Cực Võ

quyển 5 chương 202: hoàng đồ chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi quá nhiều người giỏi cùng tụ lại một chỗ thật ra cũng không tốt bởi vì trong một quần thể nào thì cũng cần một người đứng đầu, vậy ai sẽ đứng đầu, ai có thể lực áp quần hùng?.

Trên lý thuyết vẫn có khả năng xuất hiện một người giỏi hơn hẳn những người giỏi khác để phục chúng nhưng mà điều này rất rất khó xảy ra, lý thuyết chỉ là lý thuyết.

Đây là lần đầu tiên Vô Song nghe đến Nam Lĩnh – Trần gia nhưng vừa nghe thì Vô Song cũng hiểu về bọn họ.

Nhà Trần... tuyệt không chịu dưới người khác, ngay từ xuất phát điểm đã là vậy, chính cái sự cao ngạo tận trong xương tủy này mới tạo nên Hào Khí Đông A chấn động thiên hạ.

Lam Sơn Lê Tổ thực sự rất giỏi, những người đi theo nghĩa quân Lam Sơn năm xưa đều là bậc đại tài nhưng mà để nhà Lam Sơn có thể vượt qua nhà Trần.. có lẽ vẫn không đủ.

Vô Song không rõ nhà Trần này có phải nhà Trần trong suy nghĩ của hắn hay không nhưng mà khả năng rất lớn hơn nữa Vô Song hoài nghi đây chính là nhà Trần của thời đại hào hùng nhất, thời đại ba lần đánh tan quân Nguyên Mông bất quá vấn đề là nhà Trần của vài trăm năm trước đã như thế, nhà Trần của hiện tại ra sao.

Nếu nhà Trần thời kỳ đỉnh cao cộng đồng tồn tại với nhà Lam Sơn thì mọi việc có lẽ sẽ dễ hơn nhiều, chí ít sau vài trăm năm đây đã không còn là nhà Trần đỉnh cao nữa rồi, thời đại của nhà Tây Sơn có lẽ đã đến, dĩ nhiên đây chỉ là Vô Song suy đoán, một ngày hắn chưa đến Nam Lĩnh thì suy đoán mãi là suy đoán, chẳng có cách nào xác thực.

Vô Song đang suy nghĩ về nhà Trần, trong đầu hắn thậm chí còn nghĩ đến nhiều việc lớn hơn, ví dụ như giả sử Nam Lĩnh không chỉ có Trần gia thì sao?, cái giả thuyết này thực sự rất khó chấp nhận bởi vì nếu giả thuyết thành hiện thực thì ngay cả Quang Trung Hoàng Đế cũng chẳng trấn áp đực quần hùng, Nam Lĩnh sẽ mãi mãi rơi vào phân cách, rơi vào chiến loạn.

Vô Song đang nghĩ cái gì thì Trương sư không biết, thời điểm này Trương sư chỉ quan tâm cái gì là Hoàng Đồ vì vậy sau khi nói xong việc của Lam Sơn Lê Tổ thì Trương sư lập tức hỏi.

"Việc của ngươi lão đã trả lời, lão muốn biết cái gì là Hoàng Đồ ".

Câu nói của Trương sư kéo Vô Song từ trong suy nghĩ trở lại, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng lời mình nói, hắn trầm ngâm vài giây rốt cuộc mở miệng.

"Tiền bối, vãn bối hiểu Nam Lĩnh đời nào cũng có nhân tài nhưng không cách nào thống nhất ấy cũng là vì Hoàng Đồ ".

"Hoàng Đồ Chiến nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói không đơn giản thì nó khó như lên trời, Hoàng Đồ Chiến được hiểu dưới dạng trận chiến của các vị vua, là đế chiến đế, hoàng trảm hoàng".

"Thiên hạ công chủ tức hoàng đế, thiên hạ rộng lớn bao nhiêu thì hoàng đế cần có khí lượng bấy nhiêu, cái khí lượng bao trùm cả thiên hạ ".

"Hoàng đế trên thế gian này cũng nhiều, chẳng phải ngẫu nhiên mà thiên hạ vô số lần chia năm xẻ bảy, vãn bối không phải là người Nam Lĩnh vì vậy tạm lấy việc Trung Nguyên ra mà nói ".

"Trung Nguyên vẫn luôn rất loạn rất loạn nhưng bất kể thời khắc loạn lạc ra sao thì vẫn sẽ có người đứng lên thống nhất thiên hạ, đấy là vì bọn họ nắm được Hoàng Đồ ".

"Hoàng Đồ là cuộc chiến của các vị vua, nó được hình thành khi có quá nhiều nhân vật chia cắt thiên hạ, chia cắt long mạch khắp thiên hạ mà củng cố căn cơ của chính mình khi đó Hoàng Đồ Chiến sinh ra ".

"Hoàng Đồ Chiến là vô hình vô tướng, không ai có thể cảm nhận được nhưng nếu một hoàng đế hoặc một người tương tự hoàng đế có thể giết được một kẻ thù trong Hoàng Đồ Chiến khi đó long mạch lập tức lớn lên, khí lượng lại thêm một phần ".

"Giết chết hoặc thu phục càng nhiều đối thủ trong Hoàng Đồ Chiến vậy thì khí lượng càng lớn, một khi khí lượng hóa thành thực chất sẽ ngưng tụ đại thế, đại thế một khi thành thì nhất thống thiên hạ".

"Dĩ nhiên mấy cái này thật ra cũng chẳng có gì huyền bí, muốn thống nhất thiên hạ ai chẳng hiểu cần đạp đổ mọi bức tường, tiêu diệt mọi địch nhân, cái sâu xa nhất của Hoàng Đồ Chiến thật ra là cách thôn phệ long mạch ".

Toàn bộ những gì Vô Song nói trước đây đều mơ mơ hồ hồ, ít nhất Trương sư chẳng thu được thông tin nào cả bởi vì mọi thứ quá chung chung.

Cứ coi như thiên hạ được chia ra làm nhiều phần, mỗi phần do một tiểu hoàng đế đứng đầu, muốn nhất thống thiên hạ thì cần một đại hoàng đế tiêu diệt hết các tiểu hoàng đế kia, cái này ai chẳng hiểu?.

Dĩ nhiên mấy chữ sau Vô Song nói lại khác, bốn chữ "thôn phệ long mạch" có hàm ý rất lớn.

Ví như trinh chiến thiên hạ nuôi dưỡng long mạch là một con đường thẳng thì "thôn phệ long mạch" lại là một con đường khác ngắn hơn nhiều.

Quả nhiên nghe bốn chữ cuối ánh mắt Trương sư sáng lên bất quá lão nhân cũng không lên tiếng mà đợi Vô Song hoàn thành nối công việc của chính mình.

Vô Song cười cười rồi chỉ thẳng lên trời.

"Tiền bối chắc cũng nghe mấy câu đại loại như thiên mệnh lựa chọn hay chân mệnh thiên tử? ".

Nghe Vô Song nói Trương sư gật đầu, mấy cái từ này ai chẳng nghe vài lần.

"Những từ này thật ra không sai, có những người trời sinh đã được thiên mệnh lựa chọn ".

"Hoàng đế còn được gọi là thiên tử tức con trời nhưng mà ngay cả một gia đình thì con cái cũng chưa hẳn đã được đối xử bình đẳng với nhau, thiên tử cũng có nhiều loại thiên tử ".

"Có những người sinh ra đã được chân mệnh, bọn họ có thể chân chính thôn phệ long mạch mà thành đại thế, bọn họ là những Nhân Đế, nhân tộc đế vương ".

"Thôn phệ long mạch không phải là cách ăn gian để khiến một người thống nhất thiên hạ nó chỉ là cách giúp Nhân Đế phát triển nhanh hơn hẳn so với những người khác mà thôi ".

"Một vị hoàng đế nếu trải qua Hoàng Đồ Chiến dĩ nhiên có thể phát triển long mạch, long mạch phát triển dựa vào đâu?, đương nhiên là nuốt long mạch của đối phương nhưng mà có thể nuốt bao nhiêu lại là vấn đề khác ".

"Khác với những hoàng đế bình thường, Nhân Đế lại có thể khống chế long mạch, có thể thực sự thôn phệ long mạch của kẻ khác, nói đơn giản hơn thì sẽ không để thành quả chiến đấu phí phạm, thu được tối đa lợi ích sau mỗi trận chiến vì vậy đại thế của bọn họ hình thành rất rất nhanh ".

"Vãn bối hiểu về Hoàng Đồ Chiến cũng hiểu cách để Nhân Đế thu lấy long khí, đây mới là bí ẩn lớn nhất của Hoàng Đồ Chiến ".

Nói đến đây Vô Song nghỉ vài giây, ánh mắt hắn quan sát thật kỹ Trương sư rồi mới nói.

"Trương sư, vãn bối nhìn ra Nguyễn Quang Bình... nhìn ra hắn chính là Nhân Đế, chỉ là người có muốn mang đệ tử của mình tham gia Hoàng Đồ Chiến hay không mà thôi ".

Một câu nói này liền làm vẻ mặt của Trương sư trở nên ngưng trọng sau đó rất nhanh ông bật cười.

"Tiểu hữu nói đùa, Quang Bình sao có thể là cái gì Nhân Đế?, nó thậm chí còn chẳng phải là hoàng đế, theo ý tiểu hữu nói nó có tư cách gì tham gia Hoàng Đồ Chiến? ".

Lần này thì đến lượt Vô Song bật cười mà đáp.

"Cũng không phải hoàng đế mới có thể tham gia Hoàng Đồ Chiến, nếu chỉ có hoàng đế được phép thì thiên hạ đào đâu ra các bậc khai quốc quân vương?, Hoàng Đồ Chiến vốn dành cho hoàng đế nhưng tiền bối đừng quên Nhân Đế lại là những người mang theo thiên mệnh, trên đời chẳng thiếu những Nhân Đế xuất thân chẳng phải hoàng đế hơn nữa vãn bối nói thật... rất rất ít có Nhân Đế nào xuất thân là hoàng đế ".

"Xuất thân không làm nên con người, xuất thân không giới hạn độ cao của một người, bình dân áo vải chỉ cần đạp được vào hoàng lộ cũng có thể thí đế trảm hoàng, hà cớ gì phải ngại xuất thân đây? ".

Trương sư đúng là không cách nào phản bác được Vô Song bất quá những lời của Vô Song nói đối với ông vẫn mơ hồ vô cùng, chẳng có cách nào kiểm chứng.

Vô Song nói là việc của Vô Song, nó đúng được bao nhiêu phần chứ?, cho dù toàn bộ câu chuyện này là giả tạo thì Trương sư cũng chẳng biết, vậy vì cái gì ông phải tin lời Vô Song đây?.

"Ngươi thực sự rất có tài ăn nói bất quá lão phu tò mò muốn biết, mấy thứ gọi là Hoàng Đồ Chiến kia lão phu sống từng này tuổi còn chưa nghe, chưa hiểu, ngươi lấy tư cách gì đi hiểu?, câu chuyện của ngươi có mấy phần đúng? ".

Câu hỏi này đương nhiên Vô Song có chuẩn bị, hắn thản nhiên mà đáp.

"Tiền bối biết tiếng Hán vậy có lẽ một đời cũng chẳng giới hạn ở Nam Lĩnh, vậy không biết tiền bối đã đi qua Tây Vực chưa, đã nghe đến một người gọi là Lệ Thương Thiên? ".

Vô Song lúc này đang đánh cuộc, dĩ nhiên là hắn còn có phương án dự phòng, hắn mang Thiên Vương ra là bởi Thiên Vương đã chết, nếu mà Trương sư không biết Thiên Vương thì hắn trực tiếp ném Trương Tam Phong lên mặt bàn, ai có thể đi kiểm chứng?.

Vô Song cũng không ngờ là Trương sư nghe ba chữ Lê Thương Thiên liền khẽ run lên, Trương sư vậy mà biết Thiên Vương.

Thiên Vương... cái tên này đối với Trương sư thật sự quen thuộc vô cùng.

Ở Nam Lĩnh xa xôi, Nguyễn Huệ có thể nghe thấy sự tích của Thiên Vương ấy là vì ai?, dĩ nhiên là vì Trương sư.

Năm đó... Trương sư quả thật có đi qua Tây Vực thậm chí còn từng ở lại Thiên Long Giáo, từng vì Thiên Vương – Lệ Thương Thiên hộ pháp một đoạn thời gian.

Cái ý tưởng của Thiên Vương, cái ý tưởng thiên hạ đại đồng kia quả thực rung động đến Trương sư hơn nữa một người có gan thống nhất Tây Vực há chẳng phải tấm gương tốt nhất để đối chiếu với Nam Lĩnh sao?, từ đó Trương sư liền ở lại Thiên Long Sơn Mạch một đoạn thời gian, nếu không phải Trương sư là người Nam Lĩnh nhất định phải trở về Nam Lĩnh thì trận chiến tại Thiên Long Sơn Mạch năm xưa... có lẽ ông cũng xuất hiện.

Thế gian này quả có lắm điều trùng hợp đến thú vị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio