Đến ngày thứ ba Tả Thiên mới trở về.
Bởi vì sau một trận mưa, không khí ở núi Dương Minh đặc biệt trong lành, những ngày mùa hè oi nóng gần như tan biến trong không gian tươi mát ấy, Tả Thiên không nỡ rời đi nên ở đó thêm một đêm nữa, chờ lúc cậu trở về, cằm đã xuất hiện thêm vệt râu, con ngươi xinh đẹp nhiễm đầy sự vui vẻ sáng lên như được gột rửa bởi khí trời.
Tuy rằng tinh thần rất thoải mái, nhưng bởi vì hai ngày không có tắm rửa nên tạo hình chỉnh thể không thể nào khen được ,vậy nên khi Tả Thiên về đến nhà việc làm đầu tiên chính là vọt tới phòng tắm để tắm rửa.
Khương Lai cầm máy sấy chờ ở ngoài phòng tắm, tâm trạng lo lắng thấp thỏm của năm mươi mấy giờ trước giờ đây mới được buông xuống . Người con trai này như là một điều bí ẩn , như là một trận gió, bỗng nhiên thổi vào cuộc sống của bọn họ rồi bỗng nhiên rời đi, cậu tùy tâm sở dục như vậy, cá tính không cố kỵ chỗ nào, gặp nơi mà cậu thích sẽ ở lại, không thích sẽ rời đi, cái gọi là thời gian năm ngày cũng chỉ là câu trả lời mơ hồ mà thôi.
Cô không biết vì sao mình lại quyến luyến một người như vậy, cũng không biết vì sao muốn người kia ở trong tầm mắt của mình, càng không biết vì sao chỉ cần nhìn cậu mỉm cười, trong lòng sẽ nổi lên một loại cảm giác gọi là thỏa mãn, cái cảm giác này cũng khá tốt đấy chứ!.
Tả Thiên Nhất dùng khăn lông lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, vì bị chiếc khăn chặn lại tầm mắt, thiếu chút nữa cậu đâm vào người đang chờ bên ngoài là Khương Lai.
"A? Cậu......"
"Tôi giúp cậu sấy tóc." Đôi mắt như đá hắc diệu thạch mở to nhìn cậu, bộ dáng nhu thuận kia làm cho Tả Thiên thấy thả lỏng thân mình, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của đối phương tùy tiện luồn vào tóc cậu.
Vì tư thế đứng làm cho Tả Thiên có chút không thoải mái, cậu đơn giản định ôm lấy Khương Lai, Khương Lai hoảng sợ, hai tay phản xạ định ôm lấy cổ Tả Thiên nhưng làm sao còn nhớ rõ trên tay còn cầm máy sấy, vì thế cộc một tiếng, máy sấy đập vào đầu Tả Thiên.
Khi Tả Thiên còn đang lơ mơ không có phản ứng gì thì Khương Lai đã sợ tới mức phát khóc, cô không phải người hay gào khóc cũng không phải người hay thút thít nghẹn ngào, mà là người khóc không một tiếng động, khuôn mặt yên lặng không lộ ra vẻ gì nhưng nước mắt trong suốt cứ chảy xuống từ hốc mắt.
Nhưng mà khóc như vậy lại càng làm cho người khác có cảm giác rung động, lòng Tả Thiên như mềm nhũn ra, cậu thở dài rồi lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc Khương Lai, đi đến bên giường ngồi xuống, một tay ôm thắt lưng của cô gái nhỏ bé, để cho cô vững vàng ngồi ở trên đùi của mình.
"Thực xin lỗi."
"Không có việc gì, tôi da dày thịt béo, không quá đau, cậu sấy tóc dùng lực rất vừa vặn, thật là thoải mái, tiếp tục đi." Tả Thiên ngầm hít vào một ngụm khí lạnh, dù sao cũng vẫn chỉ là cô bé mười tuổi, lực đạo này hẳn là không đến mức làm cho não cậu chấn động đâu.
Khương Lai mím môi, vừa mới rồi một giọt nước mắt rơi vào đầu lưỡi, có chút ngọt ngào.