Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Nhược Vũ cả đêm không ngủ ngon giấc. Ngày thứ hai, Mẹ Trần sáng sớm đã không có sắc mặt tốt. cha Trần nhân cô hội tìm cô, đem Trần Nhược Vũ lặng lẽ kéo về phòng tán gẫu

“con không nghĩ về nhà, không lẽ muốn cứ vậy ở bên ngoài cả đời sao? Tiểu Vũ, con cứ suy nghĩ một chút, bên ngoài sao so được với ở nhà?”

“Nếu con ở bên ngoài tốt, hoặc là tìm được đối tượng, cha mẹ cũng không nói gì. Nhưng mà con hiện tại công việc không tốt, cũng không biết có thể tiếp tục làm bao lâu, không có tiền bạc gì, tuổi cũng không còn nhỏ, mấy năm tiếp, con muốn về đây tìm việc cũng không dễ, càng lớn tuổi lại càng khó kiếm đối tượng. Bây giờ ra ngoài gặp người quen, hoặc bằng hữu thân thích tới đây chơi, hỏi đến con, cha mẹ cũng không biết nên nói gì cho phải”

“Qua mấy năm cha cũng về hưu, đến lúc đó muốn con giúp thu xếp chuyện gì cũng không tiện tìm con rồi. Thân thể mẹ con lại như vậy, ngày ngày còn quan tâm, lo lắng cho con, nếu có chuyện gì, trong lòng con sẽ thoải mái sao. Cha biết con từ nhỏ hiếu thuận, hiểu chuyện, nhưng chuyện này sao con cứ cố chấp không nghĩ ra vậy?”

“Con ở bên ngoài nên không biết, mẹ con chỉ vì chuyện của con, chạy đến muốn gãy chân, bà ấy thích nhất là mặt mũi, nhưng cũng xệ mặt xuống mà đi cầu người giúp con giới thiệu đối tượng, bà ấy lại còn bắt bẻ, người ta giới thiệu, mẹ con còn ngại không tốt, ngược lại cảm thấy xấu mặt, bực bội nhiều, ăn không ngon, ngủ không yên, Lần này thật vất vả mới tìm được người khiến bà ấy hài lòng, sợ bở lỡ, vậy nên mới vội vàng gọi con về”

“Nếu người ta chẳng ra gì thì coi như xong, đằng này gia cảnh cùng điều kiện tương đối, đứa bé đó cũng là người hiếu thuận. Nghe nói bộ dáng cũng đoan cánh, tính khỉ tốt. Mẹ con sợ con ở thành phố A nán lâu quá, nhìn không được tiểu tử này, mà Chu Triết chẳng phải cũng ở thành phố A sao. Nó có tầm nhìn, từng trải, con cũng không phải ghét bỏ gì. Khó được đối phương mà cả con cùng trong nhà đều hợp ý, hai đứa còn có thể chung đụng nhiều ở thành phố A, về sau lại cùng về đây, không phải rất tốt sao?”

Cha Trần nói xong có chút hận, nhu biến thành cương mà tức giận: “Cha ngày hôm qua đã khuyên mẹ con tốt lắm, để bà ấy đừng nản lòng, nữ nhi lớn rồi, có tính toán của nó. Nhưng chuyện này là con không đúng, tự con nói một chút, rốt cuộc là lý do gỳ, không phải là cùng ai trói cùng một chỗ ở đó chứ? Nới đó có gì tốt? Bên này xảy ra chút không vui, con cùng bằng hữu náo không vui, cha đã biết, con cùng đứa bé nhà lão Trương chia tay, chịu uất ức, cái này cha cũn biết. Nhưng con nói trên đời này có ai không chịu va chạm sao? Gặp phải một ít chuyện cũng không cần ba mẹ nữa? Chính con ở bên ngoài chịu cực khổ, đây không phải là tự tìm tội sao?”

