Đại Quốc Chủ cũng không hổ là Đại Quốc Chủ, thời điểm Vô Song cùng Thiên Thánh tới Thạch Thành thì suýt chút nữa còn tưởng mình đi nhầm, toàn bộ Thạch Thành vậy mà rừng rực lửa hay nói đúng hơn là Cung A Phòng, Cung A Phòng do Đại Quốc Chủ đặt tên đang rừng rực cháy.
Đại Quốc Chủ có lẽ chẳng muốn bất cứ ai tìm được bất cứ thứ gì ở Thạch Thành vì vậy liền lựa chọn tiêu hủy nơi này, điều duy nhất mà Vô Song không hiểu chỉ là vì cái gì Đại Quốc Chủ có thể hủy diệt Thạch Thành nhanh như vậy.
Thế lửa thực sự rất lớn nhưng mà Vô Song dù gì cũng là đế vị, nếu hắn muốn tiến vào thì thế lửa cản không được vì vậy Vô Song cùng Thiên Thánh liền đánh mắt với nhau.
Thiên Thánh hiểu ý mà khẽ gật đầu với Vô Song, Thiên Thánh cũng muốn Vô Song tiến vào bên trong.
Vô Song tiến vào trong biển lửa, hắn cũng không sợ thứ lửa này có thể làm nguy hiểm đến mình vì vậy Vô Song rất nhanh di chuyển theo ký ức của bản thân, nơi đầu tiên mà Vô Song muốn tìm cũng không phải là Cung A Phòng mà là Cổ Tế Đàn.
Nếu Đại Quốc Chủ chỉ phá hủy Cung A Phòng thì tất cả mọi việc đều dễ bàn dù sao Vô Song cũng không có quá nhiều tin tưởng mình sẽ tìm được thông tin hữu ích tại nơi này, cái quý giá nhất của toàn bộ Thạch Thành trong mắt Vô Song chính là Cổ Tế Đàn, nơi trở thành điểm nối của đại lượng ma khí của Bồng Lai.
Dĩ nhiên Vô Song cũng hiểu.. rất rất khó để Đại Quốc Chủ bỏ lại toàn bộ ma khí trên Bồng Lai.
Quả nhiên như Vô Song suy nghĩ, khi Vô Song đi đến di tích Cổ Tế Đàn thì nơi này chỉ còn là một đống đổ nát.
Cả Thạch Thành bị bao phủ bởi lửa, nhìn từ xa chẳng khác gì Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết nhưng mà Thạch Thành lại lớn vô cùng, cũng không phải nơi nào lửa cũng có thể lan đến, thế lửa cao ngút trời nhưng muốn đốt cháy toàn bộ mọi khu vực của Thạch Thành thì lại không thể.
Cổ Tế Đàn cũng là một nơi sức lửa không thể lan đến nhưng mà không hiểu sao vẫn cứ trở thành một đống gạch vụn.
Nhìn phế tích trước mặt mình Vô Song không khỏi hít vào một hơi thật dài sau đó hắn bắt đầu ma hóa.
Vô Song mở ra Ma Hóa Thất Long thứ mà hắn dành riêng cho Đại Quốc Chủ, thời khắc này Đại Quốc Chủ đã rời đi, Vô Song cũng đành lấy ma thân ra mà mở đường.
Nếu chỉ dùng sức mạnh cùng nội lực đơn thuần thì Vô Song quả thật không rõ mình phải mất bao lâu mới dọn hết đống phế tích trên mặt đất đi nhưng một khi ma hóa thì Vô Song cứ như một chiếc cần cẩu siêu tốc vậy, Vô Song đi đến đâu, hai tay phát kình mà đánh liền phất bay toàn bộ tàn tích trên mặt đất.
Khi Vô Song tự mình đánh ra một con đường, hắn rốt cuộc thấy con đường hướng xuống Cổ Tế Đàn bên dưới lòng đất.
Con đường này hiện tại chỉ bị đá vụn che đi, Vô Song muốn mở nó ra cũng không khó bất quá Vô Song sợ nhất là toàn bộ Cổ Tế Đàn đều sập, khi đó ngay cả vùng bên dưới lòng đất, khu vực trung tâm và cũng là quan trọng nhất của Cổ Tế Đàn cũng sập, lúc đó bản thân Vô Song cũng hết cách.
Rất may mắn cho Vô Song sau khi hắn phá hủy toàn bộ lớp đá vụn này thì một thông đạo mở ra, thông đạo bước xuống Cổ Tế Đàn.
Cổ Tế Đàn dĩ nhiên không hề bị phá hủy mà chỉ có phần kiến trúc bên ngoài của nó bị hủy diệt, toàn bộ cấu trúc nằm dưới lòng đất đều hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Cổ Tế Đàn tồn tại nguyên vẹn thực sự làm Vô Song bất ngờ bởi vì hắn không tin Đại Quốc Chủ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay hơn nữa kể cả hắn không biết thật đi chăng nữa thì chỉ có điên mới bỏ lại Cổ Tế Đàn ở đây, nên nhớ ở Cổ Tế Đàn phong ấn một lượng ma khí khổng lồ, chẳng nhẽ Đại Quốc Chủ không cần thứ này hay Đại Quốc Chủ đang muốn tìm đường lui sau khi thất bại để chờ ngày đông sơn tái khởi?.
Cái vế thứ hai Vô Song tuyệt không tin, Đại Quốc Chủ đã chờ hơn trăm năm, hắn căn bản không muốn chờ nữa.
Đại Quốc Chủ không muốn chờ, Đế Thích Thiên càng không muốn chờ tiếp ở Bắc Cương, Đế Thích Thiên là một nhất đại kiêu hùng, làm sao có thể chịu được cảnh không thể rời đi Bắc Cương?, hắn sao có thể lại chờ đợi thêm trăm năm, khác gì mãnh hổ bị nhốt trong cũi?.
Cái kế hoạch này của Đại Quốc Chủ không dừng được, hắn cũng chỉ có thể tất tay một ván này.
Vô Song không thể hiểu được mục đích tại sao Đại Quốc Chủ lại để Cổ Tế Đàn lại đây nhưng đúng là Vô Song càng bước vào trong trung tâm của Cổ Tế Đàn hắn càng thấy áp lực lớn hơn, trong trung tâm Cổ Tế Đàn chắc chắn có một thứ kinh khủng tồn tại.
Vô Song cũng không chậm lại dù chỉ một bước trái lại tốc độ của hắn càng nhanh, tại Cổ Tế Đàn bản thân Vô Song gần như không sợ gì cả bởi vì hắn có ma thân, hắn có thể Ma Hóa.
Ở nơi này tầm mắt Thiên Đạo không tồn tại, Thiên Đạo không cảm nhận được Vô Song, thì hắn không ngần ngại sử dụng ma thân của chính mình, Ma Hóa Thất Long ít nhất cũng cho Vô Song đủ tự tin, tại cái nơi này ngay cả Đại Quốc Chủ hàng lâm thì Vô Song cũng có sức đánh một trận.
Trong trung tâm tế đàn là gì?, nơi này quả thật không có Đại Quốc Chủ nhưng mà có một tồn tại còn kinh khủng hơn Đại Quốc Chủ.
Vô Song mang theo ma thân mà tiến vào tế đàn, tế đàn giờ khắc này vẫn đầy những ma văn nhưng không còn nằm im trên mặt đất, ma văn lượn lờ giữa hư không, ma văn bao quanh một bức tượng.
Bức tượng này chính là thứ mà Vô Song gặp, là bức tượng màu đen tuyền kỳ dị nơi Vô Song thấy ở Cung A Phòng chỉ là lúc này nó có một loại thần vận cực kỳ khác biệt, nó như đang còn sống vậy.
Vô Song khi nhìn thấy bức tượng này vốn chỉ nghĩ nó loại hình tượng trưng, dù sao thiên hạ biết bao nhiêu tôn giáo, biết bao nhiêu loại bức tượng thần linh, cái này không ai có thể biết được nhưng mà khi Vô Song thấy thứ này nơi Cổ Tế Đàn thì hắn biết chắc chắn đây không phải là bức tượng bình thường.
Bức tượng này như có hồn, như sống lại vậy thậm chí với độ mẫn cảm với ma khí của Vô Song thì hắn còn cảm nhận được có một lượng ma khí khổng lồ ở ngay trong chính bức tượng này.
Ma khí ở Cổ Tế Đàn vốn ẩn dưới mặt đất nhưng mà hiện tại toàn bộ bị bức tượng này hút đi thậm chí Vô Song cho dù chưa thử thì cũng có thể chắc chắn bản thân Ma Long còn chẳng thể hút được ma khí ra khỏi cái bức tượng này.
Bức tượng này tồn tại như để chắc chắn không ai có thể cướp đoạt ma khí ra khỏi Cổ Tế Đàn.
Nhìn bức tượng chiếm lấy chủ vị ở trung tâm Cổ Tế Đàn, Vô Song cũng chỉ biết thở dài nhưng mà theo thời khắc Vô Song thở dài, ánh mắt của bức tượng này liền sáng lên, nếu như lúc trước nó chỉ mới gần như có hồn thì lúc này nó chân chính có hồn, như một thực thể sống vậy.
Bức tượng nhìn Vô Song, cái nhìn làm Vô Song rùng mình, một cái nhìn rất khó diễn đạt.
Bức tượng chỉ nhìn Vô Song một cái, cái nhìn như xoáy thẳng vào linh hồn của hắn, cái như khiến đầu Vô Song như có tiếng nổ vang.
Trong ký ức của Vô Song vốn có rất nhiều mảng tối, rất nhiều phần ký ức mà hắn không hiểu thì nay theo một cái nhìn này như có cái mảng tối nào đó được bóc ra, Vô Song... vậy mà có cảm giác mình từng rất quen thuộc với cái thứ này.
Bức tượng chỉ nhìn Vô Song một lần sau đó... nó mở miệng.
"Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi, bản thần liền đợi ngươi ở Nara ".
Nara... là một tỉnh của Phù Tang nằm gần Kyoto, dĩ nhiên cái này không quan trọng.
Giọng nói kia... là của Đại Quốc Chủ, dĩ nhiên với Vô Song cái này cũng không quan trọng.
Quan trọng là Vô Song có ngàn phần chắc chắn, triệu phần chắc chắn cái ánh mắt của bức tượng nhìn hắn không thuộc về Đại Quốc Chủ mà là thuộc về một cái gì đó rất khác rất khác.
Thở ra một hơi, Vô Song lùi lại, sống lưng hắn dựa vào tường của Cổ Tế Đàn, đầu hơi ngửa ra sau, Vô Song lúc này thực sự cảm thấy đau đầu.
Đại Quốc Chủ để lại lời nhắn cho Vô Song, đây có lẽ cũng là địa điểm cuối cùng của hành trình này, tỉnh Nara, Đại Quốc Chủ đang đợi Vô Song đến cũng tin tưởng Vô Song nhất định sẽ đến chỉ là không rõ tại sao trước cái thông tin quan trọng như vậy Vô Song vẫn một mực ám ảnh cái ánh mắt kia.
Vô Song cứ nghĩ trên đời chỉ có ánh mắt Quỳnh Hương có thể ám ảnh chính mình nhưng không ngờ ở đây hắn lại thấy một ánh mắt thứ hai chỉ là hai loại ánh mắt hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt của Quỳnh Hương chạm đến cảm xúc của hắn, chạm đến một cái gì đó Vô Song đang chôn chặt trong lòng còn ánh mắt của bức tượng này lại chạm đến lý trí của Vô Song, đến một thứ gì đó mà Vô Song bị mất đi.
________
Mình có vài chuyện muốn nói với mọi người.
Đầu tiên thì chủ nhật mình sẽ bắt đầu viết lại, thứ hai sẽ bạo, hy vọng cố đủ cho tròn chạm mốc k chương.
Thứ hai là từ // web chính thức không trả tiền cho tác giả nữa tức là tác giả hoặc là viết Free hoặc là tính tiền chương Vip.
Trước truyện đã vào Vip một lần sau đó mình bỏ Vip để lấy lương trên web nhưng giờ vụ đó sẽ dừng ở đây.
Mọi người ủng hộ truyện vào Vip hay là muốn đọc Free như cũ?.
Nếu truyện vào Vip thì mình sẽ viết lại hẳn hoi còn nếu đọc Free như cũ thì mình không hứa được gì cả.
Việc thứ ba là giờ mình đi ra nước ngoài rồi nhé ^^, truyện Drop hay không thì mình không biết, nếu các bạn muốn đọc Free thì cố được mình sẽ cố còn nếu vào Vip thì coi như mình thêm một phần trách nhiệm, nếu cuộc sống ngoài kia không hành mình quá thì mình sẽ theo truyện đến cùng.
Thân ái và chúc mọi người ngủ ngon, hẹn gặp lại vào thứ đầu tuần.