Thạch Thành nhìn như cường đại vô cùng nhưng mà thời điểm này khi mà hai bút cùng vẽ thậm chí ba bút cùng vẽ thì Thạch Thành lại lộ ra chút đơn bạc.
Lực lượng của Thạch Thành phải chia quân hai đường, một bên tới Ám Tộc chuẩn bị đón tiếp Thiên Hoàng còn một bên thì rời khỏi Quỷ Lâm đến tiếp đón Đại Tướng Quân.
Từ Phúc xuất hiện mang theo đạo tu từ Thạch Thành hướng ra ngoài, số lượng người này thực sự rất lớn hoàn toàn không có khả năng che ánh mắt của người khác, thời điểm Tử Phúc gặp mặt Đại Tướng Quân quả thật không thể qua được ánh mắt của Vô Song.
Vô Song không biết Thiên Hoàng đang ở đâu, Thiên Hoàng đang làm gì nhưng mà hắn có thể xác định Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân tách đoàn với nhau, gia huy của nhà Tokugawa bản thân Vô Song không lầm được.
Vô Song cũng chỉ dám quan sát từ xa chứ không dám lại gần đám người này, tỷ lệ bị phát hiện quá cao khiến hắn không thể mạo hiểm nhưng mà khi nhìn thấy quan tài cổ bằng đá mà nhà Tokugawa mang đến bản thân Vô Song bất giác nhớ về quan tài đá ở sâu trong thác nước, quan tài đá chứa xác của Nobunaga.
Ở trên một cành cây cao, cả người Vô Song ở trong trạng thái bế khí, người hắn như hòa vào thiên địa, ngoại trừ ánh mắt đang lặng lẽ quan sát ra thì không còn bất cứ bộ phận nào trên cơ thể chuyển động, thời điểm này Vô Song đang muốn xác định, xác định cái đám người này sẽ đi đến đâu.
Nếu Vô Song suy đoán không lầm chỉ sợ mục tiêu của bọn họ là thác nước lớn, nơi địa cung cất chứa xác của Nobunaga bất quá đây chỉ là suy đoán của hắn, thực hư ra sao thì Vô Song không quá rõ ràng.
Nếu khoảng tuần trước đây bản thân Vô Song chỉ sợ không cách nào ẩn mình được, không cách nào che sự tồn tại của mình với hai kẻ bên dưới nhưng chỉ sau tuần Vô Song như hoàn thành lột xác, hắn tồn tại ở nơi này vậy mà không ai biết, không ai có thể cảm ứng được.
Vô Song không dám loạn động, mãi cho đến khi đám người này toàn bộ rời đi khỏi khu vực Vô Song đứng thì hắn mới chuyển thân mà hạ xuống mặt đất.
Mang ánh mắt dõi theo đoàn người rời đi trong nội tâm của Vô Song càng ngày càng cảm thấy hắn nên vào trong Thạch Thành một chuyến.
Vô Song có thể bảo Quỳnh Hương ẩn nhẫn, có thể bảo nàng chờ đợi, bảo nàng mang theo mọi người lẩn trốn nhưng Vô Song lại không thể bảo mình làm như vậy, không thể thuyết phục mình ngồi im một chỗ.
Đối với Vô Song thì lão đầu cực kỳ quan trọng, hắn coi lão đầu như phụ thân của mình, an nguy của lão đầu sao Vô Song có thể bỏ mặc?.
Vô Song không phải người tốt, nếu chỉ có Lý Thương Hải cùng Thiên Thánh tiến vào Thạch Thành thì Vô Song thậm chí chưa chắc đã nghĩ đến việc xuất thủ cứu giúp, chưa chắc đã tính độc xông hiểm địa nhưng lão đầu thì khác, rất khác.
Thời điểm đám người nhà Tokugawa rời đi, Vô Song lập tức di chuyển theo hướng ngược lại, tiến vào hồ nước nơi hạ nguồn, hắn muốn một lần nữa tiến nhập Thạch Thành.
Bất kể thế nào Vô Song đều cảm thấy đây là cơ hội, cơ hội không thể bỏ qua.
_ _ _ _ _ _ _
Một lần có thể không quen, hai lần có thể còn đang bắt đầu làm quen nhưng quá tam ba bận, Vô Song đã không ít lần theo thủy đạo tiến ngược về phía Thạch Thành, thời điểm này hắn trở về Thạch Thành, trở về Cổ Tế Đàn đã nhanh hơn không ít.
Trở về Cổ Tế Đàn, Vô Song cũng không tiến vào Cổ Tế Đàn mà muốn quan sát xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn dám tiến sâu vào quan sát Thạch Thành, lần đầu tiên Vô Song cảm thấy mình có cơ hội hiểu rõ Thạch Thành đến vậy.
Tuy trong bút ký của Thọ Lão Nhân cũng có ghi chi tiết về Thạch Thành nhưng mà quyển bút ký cùng lắm chỉ coi là một quyển sách địa lý hoặc một tấm bản đồ trong khi Vô Song đang ở thực địa, hắn chỉ có thể tham khảo bút ký chứ không thể tin toàn bộ.
Vô Song rất nhanh chóng vượt qua khu vực ngoại cung mà tiến vào nội cung.
Sự khác biệt lớn nhất giữa ngoại cung cùng nội cung chính là kiến trúc được thể hiện rõ ràng tại tường thành.
Khu vực ngoại cung là những mảng kiến trúc riêng lẻ nằm trên nhiều khu vực khác nhau, Cổ Tế Đàn mà Vô Song từng tới cũng là một công trình như thế, tại ngoại cung vốn là nơi thờ cúng cùng thực hiện các hoạt động lễ bái của Thạch Thành cùng toàn bộ cõi Bồng Lai.
Ngoại cung nằm trong nội thành được bao quanh bằng tường đá cổ kính, bức tường thành vây bốn mặt đông – tây – nam – bắc chính là thứ ngăn cách nội thành cùng ngoại thành, ngăn cách nơi sinh sống của các thuật sĩ xuất thân Ám Tộc hay còn gọi là Đạo Tu.
Vượt qua ngoại thành là nội thành, nội thành chia làm ngoại cung cùng nội cung.
Ngoại cung là một mảnh diện tích rộng lớn với hàng loạt công trình kiến trúc riêng lẻ và không có những bức tường thành ngăn cách có điều mỗi kiến trúc lại cách tương đối xa nhau.
Nội cung còn được gọi dưới cái tên A Phòng, nó hoàn toàn được xây dựng theo kiểu cách một cung điện bình thường, bốn bức tường của nội cung toàn bộ đều được xây bằng đá thạch anh, dĩ nhiên thân là người xuyên không thì Vô Song cũng hiểu cái chữ A Phòng này nghĩa là gì.
Cung A Phòng bao gồm rất nhiều điện nhưng được phân ra thành điện chính.
Đầu tiên là Đại Điện hay còn gọi là Đại Cung.
Thứ hai là vườn thượng uyển hay gọi là Uyển Cung.
Thứ ba là Đan Cung.
Thứ tư là Nhạc Cung.
Thứ năm là Long – Phượng Cung.
Thứ sáu là Võ Cung.
Thứ bảy là Nội Thị Cung.
Thọ Lão Nhân chỉ liệt kê ra đại cung lớn nhất của Cung A Phòng về phần giới thiệu tường tận các cung thì Thọ Lão Nhân cũng không làm, nếu Vô Song muốn tiến nhập vào Cung A Phòng thì chỉ có thể tự mình bước đi, tự mình tìm kiếm.
Trong số bảy cung này thì chẳng khó để Vô Song đoán ra Đại Cung để làm gì, với Vô Song nơi này chỉ sợ là nơi Đại Quốc Chủ tiếp đón khách nhân, cụ thể ở đây là ba người Lý Thương Hải – Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh.
Vô Song có thể tự tin bước vào Thạch Thành một phần vì hắn cảm thấy binh lực nơi này rõ ràng đang tự chia mỏng đi nhưng một phần quan trọng nữa là Vô Song biết Đại Quốc Chủ không rảnh tay.
Đại Quốc Chủ không thể mạnh bằng Đế Thích Thiên mà cho dù có mạnh bằng Đế Thích Thiên chăng nữa thì trong lúc nhất thời nửa khắc hắn cũng không thể nào giải quyết được ba vị siêu cường nhân.
Trừ Vô Hà Tử ra thì Thiên Thánh hay Lý Thương Hải đều là siêu cường nhân, là cường giả có thể định phong vân một cõi, Vô Song thực sự không nghĩ Đại Quốc Chủ có thể dễ dàng giải quyết cả ba người từ đó hắn liền tranh thủ thởi gian hành động, mục tiêu của Vô Song chính là Đại Điện hay còn gọi là Đại Cung.
Đáng buồn là Vô Song sẽ không biết Đại Cung ở đâu vì thế hắn chọn đi thẳng vào khu vực trung tâm, cứ chính giữa mà đi, với Vô Song mà nói thì hắn tin tưởng Đại Cung nằm ở trung tâm Cung A Phòng, chỉ có như thế mới lộ ra được khí thế của nó, mới hợp với giá trị của chính nó.
Vô Song cứ theo ý mình mà đi, trên đường hắn cũng gặp phải một vài Đạo Tu đi tuần bất quá muốn né qua sự phát hiện của cái đám Đạo Tu này thực sự không khó, cũng không có bất cứ Đạo Tu nào cảm nhận được sự tồn tại của Vô Song.
Một đường không hề gặp trở ngại nhưng cũng có lúc Vô Song phải dừng lại, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ khó hiểu.
Dọc một đường đi Vô Song không gặp quá nhiều Đạo Tu, số lượng Đạo Tu tồn tại cực kỳ thưa thớt nhưng mà thởi điểm hắn dừng lại thì hắn phát hiện một tòa lầu các rất lớn, Vô Song cũng không rõ đây có phải Đại Cung hay không nhưng mà tòa lầu các này không ngờ có rất nhiều Đạo Tu thủ hộ, số lượng ít cũng phải có người.
Lượng Đạo Tu này quả thực rất nhiều, phải biết suốt quá trình Vô Song tiến vào nơi này chỉ thấy tổng cộng tên Đạo Tu phân bố khắp nơi, một hơi tập hợp đến Đạo Tu thủ hộ khu vực này tuyệt đối không phải chỉ cho vui.
Từ một góc khuất, Vô Song nhìn về phía tấm biển trên cửa tòa cung điện bất quá chữ trên đó hắn cũng không đọc được, Vô Song chỉ có thể thở dài mà động thân, hắn không nghĩ nhiều mà hướng về tòa cung điện này.
Nơi này là Đại Cung đương nhiên tốt nhất bất quá nếu nó không phải thì chỉ sợ cũng có một địa vị cực kỳ quan trọng.
Vô Song không mất bao lâu để vượt qua toàn bộ đám Đạo Tu bảo hộ tòa cung điện này, dù sao đối phương chỉ có người, muốn chia ra vây kín cả toàn cung điện là việc không thể, số lượng Đạo Tu như vậy căn bản không có cách nào làm khó Vô Song.
Rất nhanh vượt qua khu vực rìa ngoài, Vô Song tiến vào toàn kiến trúc bên trong, lúc này trước mặt hắn là một cánh cổng sắt lớn, tấm cửa sắt còn lớn hơn ở Cổ Tế Đàn đồng thời bên ngoài cửa sắt đang có hai Đạo Tu song song mà đứng, một thân hắc y trùm kín người lộ ra vẻ âm u vô cùng.
Nhìn thấy tấm cửa sắt, nhìn hai tên Đạo Tu bản thân Vô Song trong lòng mang theo vài phần hụt hẫng, hắn hiểu nơi này chỉ sợ không phải Đại Cung.
Phim cổ trang Vô Song xem không nhiều nhưng cũng chẳng ít, hắn biết nơi vua chúa tiếp bá quan văn võ là cái dạng gì, vốn không nên âm trầm như công trình trước mặt Vô Song.
Ẩn trong góc khuất Vô Song bắt đầu đắn đo một chút tuy nhiên rất nhanh hắn liền động thủ.
Không cần biết thế nào, trước tiến vào nói sau