cha Trần giáo huấn một hơi, Trần Nhược Vũ cũng không nói chuyện. Nhưng nghe đến đây, cô không nhịn được biện bạch: “Cha, con ở thành phố A không có chịu khổ, cha mẹ không cần nghĩ nhiều. Con thật sự rất tốt, công việc rất vui vẻ, không phải dạng công việc buộc phải ăn nói khép nép, nhiều khách hàng cũng trở thành bằng hữu, có thể kiếm tiền, cuộc sống không tệ. Con ở bên kia cũng có bằng hữu tốt…” Nói đến đây, cô trừng hai mắt, chợt nghĩ đến Mạnh Cổ, bản thân có chút khổ sở

“Chẳng lẽ ở đây con không có bằng hữu sao? ở đây thì không thể có công việc tốt sao? Ở đây còn cha mẹ con nữa!” Cha Trần cũng tức giận

“Cha, co nhiểu rõ ý cha, thật sự hiểu cha mẹ quan tâm con. Nhưng hai người cũng phải hiểu cho con, con thật sự thích ở nơi đó, ở đó thật rất vui vẻ”

cha Trần không nói. Nhìn con gái của mình cả nửa ngày, âm thanh cứng rắn nói: “Dù sao cha với mẹ con chính là có ý như vậy, chính con suy nghĩ thật kỹ. Nhưng thứ khác không nói, thằng bé Chu Triết đó không tốt sao? Con không phải thích nó? Cha nói rồi, đừng mang theo tâm tình mâu thuẫn, nếu cảm thấy nó không tệ, liền nắm lấy cơ hội. Cha mẹ vĩnh viễn đều ở đây, không chạy được, nhưng nam nhân tốt cũng khó tìm được ai hơn đứa bé đó”

cha Trần thật sự tận tình khuyên bảo hết lời

Trần Nhược Vũ ở trong phòng ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng quyết định ra ngoài đi dạo

Cô đi tìm bạn tốt của mình – Dương Dương. Lúc mà cô náo loạn mấ tích, Dương Dương cũng phụ một tay đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được cô trong nhà Cao Ngữ Lam

Trần Nhược Vũ sau đó chỉ ở trong điện thoại báo bình an với Dương Dương, đồng thời nói cảm ơn, lần này về, thật đúng là nên gặp mặt, hào hảo hàn huyên một chút

Dương Dương nhìn thấy Trần Nhược Vũ thì cao hứng vô cùng, hai người ôn lại rất nhiều chuyện cũ. Dương Dương nói với Trần Nhược Vũ, Zina khoe khoang người yêu, quá kiêu ngạo, hầu hết bạn cũ đều sinh long bất mãn, hơn nữa năm đó chuyện Cao Ngữ Lam bắt cá hai tay, thật có chút điểm kỳ quặc. CÔ cảm thấy Trần Nhược Vũ bị liên lụy vào chuyện này thật là quá oan

“Nhược Vũ, cậu trở về đi, chuyện như vậy cũng không cần thiết tránh nữa. Zina nói cô ta muốn mời khách làm hội bạn cũ, cũng không biết cô ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Mấy người chúng ta biết rõ chuyện, trả lại cho cậu cái công đạo. Chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy, cậu không cần phải chịu uất ức bản thân, trở về thôi”

“Mình thật sự không thấy uất ức a” Trần Nhược Vũ thật sự không nói rõ được cảm giác của mình “Lúc mình đi thật có thương tâm khổ sở, nhưng bây giờ thì tốt lắm, đừng lo lắng cho mình”

Dương Dương nhìn cô, ánh mắt đó khiến Trần Nhược Vũ dở khóc dở cười, cô lại cường điệu một lần: “Thật, mình thật sự tốt lắm”

Dương Dương thở một hơi dài, ôm lấy cô: “Nhược Vũ, cậu xưa nay chính là thích cậy mạnh, chỗ đó rốt cuộc có gì tốt chứ? Nếu sống không vui vẻ, vậy thì về đây đi. MỌi người cũng nhớ cậu”

Trần Nhược Vũ có chút buồn bực mà về nhà

Sao tất cả mọi người đều muốn cô về đây? Tại sao ai cũng đem cô biến thành biểu tượng của thê thảm vậy? CÔ thật sự không thảm a, thật sự rất tốt. Bọn họ sao lại không tin?

Mà cô sao lại chấp nhất như vậy, thật sự bài xích trở về đây. Cô thích thành phố A, thật sự thích nơi đí (Vì nơi đó có người chịu iu.. kaka)

Đi vào khu nhà trọ, vừa nhấc mắt, thấy tở tử xuân cùng một nữ nhân bụng lớn đang tản bộ. Chính là nam nhân nay, nói bản thân buồn bực, yêu cầu chia tay. Hiện tại đã kết hôn rồi sao?

Trần Nhược Vũ có chút sững sờ, nháy nháy mắt. Suy nghĩ một chút, chắc là cha mẹ sợ cô không chịu nổi đả kích nên mới không nói cho cô biết thôi. Vì vậy khi cô rời nhà mọi người mới cho rằng cô là bị thương vì tình cảm

Lúc này, một lão thái thái (lão bà) trong khu nhà trọ đi ra, cùng Trần Nhược Vũ nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ a, cháu xem thằng nhóc nhà lão Trương cũng đã kết hôn, đứa nhỏ cũng sắp có, cháu cũng đừng đem chuyện xưa để trong lòng, lại đau khổ. Lão bà của nó là một hũ nút, không thích nói chuyện, sao với cháu cũng kém hoạt bát, cho nên đừng khổ sở”

Trần Nhược Vũ không giải thích gì được nhìn bà, vị thái thái này, cháu đang nhớ gì sao?

Lời này không nói ra miệng, cười nhạt, đi lên lầu

Cô tưởng niệm thành phố A, muốn quay về

Thật vất vả mới qua được buổi chiều, Chu Triết gọi điện thoại tới, muốn cùng cô về nhà. cha Trần với Mẹ Trần bởi vì nữ nhi không có nói đồng ý, nên không có cao hứng. Cho đến lúc biết con gái cùng Chu Triết cùng nhau về thành phố A, lúc này khuôn mặt mới tươi cười

Khi bọn họ đi, hai lão nhân gia đưa cho Chu Triết một đống trái cây, nói là để anh về nhà từ từ ăn. Ân cần, lại có tình cảm, mà không lời nói nào có thể miêu tả nổi (Cái này sao giống quảng cáo dữ vậy nè!!!). Trong tâm Trần Nhược Vũ có bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói được gì

Xe lao và đường cao tốc, rốt cuộc cô cũng thở dài một hơi

Nhà cô thật đúng là một địa phương kỳ quái. Rất muốn trở về, rồi lại không kịp chờ đợi mà né ra. Đến tột cùng là có vấn đề gì đây?

“Chu tiên sinh, là điều gì khiến anh quyết tâm phải trở về thành phố C?”

“Nên trở về thì về thôi” Chu Triết cười cười “Cha mẹ ở đây, nhà ở đây. Anh ở thành phố C không có nhà, chỉ có phấn đấu. Phấn đấu đến một thời điểm nhất định rồi, thì nên về nhà”

Trần Nhược Vũ lao vào trầm tư

Cô ở thành phố C cũng không có nhà, chỉ có phấn đấu

Nhưng cô lại không muốn về, thật sự là phấn đấu chưa đủ nên chưa về sao?

Bọn họ hỏi cô ở thành phố A có gì tốt, để cô nhất định phải lưu lại

Cô không nói ra

Trong đầu chượt hiện lên hình ảnh của Mạnh Cổ, bất ngượt mà nghĩ đến anh!

Tác giả có lời muốn nói: chương này không có bác sĩ Mạnh, vốn là phía sau muốn viết thêm chút tình cảnh lúc gặp mặt, nhưng mà hình như không có ý nghĩa, nên tôi bỏ rồi. Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra viết cái gì, vì vậy dứt khoát chương này cứ vậy đi

Nội dung chương này nặng nề một chút, buồn bực một chút, nhưng tôi cảm thấy đã biểu đạt được nội dung cần thiết. Có lúc gia đình là điều mà ta yêu nhất, nói không ra chỗ nào không tốt, nhưng vẫn đau. Có lẽ cái này là đại câu. Không có nghiêm khác, cũng không có giới hạn đúng sai, chỉ là đạo lý chung đụng. Một người ở hoàn cảnh có phải cảm thấy thoải mái hay không, thật ra là nói đến cảm giác hạnh phúc???

Edit nói; Cái chương chán nhất trong mọi chương…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio