Cực Võ

quyển 1 chương 77: viễn tĩnh – viên tử y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.........

“Song nhi, ngươi tu luyện là công thể hay tâm pháp?”.

Trong Tiên Âm Động, có hai cái ‘nữ nhân’ đang vui vẻ nói chuyện với nhau, hai người này tất nhiên là Vô Song cùng Viên Tĩnh.

Vô Song cũng không rõ ràng lắm, tại sao vị sư tỷ này lại tỏ ra đặc biệt thân thiết với mình như vậy, có điều Vô Song cũng không phản cảm, hơn nữa hắn lại không biết lý do, có nghĩ cũng không ra.

Trong mắt Vô Song hiện nay, theo hắn Viên Tĩnh cũng là nữ nhân bình thường, thiên tư của nữ nhân vốn là thích trẻ nhỏ, nhất là ‘diện mạo’ của Vô Song lại như vậy, từ đó mới dẫn đến Viên Tĩnh đặc biệt tỏ ra nghiêm túc với hắn như thế.

Đối mặt với câu hỏi của Viên Tĩnh, Vô Song khẽ mỉm cười.

“Ta là tu luyện là công thể, Viên Tĩnh tỷ tỷ người tu luyện công thể hay tâm pháp?”.

Viên Tĩnh nghe vậy liền cảm thấy ngạc nhiên, trong mắt nàng lóe lên một tia dị sắc, công thể thứ này trên giang hồ không dễ kiếm, ngay cả Nga Mi Phái cũng không có công thể riêng biệt.

Nga Mi Cửu Dương Cương của Nga Mi Phái rất mạnh, bất quá không phải công thể.

Đương nhiên danh môn đại phái cũng rất ít dùng công thể đưa cho môn nhân, công thể thứ này không thể loạn truyền.

Công thể bao gồm cả tâm pháp lẫn chiêu thức, một bộ công thể hoàn chỉnh gần như đi theo chủ nhân của nó cả đời, việc thay đổi công thể là rất khó, công thể liền không thích hợp cho nhiều người cùng học.

Tâm pháp lại khác, tâm pháp cũng chia mạnh yếu, tâm pháp mạnh chưa chắc đã thua công thể, tất nhiên tâm pháp không bao gồm chiêu thức bên trong, liền phải tìm thêm võ công thích hợp với tâm pháp của bản môn, việc này cũng làm không ít người cảm thấy đau đầu.

Thật ra mà nói, trong thế giới này tâm pháp cùng công thể cũng chỉ có một điểm khác nhau lớn nhất mà thôi.

Công thể có thể sử dụng tất cả các loại võ công chiêu thức.

Tâm pháp cũng có thể sử dụng tất cả các loại võ công chiêu thức... ngoại trừ võ công trong công thể.

Chính vì đặc điểm này, công thể thủy chung được đánh giá cao hơn tâm pháp một chút.

Viên Tĩnh cũng sẽ không dối gạt Vô Song làm gì, nàng thân thiết với Vô Song như vậy, không hoàn toàn là vì lời nói của Phong Lăng Sư Thái, không biết tại sao, nàng rất thích cô bé này.

“Tỷ tỷ tu luyện là tâm pháp nha, Nga Mi Cửu Dương Công của Nga Mi Phái, muội nghe chưa?”.

Vô Song suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu.

Nga Mi Phái có hai loại nội công tâm pháp, đầu tiên là Nga Mi Bảo Điển, tiếp theo là Nga Mi Cửu Dương Công.

Nga MI Bảo Điển có thể không cần quan tâm, dù sao đây là trụ cột tâm pháp của Nga Mi Phái, Vô Song không có hứng thú biết.

Nga Mi Cửu Dương Công lại khác, nghe đồn Nga Mi Cửu Dương Công nắm giữ phần uy lực của Cửu Dương Thần Công.

Cửu Dương Thần Công thứ này thực sự tương đối đáng sợ, nhắc đến Cửu Dương Thần Công, Vô Song lại nhớ đến Minh Giáo – Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ cái tên này làm Vô Song cảm thấy áp lực rất lớn.

Khác với Dương Quá, Vô Song có thể coi Dương Quá làm bạn bè, thậm chí Vô Song thật sự có vài phần muốn kết giao bằng hữu với đối phương, nhưng Trương Vô Kỵ liền không được, tương lai chỉ sợ Vô Song cùng vị danh nhân này tất có một cuộc chiến.

Công bằng mà nói Vô Song với Trương Vô Kỵ còn chưa gặp nhau, tuy nhiên hai người lại gánh hai cái nhân quả.

Nhân của tiền bối để lại, quả liền do bọn họ đến gánh.

Thiên Long Giáo cùng Minh Giáo căn bản đã thuộc dạng thủy hỏa bất dung, không chết không thôi.

Lấy vị nhân vật có tư chất cao nhất Kim Dung Tiểu Thuyết làm đối thủ, cho dù là Vô Song cũng cảm nhận được một tia áp lực.

“Nga Mi Cửu Dương Công, muội đã nghe sư phụ nói qua, thực sử rất lợi hại a”.

Viên Tĩnh ngọt ngào cười, sau đó ánh mắt xuất hiện một tia tò mò nhìn Vô Song.

“Muội tu luyện công thể, vậy phó trưởng môn dạy muội công thể gì?”.

Vô Song căn bản không cần nghĩ, hắn lập tức đáp.

“Tỷ tỷ, cái này Vô Song cũng là không biết, sư phụ chỉ cho ta tu luyện, ta còn không biết tên công thể của chính mình”.

Viễn Tĩnh cũng sẽ không hoài nghi lời Vô Song, ai bảo trẻ nhỏ không biết nói dối?.

Trong mắt Viên Tĩnh, việc Tiên Âm không nói tên công thể cho Vô Song nghe mới là hợp tình hợp lý, theo Viên Tĩnh, Tiên Âm thật sự sợ Vô Song ‘quá thành thật’ mà nói ra toàn bộ với Viên Tĩnh.

Về phần Vô Song, đánh chết hắn cũng không khai ra mình luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

Trên giang hồ lúc này hỏi người thì người sẽ nói Quỳ Hoa Bảo Điển hiện nay do Đông Phương Bất Bại nắm giữ.

Diệt Tuyệt Sư Thái ghét cay ghét đắng tà giáo, bà ta đương nhiên có thù hận cực lớn với Minh Giáo nhưng không có nghĩa Diệt Tuyệt không ghét Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Diệt Tuyệt lại tọa trấn Nga Mi Sơn, việc nàng chiến đấu với Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ sợ cũng không ít, thậm chí so chiêu với Đông Phương Bất Bại cũng không phải là không thể.

Có trời mới biết Vô Song để lộ Quỳ Hoa Bảo Điển ra sẽ bị bà già này làm gì, hơn nữa hắn cũng không dám biểu hiện Quỳ Hoa chiêu thức, Vô Song không giám khẳng định, Diệt Tuyệt sẽ không nhận ra.

Quan trọng hơn, Diệt Tuyệt Dù sao cũng chỉ là Đại Tông Sư cảnh giới, người hắn cần đề phòng là Phong Lăng Sư Thái mới đúng, vị Phong Lăng Sư Thái này ánh mắt rất độc, sơ hỏ một chút chỉ sợ thật sự lộ ra cái đuôi cho nàng nắm.

Ở Nga Mi Sơn hiện nay, Vô Song gặp một cái phiền phức không nhỏ.

Võ công của Vô Song, chỉ đến từ Quỳ Hoa Bảo Điển, nay Quỳ Hoa không thể dùng dẫn tới Dược Vương Thần Châm của hắn gần như cũng không thể dùng, Vô Song hiện tại hoàn toàn một chiêu một thức võ công cũng không có.

Hắn đương nhiên cũng có thể sử dụng Bảo Đình Giải Ngưu Đao bất quá... loại đao pháp này đối với ‘hình ảnh’ của Vô Song hiện nay ở Nga Mi Sơn không tốt. Quá mất mặt, quá mất mỹ quan.

Một cái bạch y thiếu nữ, xinh đẹp như hoa như ngọc, mái tóc đen buông thõng tung bay trong gió, sau đó cầm một con dao mổ trâu điên cuồng chém giết.... việc này chính Cô Cô cũng cấm tiệt Vô Song sử dụng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vô Song liền hướng ánh mắt về phía Viên Tĩnh.

Nếu Viên Tĩnh coi Vô Song là tiểu cô nương không một chút đề phòng thì nàng không biết, Vô Song cũng coi nàng là tiểu cô nương.

Viên Tĩnh ngày hôm nay.... vẫn như vậy.

Nàng đẹp, một cái đẹp thần bí khiến Vô Song tò mò vô cùng.

Viên Tĩnh mang theo một nét rất riêng biệt với tất cả những nữ nhân mà Vô Song gặp trong thế giới này.

Trong trái tim của Viên Tĩnh, thủy chung có một lỗ thủng, thủy chung có một thứ gì đó ngăn cản nàng mở lòng ra với mọi người, với thế giới xung quanh cũng chính vì vậy, nàng lựa chọn ẩn mình đi.

Không giống với Linh Tổ ngoài nóng trong lạnh lại có chút rụt rè.

Viên Tĩnh chính là cố ý ẩn mình đi, nàng... không có cảm giác an toàn với thế giới này, chính vì vậy nàng như một con nhím xù lông tự bảo vệ mình.

Vô Song chưa bao giờ nghe đến cái tên Viên Tĩnh, cũng không biết nàng có xuất hiện trong Kim Dung Thế Giới hay không vì vậy hắn không thể dùng kiến thức kiếp trước để có các thông tin về nàng.

Trong mắt Vô Song, hắn rất khó để có thể hiểu được, rốt cuộc vì cái gì để một thiếu nữ - tuổi thống hận với nam nhân điên cuồng đến vậy?.

Cho dù là Mạc Sầu lớn lên trong Cổ Mộ, chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân, đồng thời lại lớn lên trong những câu chuyện về kẻ bạc tình Vương Trùng Dương. Cho dù là vậy Mạc Sầu cũng không có thống hận nam nhân nhiều như vậy.

Viên Tĩnh lại khác, nàng cực kỳ thống hận nam nhân... có điều ngoài sự thống hận kia ra, trong lòng nàng còn sợ hãi.

Để một thiếu nữ có cảm xúc như vậy về nam nhân, có lẽ ẩn sau Viên Tĩnh mạnh mẽ là một quá khứ đau thương vô cùng, một câu chuyện không muốn cho ai biết.

.......

Vô Song đột nhiên dùng hai tay nhẹ ôm lấy eo nhỏ của Viên Tĩnh, tất nhiên bằng thân phận của Vô Song lúc này, Viên Tĩnh tuyệt không làm ra phản ứng gì đặc biệt.

Viên Tĩnh bị Vô Song ôm lấy, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ kia liền nhè nhẹ mỉm cười, nàng dùng tay nhíu nhíu mũi Vô Song.

“Song nhi, có việc gì không?”.

Vô Song ngọt ngào cười, sau đó chỉ chỉ cái mũ trên đầu Viên Tĩnh.

“Tỷ tỷ, người suốt ngày đội thứ đó căn bản liền không dễ nhìn a, có thấy không thoải mái không?”.

Viên Tĩnh nghe Vô Song hỏi vậy liền bật cười.

“Đứa nhỏ này. Tỷ tỷ vẫn là quen rồi, bỏ nó ra có chút không quen, không đội mới thấy vướng víu”.

Vô Song tất nhiên không có dễ dàng buông tha nàng như vậy, hai mắt long lanh nhìn Viên Tĩnh.

“Tỷ tỷ, nhưng mà ta muốn xem dung mạo ngươi a, ngươi lúc nào cũng xem mặt ta, không công bằng”.

Viên Tĩnh ngạc nhiên nhìn Vô Song một chút, sau đó cũng mỉm cười.

Nàng cũng phải ăn, phải uống, phải tắm rửa. Nàng căn bản không thể lúc nào cũng che mặt, đây là chắc chắn.

Chỉ là Viên Tĩnh không thích người khác nhìn thấy dung mạo của mình mà thôi có diều Vô Song lúc này có lực sát thương rất lớn, Viên Tĩnh căn bản không có bất kỳ phòng ngự nào trước mặt Vô Song, nàng khẽ dùng tay xoa đầu hắn, sau đó mỉm cười bỏ mũ xuống.

Vô Song lúc này hai mắt chăm chú nhìn Viên Tĩnh, sau đó đôi mắt của hắn dần dần sáng lên.

Viên Tĩnh nàng thật sự là một cái mỹ nhân, có điều lại là một cái bệnh mỹ nhân làm người ta thương tiếc.

Đầu tiên để nói, xét toàn bộ dung mạo Viên Tĩnh khó lòng mà bì được với Khinh Huyền cùng Mạc Sầu nhưng nàng lại có một nét rất riêng.

Ngũ quan của nàng cho người ta một loại cảm giác hài hòa, từ đôi mắt, mũi, miệng, cái cằm... tất cả đều hòa hợp với nhau, cứ như sinh ra nó phải thế.

Đáng nói là khuôn mặt của Viên Tĩnh ẩn chứa nét lạnh lùng của chính nàng nhưng lại khiến cười ta thương cảm không thôi.

Nếu muốn dùng một từ để miêu tả chính xác nhân Viên Tĩnh, liền là Nhược Liều Phù Phong.

Một cành liễu cao ngạo mà thánh khiết nhưng chính bản thân nó cũng yếu đuối biết bao.

Nhược Liễu Phù Phong – Cành Liễu Trước Gió.

Nhìn vào Viên Tĩnh, người khác bất tri bất giác bị thu hút, bất tri bất giác muốn đưa tay ra bảo vệ nàng, muốn vì nàng che gió che mưa. Muốn thủ hộ nhành liễu yếu nhược kia.

Thấy Vô Song nhìn chằm chằm dung mạo mình, Viên Tĩnh bật cười, lại véo má hắn.

“Tỷ tỷ xinh đẹp không?”.

Vô Song hoàn toàn thành thật gật đầu.

“Có, tỷ tỷ người thực sự quá xinh đẹp, sau này không dùng mạng che mặt mới đúng”.

Viên Tĩnh ánh mắt nhè nhẹ quan sát Vô Song.

“Tiểu cô nương ngươi sau này còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ, cứ yên tâm đi”.

Viên Tĩnh nói câu này làm Vô Song triệt để im lặng, hắn căn bản cãi không được, hắn cũng không thể nói hắn là nam nhân.

Trong Tiên Âm Động cũng chỉ có một mình Viên Tĩnh cùng Vô Song, ngoài thời gian luyện công ra cũng chỉ có hai người tâm sự, sự thân thiết của hai người theo thời gian liền từ từ tăng trưởng.

.......

Vô Song cũng không biết, hắn hôm nay lại gặp một nhân vật nữ trong Kim Dung.

Nàng gọi Viên Tĩnh – Viên Tử Y.

.......

Từ khi đến Nga Mi Sơn, hắn liền thay đổi hoàn toàn cách sinh hoạt, hắn bắt đầu bước vào một cái thời gian biểu do chính Vô Hà Tử vì hắn lập nên.

Mỗi buổi sáng, Vô Song đều phải lên Tiên Âm Động luyện công.

Trong thời gian ở Tiên Âm Động, hắn sẽ tranh thủ thời gian tăng cường Quỳ Hoa Nội Công, sau đó cùng Viên Tĩnh trò truyện quên cả đất trời, nếu rảnh rỗi hơn một chút cũng liền bắt đầu nghiên cứu thư tịch trong phòng sách.

Thời gian buổi chiều là thời gian học tập của chính hắn, hắn có thể lựa chọn ở lại Tiên Âm Động đọc sách hoặc trực tiếp trở về Tiên Âm Các nghiên cứu, tất nhiên thời gian buổi chiều cũng là thời gian học đàn của hắn, cứ hai ngày hắn bắt buộc phải đến diện kiến cô cô một lần, theo cô cô học đàn.

Cuối cùng, vào buổi tối, Vô Song liền ở lại Tiên Âm Các tầng thứ , hắn ở trên đó diễn võ.

Vô Song không cách nào tập luyện Quỳ Hoa Bảo Điển khi có mặt Viên Tĩnh, chính vì vậy hắn liền chọn khoảng thời gian này để luyện Quỳ Hoa, ở trên tầng cao nhất của Tiên Âm Các, căn bản gần như không có ai lại gần, không có ai tiến tới, cũng chẳng có ai quan sát.

Đồng thời ở Nga Mi Sơn, Vô Song cũng phải bắt đầu một bài tập riêng, bài tập thể lực của chính hắn.

..........

tháng, cứ như thế chậm rãi trôi qua.

Dưới ánh chiều tà, Nga Mi Sơn xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.

Mỗi khi có đệ tử của Nga Mi đi qua, nhìn thấy thân ảnh này liền vui vẻ chào hỏi.

“Song nhi, đi cẩn thận kẻo ngã”.

“Song nhi, ngươi chạy từ từ thôi, ai đuổi theo ngươi”.

Sau mỗi câu nói này là những tiếng cười khúc khích.

Thân ảnh nhỏ nhắn này đương nhiên là Vô Song, sau tháng ở Nga Mi Sơn, hắn cũng bắt đầu quen với cái tên Song nhi của mình, dù sao muốn không quen cũng không được, đám người ở Nga Mi Sơn ai cũng gọi hắn như vậy, hắn căn bản không có cách nào.

Trong tháng qua, hình ảnh Vô Song trong ánh chiều tà hớt hả hớt hải chạy về Tiên Âm Các đã trở thành hết sức quen thuộc, dù sao ngày nào cũng như ngày nào, cùng giờ này hắn cũng chạy về Tiên Âm Các.

Vô Song chạy có điều cũng không có đi giày, hắn dùng chân trần chạy trên mặt đất, đồng thời có thể dễ dàng nhận ra, ở chỗ hai đôi chân trắng nõn kia là hai cái hộ giáp cũng màu trắng.

Vô Song lúc này ăn mặc quần áo phi thường gọn nhẹ, quần cũng là quần đùi ngắn, để lộ toàn bộ đôi chân của hắn ra ngoài, phong cách ăn mặc phi thường giống VIên Tĩnh.

Hắn dù sao cũng cực kỳ ghét mặc váy, hắn càng thích hợp mặc mấy loại trang phục kiểu này.

Về phần đôi hộ giáp ở chân, chính là bài tập cho Vô Song suốt tháng nay.

Bất kể ăn, ngủ, đi lại hay tắm rửa, hắn đều phải để đôi hộ giáp này ở trên chân.

Đôi hộ giáp mỗi cái nặng khoảng kg. Thứ này làm Vô Song di chuyển như đeo tạ vào chân vậy, hắn cũng ngã không ít lần, bất quá loại luyện tập này Vô Song không dị nghị.

Ở cổ tay của hắn, cũng có đôi hộ giáp tương tự.

Vô Song có một điểm yếu cố hữu là sức khỏe, hắn mạnh hơn những đứa bé cùng tuổi nhiều có điều do bản thân là Tiên Thiên Chí Âm Thể, âm nhu có thừa mà cương mãnh khuyết thiếu dẫn đến thể lực vẫn luôn là vấn đề của Vô Song.

Hộ giáp ở hai tay cùng hai chân của hắn, toàn bộ đều là để Vô Song rèn thể lực.

Theo ý Cô Cô của hắn, sau này Vô Song phải mang Ngân Nguyệt Huyền Cầm trên người, nếu không có thể lực kinh người, căn bản không có cách nào vận dụng được nó tự nhiên.

Cho đến lúc này, Vô Song cũng thật phục Cầm Đế, bằng thân thể nữ nhân lại có thể mang vác cây đàn cả trăm cân như không có việc gì.

Trở về Tiên Âm Các, Vô Song lúc này mới dừng lại, hai tay trực tiếp đặt lên đầu gối, thở hổn hển.

Sắc mặt hắn trở nên trắng xanh, thân hình nhỏ nhắn run lên.

Nhìn về hướng Tiên Âm Các, Vô Song khẽ thở ra một tiếng, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề.

“Thiếu chủ..... người”.

Lúc này ở bên cạnh Vô Song, Nguyệt bà bà xuất hiện, khuôn mặt mang theo vài phần lo lắng.

‘Thiếu chủ’ ở đây chính là thiếu chủ nhân, dây là danh xưng của Vô Song lúc này tại Tiên Âm Các, về phần Tiên Âm đương nhiên sẽ là chủ nhân nơi đây.

Vô Song được Nguyệt bà bà đỡ, khuôn mặt liền hiện lên một tia cảm kích.

“Bà bà, không cần đâu, cháu tự đi được”.

Nói xong cũng mặc kệ bà bà ở sau lưng, Vô Song tiếp tục lê thân thể mệt nhoài về Tiên Âm Các.

Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Vô Song, trong mắt Nguyệt bà bà có một tia không đành lòng.

Nguyệt bà biết một số bí sử của TIên Âm Động, bà có thể cảm nhận được trên thân thể của Vô Song chịu áp lực lớn đến mức nào.

Nhìn Vô Song, Nguyệt bà nhớ tới Tiên Âm, sau đó lại nhớ những đệ tử còn lại của Tiên Âm Động, trong mắt có một tia ảm đạm.

.......

Trong tháng qua, Vô Song học tập được rất nhiều.

Về phương diện võ công, hắn thành công đột phá Quỳ Hoa Tương Hoàng Khí, hơn nữa hắn cũng đã đạt đến giới hạn của Quỳ Hoa Bảo Điển.

Quỳ Hoa Bảo Điển tầng đầu là một mốc, sau tầng đầu lại là một mốc.

Trong Quỳ Hoa Bảo Điển, tầng thứ tư là một cái rãnh trời, là một khe rãnh rất khó vượt qua.

Quỳ Hoa Bảo Điển tu luyện nội công rất chậm, chậm đến mức làm Vô Song phát bực, muốn đột phá Quỳ Hoa tầng thứ – Quỳ Hoa Chính Hồng Khí liền không phải việc đơn giản.

Muốn đột phá thành công Quỳ Hoa – Chính Hồng Khí bản thân Vô Song cần giải khai hai mạch nhâm đốc hay nói đúng hơn là nhâm mạch cùng đốc mạch.

Người ta nói nhâm đốc nhị mạch bất quá chỉ là hai mạch cuối cùng trong hệ thống nhâm mạch cùng đốc mạch.

Muốn đột phá nhâm đốc nhị mạch ít nhất cũng cần Tông Sư cảnh giới nội lực.

Nội lực của Vô Song hiện nay nói ra có chút xấu hổ, hắn cùng lắm chỉ có thể coi là nhị lưu cao thủ nếu xét về nội lực.

Nếu không phải Vô Song trong tháng ở trong Tiên Âm Động tu luyện lại thêm Tiên Thiên Chí Âm Thể trợ giúp, hắn chỉ sợ hiện nay nội lực chỉ đủ so với tam lưu cao thủ.

Lúc này Vô Song chính thức gặp quan đạo đầu tiên trong con đường võ công.

Bất quá hiện nay Vô Song cũng rất khác, nếu phải tính ra, cho phép Vô Song sử dụng Phi Bộc bản thân hắn chiến lực chưa chắc đã thua Lâm Bình Chi trong Kim Dung cốt truyện.

Việc của Quỳ Hoa Bảo Điển căn bản không thể gấp, hắn càng gấp càng không được, càng nóng vội cũng càng không được vì vậy trong khoảng thời gian này Vô Song trực tiếp không lại tu luyện Quỳnh Hoa Bảo Điển, hắn hướng về những mục tiêu khác.

Mục tiêu đầu tiên của Vô Song, không cần nói chính là tu luyện cầm công.

Bất chấp cơ thể mệt mỏi, Vô Song một mình leo tới tầng của Tiên Âm Các, khi cánh cửa phòng Tiên Âm mở ra, Vô Song ngã gục xuống dưới cái đệm êm ái...

Hắn thật sự... phi thường mệt mỏi a

.......

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio