Cực Võ

quyển 5 chương 197: bách việt xuất thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời, một ngày trời quang mây tạnh, một ngày mà thứ không khí tươi mát của nó thổi sức sống tới vạn vật.

Ngày hôm nay có hai người một già một trẻ lên tới Bồng Lai, người già lúc này lưng dựa vào một thân cây lớn, vẻ mặt đầy mệt mỏi còn người trẻ bắt đầu đi thám thính "hoang đảo" này.

Hai ngày lênh đênh trên biển, cái gì cũng có thể bỏ qua nhưng mà cơn khát là thứ không thể bỏ qua, hai người bị cái cơn khát này hành hạ suốt hai ngày, giờ khắc này có thể lên đảo đương nhiên phải đi tìm nguồn nước.

Cũng không rõ lý do gì người trẻ lại quyết định để người già ngồi lại nơi này dù sao ngoài biển cũng là giặc Oa, cũng là người Phù Tang, ai biết đám người này có lên đảo không hoặc trên đảo có người Phù Tang không, khi thấy lão nhân già nua kia thì sẽ làm gì?.

Dĩ nhiên đây là việc của hai người, hai người một già một trẻ này nghĩ gì có lẽ cũng không ai biết cả, chỉ rõ người trẻ rời đi, đi thật sâu vào bên trong đảo tìm nước ngọt còn người già thì ở ngoài rìa đảo, thả lưng dựa vào gốc cây, bản thân lão nhân này như muốn dùng toàn bộ thời gian để hồi sức vậy.

Khi người trẻ rời đi không bao lâu thì trời cũng rạng sáng, lúc này bở biển liền có biến động, từ dưới mặt nước biển dĩ nhiên lại có một bóng người xuất hiện, một người đi ra từ dưới đại dương kia.

Người này toàn thân ướt đẫm nhưng mà mùi huyết khí cực nồng, một nam nhân trẻ tuổi với mùi máu nồng nặc trên cơ thể.

Nam nhân này xuất hiện, với trình độ của hắn thì chẳng mất bao lâu để nhìn thấy người già cả kia.

Ánh mắt người già kia bất giác cũng nhìn về phía nam nhân này sau đó cả hai người đều nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Sát khí thật nặng, huyết khí thật nồng, người trẻ tuổi ngươi vừa trải qua một hồi sinh tử sao?".

Người trẻ tuổi nhíu mày sau đó bật cười.

Người này chính là Minato, hắn cũng không biết bao nhiêu năm rồi mới bị gọi là "người trẻ tuổi", hắn cùng với Lý Thương Hải là cùng thời, tuổi tác cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, trong mắt Minato thì lão nhân kia còn trẻ tuổi hơn cả hắn.

Trạng thái của Minato lúc này không ổn định, hắn bị thương hơn nữa là bị thương rất nặng, hai mắt đã nhiễm huyết hồng, nhìn lão nhân ngồi kia Minato liền nhếch miệng.

"Cũng không cần ngươi quan tâm ".

Minato sau đó lại liếc lão già kia một cái rồi nói.

"Làm sao ngươi lại lên được đảo này? ".

Nói xong Minato không khỏi bật cười, hắn cảm thấy mình có chút ấu trĩ.

Hắn vốn không nên quan tâm lão nhân này mới đúng bởi vì đây chỉ là một phàm nhân.

Lão nhân thực sự rất bình thường hơn nữa thân thể hiện tài còn đầy mệt mỏi, có cái gì cần quan tâm?.

Viêc mà Minato muốn làm nhất lúc này là nghỉ ngơi, hắn cần tìm một chỗ để chữa trị vết thương của chính mình.

Minato cũng tu luyện ra được Bất Tử Hỏa như đám người Thất Phúc Thần nhưng mà hắn hiện tại như đã mất nửa cái mạng, trên đời vẫn có những kẻ thực sự khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi ngay cả với thực lực của Minato cũng bị đẩy tới làn ranh sinh tử.

Minato đối với lão nhân không có hứng thú, đến cả câu trả lời cũng chẳng muốn nghe vì vậy hắn ra tay.

Với những người như bọn hắn, giết người chỉ là một công việc như ăn cơm uống nước, sinh mạng tại cái thời đại này vốn là thứ đâu ai quan tâm.

Một đường kiếm khí hình bán nguyệt cắt thẳng về phía lão nhân kia, đối với Minato chỉ là một cái thuận tay còn với lão nhân có lẽ là cả tính mạng.

Minato có lẽ không bao giờ ngờ được là khi đường kiếm khí của mình khi cắt qua đầu lão nhân kia dĩ nhiên lại trượt, chỉ thấy lão nhân đưa tay ra, bàn tay già nua vô lực nắm lấy kiếm khí của Minato rồi chặn nó lại.

Đường kiếm khí hoàn toàn bị giữ lại trong tay lão nhân, nó dễ như bỡn vậy.

Minato nhìn thấy cảnh này không thể không kinh ngạc đến ngây người, đường kiếm khí này của hắn chỉ là một cái phẩy tay và đương nhiên lão nhân kia cũng chẳng hết sức, cái làm Minato ngạc nhiên là lão nhân có thể nắm được kiếm khí.

Kiếm khí vốn là lấy khí mà ngưng hình, kiếm khí sắc bén vô cùng nhưng cũng yếu ớt vô cùng, khi nó bị ngăn lại thì kiếm khí vốn dĩ sẽ tan đi chứ chẳng thể nào ngưng lại, chẳng thể nào giữ nguyên hình như cái cách mà lão nhân này làm.

Phải đến vài giây sau khi lão nhân bóp bàn tay của mình lại đường kiếm khí kia mới tán đi.

Lão nhân nhìn chằm chằm vào Minato sau đó bỗng nói một câu làm Minato càng thêm bất ngờ.

"Không rõ tại sao ta nhìn ngươi rất giống một người, thực sự rất giống một người hồi trẻ ".

Minato giống ai?, cái đáp án này chỉ sợ bản thân Minato rõ ràng nhất.

Hắn là con trai của Toyotomi Hideyoshi, cũng như Vô Song việc dung mạo quá giống phụ thân gây ra rất nhiều rắc rối cho Minato, chỉ khác là Minato không có cái may mắn như Vô Song mà thôi.

Minato lần đầu tiên nhìn thẳng lão nhân già nua vô lực trước mặt, lúc này toàn thân mệt mỏi như tán đi hết, Minato gằn giọng mà nói.

"Ngươi rốt cuộc là ai? ".

Lão nhân cười cười, lưng vẫn dựa vào gốc cây mà nói.

"Lão muốn hỏi ngươi rốt cuộc là ai mới đúng, ngươi rất giống một người, một kẻ làm lão không cảm thấy vui vẻ gì, dĩ nhiên việc của trưởng bối không đến phiên hậu nhân phải chịu, ngươi là hậu nhân của hắn sao? ".

"Để lão nghĩ một chút, hắn năm xưa gọi là gì... ".

"Nếu lão không lầm hắn gọi Hideo Yoyo?, Hideo yo shi? ".

"Thực sự không nhớ được có điều tên người Oa các ngươi đều khó đọc như nhau ".

Lão đầu vừa dứt lời thân ảnh Minato đã biến mất, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ thoắt một cái đã đến trước mặt lão nhân nhưng mà Minato nhanh thì lão nhân cũng không kém chỉ thấy bàn tay kia mở ra tóm lấy ngực áo của Minato, tay đang mở liền nắm lại thành quyền, một quyền nện thẳng vào ngực Minato.

Minato rên lên một tiếng, hắn đau đến mức tái nhợt cả khuôn mặt mà bị đánh bật ra ngoài, cả người có chút run lên.

Minato tuyệt đối không yếu nhưng mà tình trạng của hắn hiện tại cực cực xấu, một quyền của lão nhân kia gần như khiến xương ngực vốn đã chẳng lành lặn gì của hắn vỡ ra.

Lão đầu tay nắm thành quyền, rốt cuộc đứng lên.

Trên người lão đầu dần dần xuất hiện từng đường hắc khí nhưng mà đây không phải là ma khí, là một loại khí mà Minato không cách nào gọi tên.

Minato sống ở Phù Tang, hắn cũng có đi qua Cao Ly thậm chí là Đài Loan Đảo sau đó lại theo về Bắc Cương nhưung tất cả các vùng mà hắn sống đều không có cái thứ khí này.

Thứ khí này nếu đặt ở khu vực Vân Nam thì cực kỳ quen thuộc, đây là chướng khí, là chướng khí điển hình của Vân Nam... cùng Nam Lĩnh.

Chướng khí bình thường có thể màu xám, có thể màu tím nhưng tuyệt đối không có chướng khí màu đen nhưng nếu có người Miêu Cương ở đây có thể gần như chắc chắn trên người lão nhân này là chướng khí.

Lão nhân nhìn chằm chằm vào Minato, càng nhìn càng thấy Minato giống Hideyoshi, giữa lão nhân này cùng Hideyoshi huyền thoại quả thật có một đoạn chuyện xưa.

Nếu Hideyoshi cùng Nobunaga là nhân vật huyền thoại của Phù Tang thì lão nhân này chính là huyền thoại của Nam Lĩnh, chẳng phải ngẫu nhiên trong miệng người Nam Lĩnh lại gọi Phù Tang là giặc Oa.

Tay lão nhân nắm lại thành quyền, lão nhân đương nhiên hiểu Minato mạnh, kẻ này cực mạnh thậm chí toàn bộ Nam Lĩnh cũng chẳng có mấy ai địch lại được đối phương nhưng mà Nam Lĩnh quả thật không phải không có người.

Tay nắm thành quyền, quyền đầu hiện hắc khí, trên người lão đầu bỗng xuất hiện từng đường chiến văn, từng đường chiến văn màu đen từ từ hiện ra dưới lớp da nhăn nheo già nua, chiến văn mang theo một hình thù kỳ dị mà Minato rất khó giải thích nhưng lúc này lão nhân rất khác rất khác.

Thứ này không thuộc về Đông Hải, không thuộc về Tây Vực, không thuộc về Trung Nguyên hay Bắc Cương, đây là Địa Chiến Văn của Nam Lĩnh.

"Không biết tại sao ngươi làm lão phu nghĩ tới những ký ức không vui, nhớ đến kẻ kia ".

"Ngươi có lẽ thật sự là hậu bối của hắn, việc của hắn lão ở tận nơi rừng sâu cũng có nghe thấy một chút, bình thường nể mặt cố nhân lão sẽ không đụng tới hậu bối các ngươi nhưng mà ngươi không nên tấn công lão ".

Người Nam Lĩnh tại thế giới này thật ra còn được gọi bằng một cái tên khác, bọn họ được gọi là Chiến Tộc.

Cái danh tự này rất ít được người khác biết tới, chủ yếu là danh từ mà Miêu Tộc dùng để gọi những kẻ đi ra từ Nam Lĩnh, những kẻ có thể chiến thiên, chiến địa, chiến cả thần linh, những người đi ra từ Nam Lĩnh gần như sinh ra để chiến đấu vậy, không ngại chiến, không sợ chiến.. thậm chí là thích chiến.

Một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến người Miêu không muốn ra khỏi Miêu Cương tiến vào Nam Lĩnh cho dù biết tài nguyên Nam Lĩnh nhiều hơn Miêu Cương rất rất nhiều chính là vì Chiến Tộc, bá chủ chân chính của một dải Nam Lĩnh, đương nhiên người Nam Lĩnh cũng không để ý cái danh hiệu này, bọn họ cũng có tên riêng cho dân tộc của mình cũng như người Miêu, người Mông, người Hán thì tại Nam Lĩnh có một dân tộc, một dân tộ tự gọi mình là tộc Bách Việt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio