Ngày thứ kể từ khi đoàn người đổ bộ lên Bồng Lai Tiên Đảo, lúc đầu quân số lên đến người nhưng hiện tại cũng chẳng biết còn đủ người sống hay không, gần như trải qua ngày thứ ở nơi Bồng Lai này số lượng người lên đảo đã chết gần hết.
Trong ngày hôm nay, đoàn người Vô Song – Quỳnh Hương cũng bắt đầu di chuyển về khu vực thượng nguồn được đánh dấu trong địa đồ của Tiêu Dao Tử.
Khác với ngày hôm qua, ngày hôm nay lão đầu phi thường biết điều hơn nữa trên đường đi cũng không dám "đấu khẩu" với Thiên Thánh, lại càng không đi gần hai người Võ Đang, thậm chí lão đầu còn thường xuyên một tay huých vào hông Vô Song, ánh mắt nhìn Vô Song rồi lập tức chuyển về hướng Quỳnh Hương.
Ý của lão đầu rất rõ ràng, chính là để Vô Song đi giải thích với Quỳnh Hương, đương nhiên Vô Song sẽ không làm cái việc này, Vô Song trực tiếp lại đưa tay huých nhẹ vào người lão đầu, sau đó học y nguyên động tác của lão đầu.
Lão đầu nhìn thấy vậy liền lườm Vô Song, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ khinh bỉ với Vô Song, sau đó bàn tay đưa ra làm dấu hiệu.
Lão đầu không nói nhưng mà Vô Song hiểu, đại khái ý của lão đầu rất rõ ràng.
"Ngươi cùng nha đầu Võ Đang kia có một chân, còn không mau đi dỗ dành nàng?, cũng đâu phải lão phu cùng nàng có một chân ".
Hiểu được ý lão đầu, Vô Song thản nhiên mở miệng, hắn không phát ra tiếng nhưng mà từ khẩu hình miệng của hắn, lão đầu cũng hiểu.
Đại khái ý tứ của Vô Song chính là.
"Lão đầu, ai nói với ngài là ta cùng nàng có một chân? ".
"Ngài nhiều tuổi bằng này rồi, ngài gây chuyện cũng không cần đổ hết lên đầu vãn bối như ta đi? ".
Lão đầu thấy vậy, cũng mở miệng, đương nhiên là lại để Vô Song đọc khẩu hình.
"Phi, ngươi khinh lão phu là trẻ em tuổi, lão phu là một đời tình thánh, ánh mắt của hai người các ngươi lúc đó tuyệt đối không bình thường, tuyệt đối có một chân với nhau, còn muốn không nhận ".
"Phi, lão đầu người cũng không phải tự dát vàng lên mặt, ngài mà là tình thánh thì hiện tại cũng không ngủ chăn đơn, không phải đợi người khác tới nấu ăn cho ngài ".
Vô Song một bên phản bác, đương nhiên làm Vô Hà Tử tức đỏ cả mặt, sau đó Vô Hà Tử lại mấp máy miệng nhưng mà rốt cuộc lại có người ngăn cản một già một trẻ.
Lý Thương Hải ở một bên thực sự không nhịn được, chỉ có thể động thân vào giữa hai người, sau đó nói.
"Khụ, sư thúc, Thương Hải cùng Vô Song có chút việc ".
Lý Thương Hải thực sự cảm thấy rất mất mặt, dù gì hiện tại ba người cũng coi như là phái Tiêu Dao vậy mà không ra thể thống gì cả, so với hai người của phái Võ Đang thì thua kém không biết bao nhiêu lần, căn bản không có phong phạm cao thủ, phong phạm đại phái.
Lý Thương Hải chen miệng, Vô Song sẽ không dám cãi lời nàng dù sao Vô Song hiểu Lý Thương Hải rất đáng sợ, về phần Vô Hà Tử đương nhiên cũng không nói gì, ông hiện tại cảm thấy bị "tổn thương ".
Vô Hà Tử... chăn đơn gối chiếc nhiều năm nay... cũng không cần xát muối vào chứ?.
Lý Thương Hải gọi Vô Song ra riêng một chỗ, điều này cũng không ảnh hưởng gì lắm tới tốc độ của đoàn người, dù sao cả Lý Thương Hải cùng Vô Song rất nhanh có thể đuổi kịp.
Lý Thương Hải từ đêm hôm qua đã muốn nói với Vô Song vài thứ nhưng mà không có cơ hội, dù sao lâu lắm nàng mới thấy sư thúc vui vẻ như vậy, nàng cũng không đành lòng chia rẻ sư thúc cùng Vô Song.
Khác với ngày hôm qua khi mà Lý Thương Hải chỉ quan tâm đặc biệt với Vô Song bởi thể chất của hắn thì hiện tại nàng thực sự dùng con mắt khác mà nhìn Vô Song.
Việc Vô Song là truyền nhân của Tiêu Dao Phái thật ra cũng chỉ đủ để Lý Thương Hải chiếu cố hắn một hai, căn bản không có tác dụng gì lớn.
Việc Vô Song nắm giữ thể chất giống với Tiêu Dao Tử thì lại cho Lý Thương Hải hy vọng, để nàng đối với Vô Song có mong đợi nhưng mà chỉ thế thôi không hơn.
Đến tận khi nàng thấy mối quan hệ của Vô Song cùng Vô Hà Tử, nàng thấy được thứ tình cảm của Vô Hà Tử với Vô Song và ngược lại... nàng mới chính thức chuyển biến ánh mắt với Vô Song, coi Vô Song như hậu bối trong nhà.
Như đã nói, đời này nàng cũng chỉ còn một người thân nhân, đó chính là sư thúc.
Lý Thương Hải gọi Vô Song ra cũng không phải nói mấy câu giống với Vô Hà Tử, lúc này nàng nhìn Vô Song từ trên xuống dưới, Vô Song hiện tại thuận mắt với nàng hơn nhiều lắm.
"Cảm giác thế nào? ".
Vô Song nghe Lý Thương Hải hỏi thì cũng hiểu vấn đề, hắn có chút mê mang mà lắc đầu.
"Cô cô, thật ra Vô Song không cảm thấy gì cả, tất cả đều có chút mơ hồ, chính Vô Song lúc này cũng không biết sâu cạn của mình nữa ".
Lý Thương Hải nghe vậy gật đầu, trường hợp này tuy hiếm gặp vô cùng nhưng cũng chẳng khó giải thích.
Lý Thương Hải tuy không rõ Vô Song bằng cách nào đột phá đế vị nhưng mà hắn rõ ràng không đi theo con đường "luyện" bình thường mà là dưới cơ duyên xảo hợp, mượn một chữ "ngộ" mà bước vào đế vị.
Cả hai con đường đều sẽ dẫn tới đế vị nhưng mà con đường thứ hai có chút khác biệt, dù sao đã gọi là cơ duyên xảo hợp thì không phải do con người tính toán được, không phải chủ đích, nhiều khi cũng không hiểu tại sao mình thành đế vị, mê mang không hiểu là việc đương nhiên.
"Ngươi mới bước vào đế vị, mê mang không hiểu cũng là việc không lạ gì, sau này chỉ cần tìm người đối luyện một chút, triệt để ổn định cảnh giới là được, sau này để cô cô đối luyện với ngươi ".
Nói xong câu này, Lý Thương Hải im lặng đánh giá Vô Song một chút rồi mới nói.
"Việc ổn định cảnh giới hiện tại tạm thời để sau, trước ngươi vận Bắc Minh Thần Công lên, cùng cô cô đối chưởng, cô cô muốn kiểm tra Bắc Minh Chân Khí của ngươi một chút ".
Kiểm tra Bắc Minh Chân Khí ở đây thật ra cũng chính là kiểm tra lượng nội lực trong người Vô Song bởi vì chỉ cần là nội lực của Vô Song dựa theo Bắc Minh Thần Công đều có thể quy về Bắc Minh Chân Khí, cũng như bất cứ thứ nội lực nào bị hấp thụ sau đó chịu Bắc Minh Thần Công luyện hóa đều sẽ trở thành nội lực của Vô Song vậy.
Vô Song nghe Lý Thương Hải nói, lập tức đưa tay ra, Lý Thương Hải cũng đưa tay ra, hai người trực tiếp đọ chân lực với nhau.
Việc đọ chân lực là rất nguy hiểm nhưng mà trước mặt Lý Thương Hải bản thân Vô Song cũng không nghĩ nhiều, hai người để tay ép sát lại, nội lực bắt đầu tuôn ra.
Đọ chân lực vốn là lấy thuần nội lực áp chế lẫn nhau, không giữ lại chút gì, chiến đấu kiểu này vừa nguy hiểm lại vừa tốn sức, sau khoảng phút đồng hồ chính Lý Thương Hải là người lựa chọn thu chiêu trước.
Vô Song thấy nàng thu chiêu hắn đương nhiên cũng thuận thế rút tay lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Thương Hải.
"Cô cô, thế nào rồi? ".
Lý Thương Hải nhìn Vô Song, sau đó gật đầu.
"Nội lực của ngươi không tệ, có lẽ cũng đủ điều kiện rồi, không biết sư huynh đã nói với ngươi về Bắc Minh Hóa Cảnh chưa? ".
Bốn chữ này, cũng như Tiêu Dao Ngự Phong, Vô Song chưa bao giờ nghe cả, hắn chỉ có thể lắc đầu.
Lý Thương Hải thấy thế đương nhiên càng bất mãn với Vô Nhai Tử nhưng mà nàng không nói ra, chỉ mở miệng.
"Được, đã vậy cô cô dạy ngươi Bắc Minh Hóa Cảnh ".
"Ngươi cũng thấy đám người Thất Phúc Thần rồi, hiện tại ngươi đã là đế vị, có tư cách làm đối thủ của một trong Thất Phúc Thần, quan trọng nhất hiện tại là tăng chiến lực của ngươi lên ".
"Bắc Minh Thần Công lấy đan điền làm trung tâm, đan điền được coi là giếng trời còn Bắc Minh Hóa Cảnh chính là hóa cái giếng trời đó ra mà thành bắc hải ".
"Thay vì tụ nội công nơi đan điền thì nay rút hết toàn bộ nội công trong đan điền ra, hòa tan vào kinh mạch trong cơ thể, biến cả cơ thể thành bắc hải, từ đó đạt thành điều kiện đầu tiên của Bắc Minh Hóa Cảnh, tu ra Bắc Minh Hạo Hãn ".
Vô Song nghe Lý Thương Hải nói liền hơi giật mình, từ bỏ đan điền chuyển nội lực vào kinh mạch chính là pháp môn tu luyện của Hấp Tinh Đại Pháp, dĩ nhiên hai bên cũng có khác nhau.
Với Hấp Tinh Đại Pháp thì phải rút hết nội lực ra ngoài cơ thể, tức là trong người không có nội lực rồi hấp nội lực của kẻ khác cất chứa trong kinh mạch còn Bắc Minh Hóa Cảnh thì rút nội lực từ đan điền ra, hòa vào kinh mạch, đây là việc điên cuồng vô cùng.
Nên biết người tu luyện Bắc Minh Thần Công luôn có nội lực cực khủng, nay mang nội lực đó tán vào trong kinh mạch thì còn nguy hiểm gấp trăm lần so với Hấp Tinh Đại Pháp.
Cô cô Lý Thương Hải cũng nhìn ra suy nghĩ của Vô Song, nàng bất giác bật cười.
"Tiêu Dao Phái chúng ta mục tiêu cao nhất là Nhập Tiên, đạt tới cảnh giới Nhập Tiên ".
"Tiên nhân chính là đứng cao hơn người thường, tấm mắt lớn hơn người thường, dám làm những việc thường nhân còn không dám nghĩ, hơn nữa thực sự có thể làm được ".
"Muốn hóa cơ thể thành Bắc Hải, trước hết phải hóa bản thân mình, trước hết phải dám thử ".
Nghe Lý Thương Hải nói vậy, Vô Song trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, việc này tuy nghe điên cuồng vô cùng, nguy hiểm vô cùng nhưng có gì mà Vô Song không dám thử?.
Hóa toàn bộ lượng nội lực vào kinh mạch, đây là việc thập tử nhất sinh, ngay cả Lý Thương Hải cũng như vậy.
Nàng đang thử Vô Song, thử bản lĩnh cùng tư chất của hắn, để xem hắn làm được tới mức độ nào, chỉ cần thấy Vô Song gặp nguy hiểm nàng nhất định sẽ giúp đỡ.
Năm xưa nàng cũng dựa vào Vô Hà Tử giúp đỡ, nếu không đã sớm đứt kinh mạch mà thành phế nhân.
Dĩ nhiên Vô Song khác nàng, rất khác nàng, không cần Lý Thương Hải giúp đỡ, hắn cũng dám mang toàn bộ nội lực tán vào trong kinh mạch.
Mang nội lực tán vào trong kinh mạch, đấy chính là Bắc Minh Hạo Hãn.
Mang toàn bộ nội lực trong kinh mạch đổ dồn về đan điền, tích tụ lại với nhau như nước bắc hải đổ dồn vào giếng trời, đây chính là Bắc Minh Côn Nội.
Mang toàn bộ nội lực trong đan điền theo Bắc Minh Côn Nộ phóng ra ngoài, dùng đan điền cùng kinh mạch toàn thân mở ra hấp lực, hấp lực với chính thiên địa này thì sẽ là Bắc Minh Hồi Quy.
Làm được tất cả các việc này, chính là Bắc Minh Hóa Cảnh.
Có thể đạt thành Bắc Minh Hóa Cảnh, chính là đại thành tuyệt học Bắc Minh Thần Công, lúc đó có thể bắt đầu tham ngộ Đại Vô Tướng Công... sau đó đương nhiên là Tiêu Dao Nhập Tiên Cảnh – Tiêu Dao Ngự Phong.