dụng phụ trợ cho Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn, đáng tiếc khi đối mặt với Vô Hà Tử, phụ trợ gì cũng không có tác dụng.

.........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio