Cực Võ

quyển 5 chương 148-2: bí văn năm đó (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau tháng Tiêu Dao Tử có việc rời khỏi Kỳ Doanh, có việc phải đi đến nơi càng xa hơn.

Kỳ Doanh ở lại, nàng biết đại ca sẽ không bỏ mình, nàng biết đại ca rất nhanh sẽ trở lại vì vậy cũng không lo lắng, cuộc sống của nàng ba tháng qua đều là vậy, thỉnh thoảng Tiêu Dao Tử sẽ để nàng lại một mình, sau một hay hai ngày liền lập tức trở về.

Kỳ Doanh sống trong một hang động, nàng có lương thực, có cả nước uống, căn bản không có gì phải lo lắng nhưng mà... không ai ngờ được hang động này có khách thậm chí là hai người khách nhân một nam một nữ.

Nữ gọi là Biện Tài Thiên, nam gọi là Đại Hắc Thiên.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Doanh nhìn thấy Thần, nhìn thấy Thần chân chính.

Biện Tài Thiên khi đó hỏi nàng rất nhiều điều, hỏi nàng về đại ca ca Tiêu Dao Tử.

Nếu là bất cứ ai trong Ám Tộc thì sẽ lập tức cúi đầu nói ra tất cả bởi vì trước mặt bọn họ là thần linh, là tín ngưỡng mà mình tôn thờ nhưng mà Kỳ Doanh lại là dị loại, nàng không hề mở miệng, Biện Tài Thiên hỏi cái gì nàng cũng chỉ nói không biết.

Biện Tài Thiên không hỏi được gì từ nàng liền đến phiên Đại Hắc Thiên, Đại Hắc Thiên không đánh nàng, không tra tấn nàng mà cho nàng ăn một thứ quả thực, một thứ quả thực mà toàn bộ Ám Tộc gọi là Khổ Quả.

Khổ Quả có cái tên như vậy chính là bởi khi ăn vào thì cực kỳ đau đớn, cảm giác đau đớn không có cách nào tả được, sống dở chết dở.

Đại Hắc Thiên nhét thứ quả thực này vào miệng nàng..., Đại Hắc Thiên biết trước sự đau đớn cùng cực này thì Kỳ Doanh nhất định biết gì khai nấy nhưng ai mà tưởng tượng được Khổ Quả không làm Kỳ Doanh đau đớn, nó làm cả người Kỳ Doanh run lên sau đó nó mang ma khí hoàn toàn nhập vào thân thể Kỳ Doanh.

Kỳ Doanh hấp thụ hoàn toàn ma khí trong Khổ Quả nhưng mà trên người nàng vẫn không hề có "thần văn ".

Nhìn thấy một việc này cả Đại Hắc Thiên cùng Biện Tài Thiên đều không thể tin được, thế là Kỳ Doanh bắt đầu bị ép ăn rất nhiều Khổ Quả, đến lần thứ năm thì cơ thể nàng như quá tải, cả người gục xuống mà bất tỉnh nhân sự.

Nàng không biết việc gì xảy ra tiếp theo, nàng chỉ biết khi nàng mở mắt ra nàng được xưng là Thần Nữ, nàng được sống trong Thiên Thành, được rất nhiều Đạo Tu cung phụng.

Kỳ Doanh cố gắng tìm hiểu, cố gắng đi hỏi một cái kết quả, rốt cục Biện Tài Thiên nói cho nàng huyết mạch của nàng biến dị, huyết mạch của nàng thuế biến.

Kỳ Doanh cái gì cũng không hiểu, nàng chỉ hiểu hiện tại nàng có một nhiệm vụ, một nhiệm vụ... rất khó tưởng tượng.

Nhiệm vụ của Kỳ Doanh là sinh nở, là sinh nở hậu đại.

Nàng không biết bị cho ăn cái gì, cũng không rõ "thần linh " làm gì nàng nhưng mà thân thể nàng bắt đầu biến dị, bắt đầu phát dục, nàng mới tuổi nhưng chỉ sau khoảng tuần lễ liền nhìn như thiếu nữ .

Trong thời gian này Kỳ Doanh ăn rất nhiều rất nhiều Khổ Quả, ban đầu cơ thể nàng chỉ có thể nuốt được quả nhưng chỉ sau tuần giới hạn của nàng chính là quả, số lượng gần như gấp đôi.

Trong khoảng thời gian này nàng cũng nhìn ra một mặt khác trong Thiên Thành, tại nơi đây nàng phát hiện ra một bí mật làm nàng sợ run, nàng phát hiện ra địa vị của Ám Tộc trong mắt Thần Linh, số phận của Ám Tộc trong mắt Thần Linh.

Ám Tộc trong mắt Thần Linh chẳng khác gì gia súc còn Đạo Tu... chẳng khác gì khôi lỗi, bọn họ đã không có suy nghĩ của chính mình, chỉ cần một lệnh của thần linh thì cái gì cũng sẽ làm, cái gì cũng không quan tâm.

Sự phát hiện này của Kỳ Doanh cũng là do thần linh cố tình cho nàng nhìn bởi vì trong mắt thần linh kể cả nàng được gọi là thần nữ thì cũng chỉ là công cụ sinh sản.

Lại qua khoảng nửa tháng, nàng không có cách nào phản kháng vận mệnh, nàng thụ thai.

Vấn đề đáng nói nhất... nàng mang thai của Đại Quốc Chủ.

Nàng cũng không rõ là mình có thai hay chưa, nàng chỉ biết nàng lại được đưa về Ám Tộc nhưng mà lúc này nàng đã là thần nữ hơn nữa còn có rất nhiều Đạo Tu đi theo bảo hộ nàng thậm chí còn có thần linh tới Ám Tộc, còn có thần linh nhìn chằm chằm vào nàng.

Kỳ Doanh không hiểu việc gì xảy ra nhưng mà nàng sợ, một nỗi sợ cùng cực trong tâm linh, nàng biết mình rất có thể mang thai hơn nữa cái thai này sau khi sinh ra chắc chắn không hề bình thường... hơn nữa số mệnh của nàng cũng sẽ kết thúc ở đây.

Nàng không có bất cứ bằng chứng gì nhưng từ sâu trong tâm linh nàng hiểu, nàng hiểu số mệnh của mình, dĩ nhiên Kỳ Doanh không muốn chết.

Trong thời điểm này... đại ca đến rồi.

Nàng không biết quãng thời gian qua đại ca đi đâu, nàng chỉ biết đại ca khi tới Ám Tộc mệt mỏi vô cùng, trên người tràn ngập thương thế.

Thời điểm đó trùng hợp bên cạnh nàng không có thần linh, nàng liền dùng địa vị của Thần Nữ khiến cho Ám Tộc nghe lệnh, để Ám Tộc mở cửa cho đại ca vào dưỡng thương.

Việc mà nàng không ngờ chính là ngay sáng hôm sau, đại ca mang nàng ra ngoài, mang nàng rời khỏi Ám Tộc.

Cũng ngay thời điểm đó, thần linh xuất hiện.

Cả thế gian này chỉ sợ cũng chỉ có một mình Kỳ Doanh tận mắt thấy Tiêu Dao Tử đại chiến cùng Thất Phúc Thần.

Tại thời điểm đó, Kỳ Doanh rốt cuộc mới hiểu cái gì là thần.

Thần ở đây không phải là Thất Phúc Thần, thần ở đây chính là Tiêu Dao Tử, một thứ thực lực cử thế vô song, vô địch thiên hạ.

Thần linh trước mặt Tiêu Dao Tử một đường bị đánh, đánh cho không ra hình dạng, chỉ có thể bị nghiền ép.

Thần linh bất tử?, Kỳ Doanh ban đầu thì đúng là tin nhưng mà sau khi được chứng kiến trận chiến này thì hình tượng thần linh hoàn toàn sụp đổ.

Tiêu Dao Tử sinh sinh đánh chết Hotei (Bố Đại), một trong bảy vị Thần Linh vậy mà bị đánh chết.

Tiếp theo Tiêu Dao Tử mang nàng rời khỏi Xuất Vân Quốc, lúc này làm gì có ai ngăn cản được Tiêu Dao Tử?.

Rời khỏi Xuất Vân, Kỳ Doanh mới hiểu thế giới này rộng lớn ra sao, sau đó Tiêu Dao Tử để nàng lại Phù Tang, Tiêu Dao Tử trở về Trung Nguyên.

Không phải Tiêu Dao Tử không muốn mang nàng về Trung Nguyên mà bản ý của Tiêu Dao Tử chính là mình sẽ rất nhanh trở lại, rất nhanh mang người giết ngược trở về.

Sau khi Tiêu Dao Tử sắp xếp cho Kỳ Doanh, Tiêu Dao Tử liền rời đi, mãi đến thời điểm tháng sau Tiêu Dao Tử mới lại tới Phù Tang.

Tiêu Dao Tử vậy mà không có cách nào lại tìm thấy Xuất Vân Quốc hay còn gọi là Bồng Lai Tiên Đảo.

Về phần Kỳ Doanh, cái bụng nàng trở nên lớn hơn, nàng thực sự hoài thai.

Chính Tiêu Dao Tử cũng không ngờ Kỳ Doanh mang thai, nên biết Tiêu Dao Tử tuyệt đối là thần y ấy vậy mà trước khi cái bụng Kỳ Doanh trở nên lớn hơn bản thân Tiêu Dao Tử căn bản không nhìn ra Kỳ Doanh mang thai.

Hai người khi đó phải đưa ra quyết định, quyết định giữ hay bỏ cái thai này, rốt cuộc cả hai chọn giữ.

Tiêu Dao Tử thực sự muốn xem đứa trẻ Kỳ Doanh đẻ ra sẽ có gì đặc biệt, đáng tiếc đáp án làm cho Tiêu Dao Tử thấy khó hiểu, Kỳ Doanh sinh ra một đứa trẻ hết sức bình thường, bất kể kiểm tra kiểu gì thì cũng thấy quá đỗi bình thường.

Ở lại Phù Tang nửa năm, Tiêu Dao Tử rốt cuộc phải về Trung Nguyên còn Kỳ Doanh?, nàng thực sự biết trái tim của mình thuộc về ai nhưng mà nàng hiểu trong tim đại ca không có nàng, đại ca chỉ coi nàng là muội muội, cả đời đại ca chỉ thích một nữ nhân.

Nữ nhân của đại ca không phải người như nàng có thể so được, nàng lấy cái gì so với người ta đây?, rốt cuộc thời điểm Tiêu Dao Tử rời khỏi Phù Tang cũng là lúc Kỳ Doanh mang đứa bé đến một nơi hoang vu tại Phù Tang ở ẩn, một mình nuôi dưỡng đứa trẻ.

Năm này qua năm khác, khi đứa trẻ lên tuổi, Kỳ Doanh gặp một nam tử họ Thiên Vũ, một nam tử thuộc dòng phụ của Thiên Vũ gia.

Nam tử này vừa nhìn thấy Kỳ Doanh liền điên cuồng theo đuổi nàng bởi vì Kỳ Doanh thực sự rất đẹp, năm nay nàng mới mà thôi, vẻ đẹp của nàng thậm chí... không thua gì Cầm Đế – Phượng Huyền Cầm.

Lại qua năm, Tiêu Dao Tử tiếp tục đến Phù Tang thăm "muội muội ", đây là lần thứ bản thân Tiêu Dao Tử đi tìm Bồng Lai nhưng ông vẫn không có cách nào tìm được đồng thời lần này Tiêu Dao Tử mang theo Phượng Huyền Cầm.

Thời điểm đó chính Tiêu Dao Tử cũng kinh ngạc vì sự thay đổi của Kỳ Doanh, khoảng năm trước Kỳ Doanh có thể coi là xinh đẹp nhưng mà năm sau nàng đã trở thành tuyệt thế mỹ nhân nhưng mà thế thì sao?, Kỳ Doanh có dung mạo đẹp hơn nữa thì nàng cũng không thể chen chân vào giữa hai người, Tiêu Dao Tử cùng Cầm Đế tuyệt không thể chia lìa.

Nhìn thấy hai người hạnh phúc, Kỳ Doanh rốt cuộc làm ra quyết định, nàng lấy nam nhân họ Thiên Vũ kia, đổi tên thành Thiên Vũ Kỳ Doanh, sau đó nàng sống một cuộc đời bình bình thường thường thậm chí rất ít xuất hiện trước mặt thế nhân, thế nhân cũng không có mấy người biết Thiên Vũ Kỳ Doanh thời điểm đó có thể coi là đệ nhất mỹ nữ Phù Tang.

Lại nói tới đứa trẻ con nàng, một đứa bé gầy gò ốm yếu, một đứa bé kinh mạch phi thường nhỏ hẹp gần như không thể luyện võ, đứa bé gọi là Thiên Vũ Lãng.

Thiên Vũ Lãng... chính là hậu đại của Đại Quốc Chủ cùng Kỳ Doanh nhưng mà một đời bình bình thường thường thậm chí nói hắn là phế vật luyện võ, điểm đặc biệt lớn nhất của Thiên Vũ Lãng có lẽ chỉ là đẹp trai, đẹp trai đến mức thế gian hiếm có.

_ _ _ __ _ _

Khép lại quyển bút ký này, Vô Song đột nhiên nghĩ tới Thiên Vũ Chính Tắc.

Không có lý do gì, đơn giản chỉ là suy nghĩ của Vô Song.

Nếu bút ký là thật, đứa trẻ của Thiên Vũ Kỹ Doanh cùng Đại Quốc Chủ tuyệt đối cực kỳ không tầm thường, tuyệt đối không thể chỉ có một cuộc đời như thế, Thiên Vũ Lãng một đời sống quá mức bình thường chỉ sợ là vì hắn không có ma khí, không được tiếp xúc với ma khí.

Vô Song từ trước khi lên Bồng Lai đã nghĩ đây là cơ hội thuế biến của Thiên Vũ Chính Tắc chỉ là hắn không nghĩ ra thuế biến kiểu gì mà thôi.

Lúc này nếu Thiên Vũ Chính Tắc là hậu đại của Thiên Vũ Lãng thì sao?, nếu tính theo đời đại khái Thiên Vũ Lãng sẽ hơn Thiên Vũ Chính Tắc khoảng thế hệ, về mặt thời gian có thể coi là hợp lý, đấy là chưa kể kinh mạch của cả hai người đều cực kỳ nhỏ hẹp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio