Tháng chín ở Lâm Thành, bầu không khí nóng bức và ẩm ướt giam con người ta vào trong một chiếc bình đun nóng hầm hập.
Vừa bước vào ga tàu cao tốc, hơi lạnh đã lập tức ập vào mặt Nam Hạ. Cô hít một hơi thật sâu, lấy khăn giấy ra và cẩn thận thấm mồ hôi trên trán.
Âm báo tin nhắn bỗng truyền đến từ điện thoại cầm tay. Cô mau mắn tìm một ghế trống trong sảnh đợi tàu để ngồi xuống, rồi mới lấy điện thoại ra xem.
Ninh Bắc:
“Còn năm phút nữa là tới trạm.”
Nam Hạ mím môi mỉm cười, trả lời tin của cậu:
“Không lễ phép gì cả. Gọi một tiếng chị xem nào.”
Tin nhắn vừa gửi đi, cô liền bỏ điện thoại lại vào trong túi xách.
Ninh Bắc sẽ không hồi âm đâu.
Hồi bốn năm tuổi, cậu vẫn còn chạy theo sau mông, luôn miệng gọi cô “chị ơi, chị à”. Đến lúc mười tuổi trở đi, cái miệng cậu như được đúc bằng vàng bằng bạc, bắt gọi “chị” chẳng bằng lấy mạng cậu cho xong.
Nghĩ đến đây, Nam Hạ không khỏi bật cười thành tiếng.
Kể từ khi đến Lâm Thành học đại học và làm việc, mỗi lần về quê cô thường ít khi trông thấy bóng dáng của Ninh Bắc. Lần này, Ninh Bắc lại thi đậu vào trường đại học Lâm Thành, vậy nên mẹ của Nam Hạ mới dặn cô phải chăm sóc cậu thật chu đáo, dù gì gia đình hai bên cũng đã là hàng xóm hai mươi mấy năm qua.
Máy lạnh trong ga tàu cao tốc đã thổi bay hơi nóng trên người cô. Nam Hạ ngẩng đầu lên nhìn bảng thông báo giờ tàu. Chỉ còn một phút nữa là tàu của Ninh Bắc sẽ vào ga.
Nam Hạ chớp chớp mắt, đột nhiên lôi điện thoại ra một lần nữa.
Ngón tay lướt mở khóa màn hình, mở ra giao diện camera trước.
Camera phản chiếu lại hình ảnh một cô gái với lọn tóc xoăn nhuộm màu nâu hạt dẻ xõa hai bên tai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, chỉ có làn môi được tô điểm bằng son màu cam nhạt.
Đôi hoa tai bằng vàng cỡ vừa kiểu dáng hình tròn khẽ đung đưa theo những lọn tóc được vén nhẹ qua tai cô.
Nam Hạ hài lòng tắt điện thoại. Ánh mắt lại nhìn về phía bảng thông báo giờ tàu.
Khóe miệng cô khẽ cong cong như thể đang rất trông mong được gặp lại Ninh Bắc.
Lúc Nam Hạ rời quê đến Lâm Thành học hồi mười tám tuổi, Ninh Bắc cũng chỉ mới có mười hai tuổi mà thôi. Sáu năm qua, cô rất hiếm khi gặp được cậu.
Vài lần sang nhà Ninh Bắc vào dịp lễ Tết, cô cũng chỉ trông thấy cậu vội vội vàng vàng, xuất hiện chớp nhoáng rồi gấp gáp trở về chui rúc trong phòng ngủ của mình.
Con trai sau mười hai tuổi cũng giống như măng mọc sau mưa xuân. Mỗi dịp về quê, cô đều kinh ngạc trước tốc độ thay đổi của cậu, cứ như biến thành một người khác. Mỗi năm, Nam Hạ đều chỉ có thể nói với cậu một câu:
“Ninh Bắc à, em lại cao lên rồi nè.”
Mà tiếp theo đó, Ninh Bắc sẽ cúi đầu đáp “vâng” rồi lặng lẽ quay trở về phòng.
Ôi, đúng là nhãi con!
Hồi tưởng đến đâu, Nam Hạ lại vô thức bật cười đến đó.
Ngước nhìn giờ tàu một lần nữa, số hiệu chuyến tàu của Ninh Bắc đã chuyển thành “đến ga”. Nam Hạ cắp lấy túi xách rồi đi về phía cổng ra của đoàn tàu.
Có kha khá đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang đợi ngoài hành lang. Nam Hạ đứng cách bọn họ một khoảng, nhưng vẫn đủ để có thể nhìn thấy được Ninh Bắc.
Chẳng mấy chốc, cổng ra đã được mở. Hành khách đông đúc nối đuôi nhau đi ra ngoài như một đàn cá bơi từ vùng hạ lưu chật hẹp ra biển lớn. Nam Hạ khẽ nín thở, kiễng chân lên tìm kiếm bóng hình của Ninh Bắc.
Thực lòng mà nói, cô cũng không chắc lắm mình có thể nhận ra được cậu ngay hay không.
Chưa tính đến khoảng thời gian hơn nửa năm không gặp nhau, trên thực tế, năm nào gặp mặt, Ninh Bắc cũng luôn không mấy niềm nở, chỉ lộ mặt một cái rồi quay ngay về phòng.
Thế nhưng, Nam Hạ biết rằng Ninh Bắc vừa cao ráo lại đẹp trai, mức độ nhận diện hẳn là không thấp.
Ngay sau đó, Nam Hạ liền tập trung sự chú ý vào một chàng trai mặc áo phông trắng với những hoa văn nguệch ngoạc trước ngực. Cậu ta cầm một chiếc túi thể thao hiệu NY, tay còn lại xách theo vali hành lý.
Nụ cười trên khóe miệng chực trào, Nam Hạ phóng đến đó như một mũi tên.
“Ninh Bắc!”
Chàng trai bị gọi tên ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn cô. Mà ngay lúc này, Nam Hạ cũng đã sải bước đến gần.
Hai người bốn mắt đồng thời nhìn nhau.
Trái tim Nam Hạ chợt ngừng đập trong phút chốc.
Sau đó, chàng trai bèn quay đầu nhìn sang hướng khác như không có việc gì xảy ra. Trong khi đó, thanh âm vừa nãy của cô hãy còn vang vọng trong không gian: “Ninh Bắc… Ninh Bắc…”
Bước chân cô cũng tự giác chuyển sang hướng khác.
Sau vài giây đồng hồ, Nam Hạ len lén liếc nhìn sang trái. Chàng trai ban nãy đã đi xa rồi. Mà tiếng vọng cũng đã dần tan đi.
Nam Hạ mím chặt môi, trong lòng âm thầm thắp cho bản thân một nén nhang.
Cũng may Ninh Bắc không biết.
Cô thở phào một hơi, định tiếp tục đi tìm Ninh Bắc như chưa từng có sự nhầm lẫn.
Song, khoảnh khắc quay người lại, cô liền nhìn thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai đen đứng cách cô năm mét đang lặng thầm quan sát.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Nam Hạ nhìn kỹ hơn.
Đó chính là Ninh Bắc.
……
Nhìn sắc mặt đen thui như cái đít nồi của cậu, có lẽ Ninh Bắc đã thấy được hết toàn bộ sự tình diễn ra vừa rồi.
Chú Đại Bi bỗng dưng tuôn trào trong đầu Nam Hạ. Cô thực sự muốn thắp thêm một nén nhang nữa cho mình.
Cơ mà dù sao cô cũng là đàn chị, lớn hơn Ninh Bắc những sáu tuổi. Chút chuyện cỏn con thế này không có khả năng đánh bại được cô. Nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình, Nam Hạ nở một nụ cười và đi về phía cậu.
“Ninh Bắc.”
Chỉ sau khi tiến đến gần, cô mới triệt để lĩnh hội chiều cao của Ninh Bắc. Nam Hạ hơi lùi lại một bước, để không phải ngẩng cổ lên nhìn cậu.
Không hiểu sao vẻ mặt Ninh Bắc càng lạnh lẽo hơn, môi cậu mấp máy định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Nam Hạ quá quen thuộc với sự trầm mặc của cậu, cô vươn tay ra muốn đẩy vali phụ cậu.
Ninh Bắc lùi lại:
“Em tự đẩy được.”
“Ồ, ok thôi.” Nam Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng bá vai cậu: “Vậy thì đi theo chị nhé.”
Ninh Bắc nhìn bóng lưng của cô gái trước mặt. Ngón tay nắm chặt tay kéo, cậu sải bước theo sau.
Trường đại học mà Ninh Bắc được nhận vào cũng là trường cũ của Nam Hạ. Vậy nên, Nam Hạ giữ nhiệm vụ đưa cậu tới ký túc xá.
Ngày đầu tiên nhập học, khuôn viên trường chật kín phụ huynh và sinh viên. Sau khi báo danh xong, hai người kéo hành lý đi về hướng ký túc.
Phòng ký túc xá của Ninh Bắc có năm cậu sinh viên đến trước đã làm quen sơ bộ với nhau.
Ban đầu, kế hoạch của Nam Hạ là giúp Ninh Bắc bày biện đồ đạc rồi đưa cậu đi ăn tối.
Ai mà biết Ninh Bắc chỉ ở lại phòng một chốc rồi bảo rằng không cần cô phụ giúp dọn đồ. Cậu muốn đi ăn tối trước.
Nói xong cậu liền nhanh chân bước ra khỏi phòng, vẻ mặt có chút sốt ruột không chờ được.
Nam Hạ đặt lại những món đồ trong tay cô lên bàn.
Ngoài hành lang ký túc, phụ huynh và sinh viên ra ra vào vào tấp nập. Ninh Bắc tựa người vào bức tường lạnh lẽo, nhìn vào bên trong phòng của mình.
Bên cạnh giường gần cửa sổ, Nam Hạ đang lui cui cầm túi xách.
Có ánh sáng chiếu lên một bên mặt của cô, tạo nên một đường sáng màu vàng trên sống mũi.
Vừa bé lại vừa thẳng.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng gạo trang nhã theo phong cách Pháp.
Hai mép áo phía trước chồng lên nhau tạo thành cổ áo hình chữ V.
Những cậu nhóc trong phòng vây quanh thành vòng tròn, đang cười đùa bắt chuyện với cô.
Đứng ở cửa, Ninh Bắc đột ngột lên tiếng:
“Chị ơi, em đói rồi. Chị nhanh lên một chút được không?”
Lần đầu tiên, cậu chủ động gọi cô bằng chị.
Nam Hạ lập tức xoay người lại, cười nói:
“Chị tới liền nè Tiểu Bắc.”
Ninh Bắc tiếp tục dựa người vào bức tường nơi ánh sáng không chiếu tới.
Bóng tối hoàn toàn che khuất cậu. Khóe miệng chàng trai đang khẽ cong lên.
Nam Hạ vội vã ra khỏi phòng:
“Xin lỗi nhé, khi nãy chị phải thu dọn đồ đạc nên hơi mất thời gian một chút.”
Vẻ mặt Ninh Bắc không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì. Cậu “ừm” một tiếng rồi quay người bước xuống lầu.
Hai người vốn định đi ăn ở một nhà hàng bên ngoài trường học. Nào ngờ còn chưa kịp gọi món thì Nam Hạ liền nhận được một loạt cuộc gọi khẩn cấp của sếp mình.
Chẳng còn cách nào khác, Nam Hạ chỉ đành về trước mà thôi.
Ninh Bắc không nói lời nào. Nhìn theo bóng lưng Nam Hạ rời đi, cậu cũng không ở lại ăn cơm một mình mà quay về ký túc xá tiếp tục công cuộc dọn dẹp đồ đạc.
Một phòng sáu đứa con trai đến từ khắp mọi miền đất nước.
Trong số đó, có một cậu chàng tên Tưởng Thần, tính cách nhiệt tình như lửa, chưa được mấy ngày đã kéo gần khoảng cách của các thành viên trong phòng ký túc lại với nhau.
Mặc dù Ninh Bắc ít nói, nhưng cậu không bao giờ phớt lờ bọn họ.
Đôi khi có những chủ đề hợp cạ, cậu cũng sẽ tham dự vài lời.
Chẳng mấy chốc, cả phòng liền đặt cho Ninh Bắc một biệt danh: Đại boss băng sơn.
Lạnh lùng, vô tình, sát gái.
Ninh Bắc thầm lặng liếc xéo bọn họ một cái, trong đầu tự lầm bầm: Sai bét!
Sau đó, cậu lại cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Giao diện Wechat bị cậu kéo tới kéo lui để làm mới lại nhiều lần, nhưng danh mục “Lời mời kết bạn” vẫn cứ thế trống huơ trống hoác.
Hôm ấy khi Nam Hạ rời đi, Ninh Bắc nhận được một tin nhắn.
“Tài khoản Wechat của em là bao nhiêu, để chị thêm em vào cho dễ liên lạc.”
Ninh Bắc trả lời lại dãy số điện thoại của mình.
Đến tận hôm nay đã là ngày thứ ba.
Wechat của cậu vẫn chưa có ai gửi lời mời kết bạn.
Ninh Bắc ráng gắng gượng để không gửi đi bất kỳ tin nhắn nào hỏi lại.
Nhưng chỉ có riêng cậu mới biết, mỗi đêm trước khi đi ngủ, trái tim cậu khó chịu như bị ai đó đốt cháy râm ran.
Hòa trong tiếng huyên náo của phòng ký túc xá, tiếng gõ bàn phím “lộc cộc” chơi game, và tiếng mọi người ồn ào nói chuyện, Ninh Bắc vẫn quẹt đi quẹt lại màn hình giao diện Wechat của mình.
Thình lình, một chấm màu đỏ xuất hiện ngay đầu danh sách kết bạn.
Một tiếng “ong” vang lên bên tai cậu, đôi gò má Ninh Bắc bỗng chốc nóng bừng.
Ngón tay nhấn vào để mở, cậu liền nhìn thấy lời mời kết bạn của Nam Hạ:
“Cún con ơi, là chị đây nè.”