Trong trường bắt đầu lan truyền câu chuyện về một nam sinh năm nhất say rượu chạy lung tung trên sân vận động, cười như một thằng ngáo rồi đập đầu vào cánh cổng sắt.
Ban đầu vốn dĩ nó cũng chẳng nhằm nhò gì. Thế nhưng khi cậu tỉnh táo lại sau cú váng đầu, thì “tạch tạch” – một vài cô gái đi ngang qua đã trổ tài năng lực săn ảnh, chụp lia lịa mấy tấm hình.
Chiếc áo phông trắng giản đơn mà Ninh Bắc mặc càng làm tôn lên thân hình cao như cây sào và toát ra hơi thở trẻ trung. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đường viền cằm sắc nét cùng sống mũi cao thẳng vẫn hiện rõ mồn một trong những bức ảnh có độ phân giải thấp.
Tựa như một bức tranh thủy mặc giản dị, chỉ vài nét bút nguệch ngoạc cũng đủ để thể hiện phong vận bất phàm.
Thế là các cô nàng liền đi nghe ngóng một vòng quanh trường, mới biết được hóa ra chàng trai này chính là tân sinh viên năm nhất của khoa Toán – Ninh Bắc. Tin tức vừa được lan truyền thì Wechat của Ninh Bắc liền nhận được hàng tá lời mời kết bạn từ những tài khoản lạ.
Ban đầu, ai gửi gì cậu cũng đều nhấn đồng ý, sợ rằng người ta thực sự có chuyện cần trao đổi. Song, hết lần này đến lần khác, cậu đã nhận ra tất cả những cô gái muốn kết bạn với cậu đều chỉ có một mục đích duy nhất: cưa cẩm cậu.
Ninh Bắc thấy phiền ơi là phiền. Vậy nên cậu bèn đổi trạng thái của mình thành:
“Đã có bạn gái, làm ơi đừng làm phiền tôi.”
Kể từ khi ấy, nếu có người nào gửi lời mời kết bạn, cậu sẽ trực tiếp trả lời trên giao diện rằng: Hãy nhìn trạng thái của tôi đi!
Sau lần đổi trạng thái, số người muốn thêm cậu làm bạn cũng ít hơn hẳn. Cuối cùng, Ninh Bắc cũng được an tĩnh mấy ngày, nhưng cậu lại thấy hình như có hơi an tĩnh quá đáng.
Thời gian cậu trò chuyện cùng Nam Hạ đột ngột giảm mạnh.
Vốn dĩ lâu lâu Nam Hạ cũng sẽ chủ động trò chuyện với cậu, nhưng đa phần vẫn là do Ninh Bắc chủ động.
Thế nhưng dạo gần đây, Nam Hạ hầu như không bao giờ chủ động nhắn tin nữa.
Mà mỗi lần Ninh Bắc bắt chuyện, Nam Hạ cũng chỉ trả lời đúng mỗi câu hỏi của cậu, chứ không hề triển khai chủ đề.
Một đêm nọ, Ninh Bắc đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ, thì từ bên ngoài Tưởng Thần bước vào phòng và ném cho cậu một lon coca.
“Sao thế? Làm gì mà mặt nhăn mày nhó thế kia?”
Cậu ta vừa mới đi bộ xong với em gái kia, giờ đang đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ninh Bắc.
“Có phải dạo gần đây không ai gửi lời mời kết bạn với ông nữa phải không?”
Ninh Bắc nói lời cảm ơn, rồi cúi đầu định chuyển khoản lại cho Tưởng Thần.
“Ê, không cần đâu.” Tưởng Thần ấn vai Ninh Bắc: “Lon coca có bao nhiêu tiền đâu, tôi tiện đường mua thôi à.”
Ninh Bắc chợt khựng lại, tùy tiện quăng điện thoại lên bàn, cúi đầu úp mặt vào hai lòng bàn tay.
Tưởng Thần cười hề hề, nghiêng người sang và hỏi:
“Có phải mấy ngày nay ông đang theo đuổi cô em nào phải không?”
Ninh Bắc ngẩng phắt đầu lên, đang định phủ nhận thì trông thấy nụ cười nhố nhăng của Tưởng Thần dành cho mình.
“Lần trước ông cũng thế này, lần này cũng chả khác gì. Nếu mà không phải vì gái thì đúng là kỳ quái thật rồi.”
Lời nói của Tưởng Thần chắc mẩm như đinh đóng cột, vốn không cần bất kỳ sự khẳng định hay phủ nhận gì từ phía Ninh Bắc.
“Ê, kể tôi nghe thử chuyện của ông xem. Không phải mấy bữa rày ông ‘ngắt’ sạch sẽ mấy bông hoa đào héo úa rồi hay sao? Sao em gái kia của ông vẫn còn giận lẫy vậy?”
Lông mày của Ninh Bắc càng nhíu chặt thêm:
“Ông không hiểu đâu.”
“Ông không nói thì sao tôi hiểu?” Tưởng Thần hỏi.
Ninh Bắc do dự liếc Tưởng Thần. Cậu mím môi rồi chán nản cất tiếng:
“Cô ấy không biết mấy chuyện này, nên cũng sẽ không giận dỗi vì chuyện này đâu.”
Việc Nam Hạ dạo gần đây hồi đáp tin nhắn một cách hời hợt và kém nghiêm túc, Ninh Bắc cảm nhận được rất rõ ràng. Song, cậu lại không biết mình đã làm gì sai.
Tưởng Thần suy tư một chốc, rồi bỗng dưng ngẩng mặt lên cười thật to.
Ninh Bắc cau có, tỏ vẻ không thoải mái. Cậu cho rằng Tưởng Thần rảnh hơi tới đây cười nhạo mình.
Nỗi cáu kỉnh sẵn có trong lòng lại càng thêm cáu kỉnh, cậu đứng bật dậy, muốn đi ra ngoài sân vận động cho tỉnh táo.
Nhưng khi cậu vừa đứng lên, Tưởng Thần đã nhanh nhảu kéo cậu ngồi xuống.
“Ê Ninh Bắc, không phải chứ để tôi nói cái này”, Tưởng Thần kìm lòng không đậu nên lại bật cười thành tiếng: “Thật sự là ông hơi bị khờ á.”
Ninh Bắc: “……”
Ninh Bắc oán hận lườm Tưởng Thần một cái. Cậu cực kỳ không muốn thừa nhận những gì Tưởng Thần nói, thế nhưng cậu cũng muốn biết tại sao Tưởng Thần lại nói mình như vậy.
Tưởng Thần lập tức hắng giọng:
“Ninh Bắc, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu.”
Ninh Bắc bất giác ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh nhìn cậu ta.
“Ông bảo ông không hề nói chuyện ông bị quấy rầy với em gái kia của ông, có đúng không? Vậy tôi hỏi ông, nếu bây giờ em gái kia nhìn thấy dòng trạng thái trên Wechat hiện tại của ông thì sẽ nghĩ gì?”
Ninh Bắc nhìn thẳng vào Tưởng Thần trong vòng ba giây, sau đó cậu bật dậy, chửi to một tiếng:
“Đt!”
Tưởng Thần nhắm mắt lại, hài lòng gật đầu. Lúc cậu mở mắt ra, chỉ thấy một nửa bóng lưng của Ninh Bắc đang lao ra ngoài.
Tưởng Thần: ……
Chạy nhanh dễ sợ…
Cầm trong tay tấm thẻ xe buýt, Ninh Bắc dùng hết tốc lực để chạy về hướng cổng lớn của trường. Ông trời cũng không phụ công sức chạy như điên của cậu, để cho cậu vừa hay bắt kịp chuyến xe buýt vừa dừng ở trạm. Trái tim cậu đập bình bịch không ngừng. Ngay cả khi đã ngồi yên trên xe một hồi lâu, cậu vẫn không cách nào bình tĩnh được.
Chiếc cửa kính đang mở hờ một nửa bị cậu đóng kín lại. Luồng không khí tạp nham thổi ra thổi vào khiến đầu óc của cậu càng thêm lộn xộn. Nhìn bóng phản chiếu của chính mình trên ô cửa kính, Ninh Bắc nhịn không được mà gằn giọng mắng một tiếng.
“Ngu xuẩn.”
Giây tiếp theo, cậu muốn thay đổi trạng thái của mình trên Wechat, nhưng khi sờ vào túi lại phát hiện ra bản thân không mang theo điện thoại di động.
Ninh Bắc hoàn toàn cạn lời với chính mình. Cậu ngả đầu vào ghế, cảm thấy đời này không còn gì để luyến tiếc nữa. May mắn là bây giờ cậu sẽ đi tìm Nam Hạ để nói cho rõ.
Ban đêm, số lượt lên xuống xe cũng không có bao nhiêu người, vậy nên chỉ mới mấy trạm là xe buýt đã dừng lại ở tiểu khu nhà Nam Hạ. Ninh Bắc xuống xe nhanh như bay rồi dựa theo mớ ký ức lần trước để tìm đến tòa nhà Nam Hạ ở.
Đứng ở dưới lầu, Ninh Bắc ngẩng đầu lên nhìn căn hộ còn đang sáng đèn của cô.
Cảm xúc trong cậu lại bắt đầu bùng cháy trở lại. Cậu cúi đầu đi thẳng lên tầng ba.
Đèn hành lang tự động bật sáng lên từng cái một. Khi Ninh Bắc tới trước cửa nhà Nam Hạ, chúng đã đồng loạt sáng choang.
Cậu phải nói gì đây?
Mà tại sao cậu lại phải nói chứ?
Tại sao cậu lại đặc biệt chạy tới đây để nói?
Tại sao cậu nhất định phải nói với Nam Hạ?
Lúc này, những con sóng hỗn độn trong đầu cậu đã dần phẳng lặng. Song, mặc dù biết rõ nhiều vấn đề như vậy, nhưng ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể cậu vẫn không cách nào ngừng cháy.
Cứ thế, Ninh Bắc đi qua đi lại trong hành lang như một con ruồi mất đầu.
Hai tay luống cuống gãi đầu, cậu không cam lòng quay về như vậy.
Chẳng mấy chốc, đèn hành lang chợt tắt ngúm.
Ninh Bắc cũng mất luôn giọng nói.
Hết thảy mọi thứ đều chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch.
Không rõ đã qua bao lâu, cửa nhà đột ngột mở ra.
“Cạch”.
Ánh đèn vàng ấm áp lọt ra ngoài. Tiếp theo, đèn hành lang cũng lại bật sáng một lần nữa.
Ngay khi Nam Hạ định cúi xuống để lấy chiếc ô để ngoài cửa, cô liền nhìn thấy Ninh Bắc đang ngồi tựa lưng vào tường ngay khu vực cầu thang bộ nhà cô.
Khoảnh khắc đèn vừa bật sáng, Ninh Bắc cũng ngước mắt lên nhìn.
Đen nghịt từ đầu đến chân, chỉ có đôi mắt cậu sáng lấp lánh như những vì sao trong đêm tối.
Thế nhưng, vẻ mặt cậu lại chán nản và bất lực đến cực độ.
Trông cậu hệt như một chú chó hoang không nhà. Khi đó, Nam Hạ chỉ có một suy nghĩ như vậy.
“Tiểu Bắc, em đang làm gì ở đây thế?” Nam Hạ mở hẳn cửa nhà, ra hiệu cho cậu tiến vào.
Ninh Bắc đứng lên ngay tức khắc.
Nam Hạ cầm ô rồi quay vào nhà trước.
Trong nháy mắt ấy, có một sự manh động chợt nảy sinh bên trong cậu: Cậu muốn ôm chặt lấy Nam Hạ.
Siết chặt cô trong lòng mình, và nói rõ ràng cho cô biết.
Thế nhưng chút lý trí còn sót lại đã ngăn cậu khỏi ý tưởng ngu ngốc này. Mà cảm giác bất lực dâng trào đã đánh bại cậu triệt để.
Vừa vào trong nhà, Ninh Bắc liền đóng cửa lại. Cậu lặng lẽ ngồi trên sô pha chờ đợi câu hỏi của Nam Hạ.
Ngồi ở bên còn lại của sô pha, Nam Hạ kiễn nhẫn gấp chiếc ô cẩn thận.
Không nhịn được, Ninh Bắc len lén nhìn cô.
Trời đã về đêm mà cô chỉ mặc độc một chiếc váy ôm hai dây màu đen mỏng mảnh.
Trước kia, không phải cậu chưa từng thấy Nam Hạ mặc váy ngủ. Mỗi lần về quê, cô vẫn thường bận đồ ngủ đi qua đi lại trong nhà. Thi thoảng, cậu cũng đã trông thấy qua.
Nhưng mà lúc này đây, hai người bọn họ đang ở riêng với nhau. Trái tim Ninh Bắc lại đập loạn xà ngầu.
“Sao hôm nay đột nhiên em lại đến nhà chị vậy?” Gấp xong ô, Nam Hạ cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Ninh Bắc thoắt cái đã dời sang hướng khác. Không hiểu sao miệng của cậu như thể bị dán kín bằng keo dán sắt, mở mãi không chịu bung ra.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cậu, thực tình Nam Hạ vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp. Cô nhổm người đứng dậy, đi rót cho cậu cốc nước.
“Uống miếng nước trước đi.”
Ninh Bắc gật đầu nhận lấy cốc, rồi ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Ơ, sao lại nghe lời như thế?
Nam Hạ dùng một tay tự che mặt mình. Cô thực cảm thấy Ninh Bắc quá mức đáng yêu.
Giống hệt một con chó bông to xác.
“Giờ em thấy đỡ hơn chưa?” Nam Hạ lại hỏi.
Ninh Bắc gật đầu:
“Đỡ hơn rồi ạ.”
“Em tới tìm chị trễ như vậy là có chuyện gì à?”
Ninh Bắc ngẩng đầu nhìn cô.
Dường như Nam Hạ vừa mới tắm xong, mái tóc còn hơi ươn ướt xõa trên bờ vai, làn da trắng nõn nà phơi bày dưới ánh đèn ấm áp trông càng thêm mướt mát.
Ninh Bắc không dám tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt cậu lại hướng hẳn xuống ghế sô pha.
Ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy đôi chân trần của Nam Hạ.
Mỗi một ngón chân của cô đều được sơn bằng màu chu sa đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng bóc, giống như gốc đào tươi sau trận tuyết dày.
Đỏ thắm. Khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Vành tai Ninh Bắc bất chợt nóng bừng lên.
Lần đầu tiên cậu nhận ra, những loại sơn móng tay mà cậu từng thấy khó hiểu kia lại có sức hấp dẫn lớn đến bực này.
Não nhũn ra như hồ dán, Ninh Bắc không còn nhớ được vì sao cậu lại đến đây.
Nam Hạ đá nhẹ vào chân cậu để cho cậu tỉnh táo lại.
Ninh Bắc lập tức cứng người.
Cậu đứng bật dậy.
“Em… Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Nói dứt câu, cậu liền bỏ chạy té khói.
Nam Hạ cười ngặt nghẽo trên sô pha. Sau đó, cô quơ đại một chiếc chăn nhỏ đắp lên người mình rồi tiếp tục chờ đợi như không có chuyện gì.
Chẳng bao lâu, Ninh Bắc đã trở ra từ phòng tắm.
Thế nhưng, cậu không quay lại ghế sô pha, mà đứng ở đầu bên kia của phòng khách, cách Nam Hạ thật xa và nhìn về phía cô.
Bầu không khí có hơi nghiêm trọng.
Nam Hạ cũng ngẩng đầu lên đợi cậu nói chuyện.
“Em…”
Ninh Bắc mở miệng, như thể đang cố thu hết can đảm trong giây phút ngập ngừng, rồi mới nói tiếp:
“Trạng thái trên Wechat của em là giả đó. Em không có bạn gái, cũng không yêu đương với ai.”
Trong căn phòng im ắng, lời nói của cậu vang lên rõ mồn một.
Ở phía bên kia, với thân hình thẳng tắp cùng ánh mắt kiên định, cậu muốn cho Nam Hạ nhìn thấy được ý tứ “liều chết đến cùng” của mình.
Song, Nam Hạ chỉ nhanh chóng cười xòa:
“Em đích thân đến đây chỉ để giải thích chuyện này thôi sao? Lần sau cứ nhắn cho chị một tin là được rồi.”
Trái tim Ninh Bắc tức thì chùng hẳn xuống.
Bên tai cậu xuất hiện từng tiếng ong ong.
Cậu cảm thấy Nam Hạ không hề quan tâm.
Cậu cảm thấy Nam Hạ không hề quan tâm đến việc cậu có quen ai hay không.
Không. Không phải chỉ là cậu cảm thấy.
Mà Nam Hạ thật sự không hề quan tâm.
Cô cũng chưa từng hỏi cậu, chưa từng để ý đến vấn đề này.
Cô chỉ cho rằng cậu có bạn gái, nên tự giác giữ khoảng cách với cậu mà thôi.
Ngay cả khi Ninh Bắc giải thích như thế này, kỳ thực Nam Hạ cũng không có nhiều biến đổi.
Cô bảo lần sau cứ gửi tin nhắn là được, đừng có chạy qua đây.
Ninh Bắc cảm thấy lạnh buốt khắp người.
Đầu ngón tay cậu khẽ run rẩy.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, lồng ngực của Ninh Bắc không cách nào đón lấy oxi nữa rồi.
Thế nhưng, giây tiếp theo, Nam Hạ đứng dậy và đi về phía cậu.
“Lần sau đừng có sang đây muộn như vậy nữa. Chị sẽ lo lắng cho em lắm đấy.”
Nam Hạ đẩy Ninh Bắc ngồi xuống ghế sô pha.
Cô ngồi xích lại gần cậu.
Một lần nữa, cơ thể Ninh Bắc lại nóng lên.
Thậm chí, cậu còn có cảm giác muốn khóc.
Cậu cố gắng hết mức để giữ giọng nói mình ổn định:
“Chị lo lắng cho sự an toàn của em ư?”
Nam Hạ gật đầu:
“Đương nhiên rồi. Em cũng không nhìn thử xem giờ đã là mấy giờ rồi? Không biết lúc này có còn xe buýt để đi về không nữa? Lát nữa để chị gọi taxi cho em.”
Ninh Bắc gật đầu như một cái máy, rồi lại lắc đầu lia lịa.
“Không cần đâu. Em tự mình gọi được.”
“Đừng khách sáo với chị mà.”
“Không phải. Em tự làm được.”
Nam Hạ dùng tay bóp nhẹ hai má Ninh Bắc.
Cô ghé lại gần rồi ngước mắt nhìn cậu.
“Cún con phải biết nghe lời.”
Thế là Ninh Bắc lập tức ngậm chặt miệng, cúi đầu ngoan ngoãn nhìn Nam Hạ.
Nam Hạ mỉm cười, rồi miết vành tai cậu.
“Đợi chị thay đồ rồi đưa em xuống lầu.”
Khi Ninh Bắc quay trở về ký túc xá, cả người cậu phút chốc như sống sót trở lại.
Tưởng Thần thấy cậu chàng đã giải quyết xong chuyện riêng, đồng thời cũng nhận lại được hai lon coca từ Ninh Bắc.
“Cảm ơn nhé.” Ninh Bắc vỗ vai Tưởng Thần.
Tưởng Thần nháy mắt:
“Chuyện cỏn con ấy mà.”
Ninh Bắc nhanh nhẹn tắm rửa rồi lên giường nằm. Khóe miệng cậu không giấu nổi ý cười khi thấy Nam Hạ chủ động gửi tin nhắn cho mình.
Nam Hạ:
“Lễ Quốc khánh này chị định về quê, còn em thì sao?”
Ninh Bắc gõ bàn phím như bay:
“Em cũng định về nhà. Chị định đi bằng gì?”
Nam Hạ:
“Gửi số căn cước công dân qua đây.”
Ninh Bắc sửng sốt. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng Nam Hạ muốn giúp cậu mua vé để về chung.
Dãy số vừa gửi đi, Ninh Bắc nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Bên ngoài bức rèm vang lên tiếng ồn ào, truyền vào một câu hỏi thô bỉ:
“Anh Bắc đang làm gì mà hưng phấn dữ vậy cà?”
Tưởng Thần bình thản giúp cậu trả lời:
“Đừng quấy rầy người ta xem sx.”
Nam Hạ mau mắn mua hai tấm vé và gửi ảnh chụp số hiệu chuyến tàu.
Nam Hạ:
“Vậy hẹn gặp em vào ngày Quốc khánh nhé.”
Ninh Bắc:
“Vâng. Hẹn gặp chị vào ngày Quốc khánh!!!!!!!!”
Nhìn tám dấu chấm thang Ninh Bắc gửi sang, Nam Hạ mỉm cười bó tay rồi tắt điện thoại.
Trên bàn trà, chiếc cốc rỗng vừa nãy Ninh Bắc uống vẫn còn đặt ở đó. Nam Hạ bưng cốc vào bếp. Nước chảy ào ào tráng mặt trong chiếc cốc, kéo theo từng dòng suy tư của cô lạc trôi đi đâu.
Nam Hạ không thể phủ nhận rằng sau khi nhìn thấy Ninh Bắc thay đổi trạng thái trên Wechat ngày hôm đó, cô đã trầm cảm hết vài phút đồng hồ.
Nhưng đó không phải là ghen tuông hay tức giận, mà là những rối ren không biết phải định nghĩa như thế nào.
Cô cho rằng bản thân có cảm giác chiếm hữu đối với Ninh Bắc như là đối với một cậu em trai. Cô thích cách cậu “đâm đầu” vào mình, cũng thích trêu đùa cậu. Thế nhưng, Nam Hạ cho rằng tất cả những chuyện này là bởi vì bọn họ là bạn bè từ bé đến lớn, vì vậy đây hẳn là sự chiếm hữu giữa những người bạn với nhau chăng?
Thế nên, sau khi biết Ninh Bắc “có bạn gái”, Nam Hạ đã tự giác giữ khoảng cách với cậu.
Mãi cho đến hôm nay Ninh Bắc bất ngờ “gióng trống khua chiêng” mà chạy đến, chỉ để giải thích với cô mỗi chuyện này.
Nam Hạ không phải là đứa ngốc, cô cũng không phải là chưa từng yêu ai.
Tất nhiên cô có thể nhìn ra được Ninh Bắc có thích cô đôi chút, thế nhưng Nam Hạ cũng không biết phải đáp lại phần tình cảm này như thế nào.
Cô thích chơi với Ninh Bắc, cũng yêu thích tính tình của cậu. Song, cô lại không chắc lắm mình có thích cậu hay không, là kiểu yêu thích giữa nam và nữ.
Thế mà chỉ bằng mỗi câu “…cứ nhắn cho chị một tin là được” của cô, lại có thể khiến cho sắc mặt Ninh Bắc nhất thời sa sầm và mất hết ý chí một cách rõ rệt.
Đúng là một chú chó con, đến một biểu cảm nhỏ xíu cũng không giấu nổi.
Giờ muốn cô phải làm sao đây? Làm sao cô nỡ thương tổn trái tim của chú chó nhỏ kia chứ?
Suy nghĩ luẩn quẩn hồi lâu, thôi trước nhất chỉ có thể dỗ dành chó con vậy.
Đêm hôm ấy, Ninh Bắc gần như mất ngủ.
Cậu mơ một giấc mơ tương đối xấu hổ. Trong mơ, cậu thật sự biến thành một chú chó săn lông vàng to lớn.
Cậu chạy lòng vòng quanh Nam Hạ như lên cơn điên.
Sau đó, nhân lúc Nam Hạ không chú ý, cậu liền bổ nhào lên và đè cô xuống đất dưới thân mình.
Chú chó săn lông vàng to lớn đã hóa thành Ninh Bắc ngay lập tức.
Thế nhưng cậu vẫn chưa ý thức ngay được, mà cứ cúi đầu điên cuồng liếm láp khắp người Nam Hạ.
Ba giờ sáng, Ninh Bắc giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ vô liêm sỉ kia, rồi không tài nào ngủ tiếp được.
Cậu cảm thấy hết sức xấu hổ về những liên tưởng tình dục tục tằn của bản thân. Cậu sẽ không bao giờ cho phép mình lại như vậy nữa.
Sau khi xuống giường đi vệ sinh rồi quay trở lại, Ninh Bắc không còn thấy buồn ngủ.
Nơi hành lang tối om, cậu dựa người vào tường và mở lịch sử trò chuyện của mình và Nam Hạ.
Tia sáng yếu ớt từ giao diện trên điện thoại chiếu vào khóe miệng cong cong mà cậu đang nỗ lực kìm lại. Ninh Bắc vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc.
Chị ơi… Chị ơi…
Trái tim của cậu đang kêu gào.
Trong lúc sơ ý, Ninh Bắc vô tình nhấn nhầm vào một tin nhắn thoại giữa cậu và Nam Hạ trong lịch sử trò chuyện. Cuộc gọi liền kích hoạt.
Ninh Bắc cuống hết cả lên. Cậu vừa định tắt đi thì giây tiếp theo đã nghe thấy thanh âm của Nam Hạ truyền đến:
“Tiểu Bắc?”
Nam Hạ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nên giọng nói cô rất đỗi trầm thấp và nhẹ nhàng.
Nó chẳng khác nào một loại ma thuật trói chặt tay chân của Ninh Bắc.
Vì vậy, cậu bèn cất tiếng như đang mộng mị:
“Chị ơi…”
Sau đó thì không nói gì tiếp nữa.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười thật khẽ, như muốn phối hợp cùng với cậu. Người nọ thì thầm:
“Tiểu Bắc.”
Ninh Bắc đưa tay che mắt rồi bật cười:
“Chị ơi.”
“Tiểu Bắc.”
“Chị ơi.”
“Cún con.”
“Chị ơi.”
“Cún con ơi.”
“Chị ơi.”
“Cún con của chị.”
Ninh Bắc cơ hồ nghẹt thở:
“Chị của cún con.”
“Ngủ ngoan, cún con của chị.”
Cảm xúc của Ninh Bắc hoàn toàn òa vỡ:
“Ngủ ngoan, chị của cún con.”