Chuyện cha mẹ Chu Triết hẹn Trần Nhược Vũ đi ăn cơm. Trần Nhược Vũ cũng không cảm thấy Chu Triết sẽ cảm kích. Bởi vì anh cũng không tham dự, cũng không mật báo cho cô. Ngược lại mẹ cô lại biết, bởi vì bà gọi điện cho cô, nói cha mẹ Chu Triết tới thành phố A rồi, nói cô đi chiêu đãi
Trời mới biết tại sao cô lại muốn chiêu đãi cha mẹ Chu Triết, họ có quan hệ gì với cô? Có điều Trần Nhược Vũ cũng không kịp kháng nghị, chuông cửa vang lên, hai vị lão nhân gia không có quan hệ gì với cô kia đang đứng ở ngoài cửa
Cha mẹ Chu Triết rất khách khí, nói là Chu Triết hôm nay đi ra ngoài làm việc, hai người bọn họ ở đây cũng không có bạn bè gì, nghĩ tới Trần Nhược Vũ cũng ở đây, vì vậy mới tới tìm cô, để cô dẫn hai bọn họ đi dạo thành phố A này một chút rồi ăn cơm
Da đầu Trần Nhược Vũ tê dại rồi, rất muốn nói cô cùng người lớn không cùng cấp bậc không thể làm bạn, cũng không thể tán gẫu bình thường được
Cha mẹ Chu Triết cũng rất thân thiện, hòa ái, nhưng Trần Nhược Vũ vẫn còn có chút khẩn trương, người lớn tìm trẻ nhỏ trong nhà đi ăn cơm, bình thường đều không có mục đích đơn thuần . Quả nhiên hai vị phụ huynh ở trên bàn cơm hỏi cuộc sống của Trần Nhược Vũ ở thành phố A, tán gẫu so sánh giữa thành phố A và thành phố C, rốt cuộc lời nói khách sáo cũng nói xong, mẹ Chu tiến vào vấn đề chính
“Tiểu Vũ a, gần đây cháu với A Triết có hay nói chuyện không? Bác mong hai đứa có thể bồi dưỡng tình cảm ”
Tới rồi,tới rồi, Trần Nhược Vũ thấy lạnh cả sống lưng, cẩn thận đáp: “Cháu với Chu Triết cũng chỉ là bạn, ở trong tiểu khu thỉnh thoảng vẫn gặp nhau” Cô nói như vậy, đã đủ rõ rồi chứ?
Cha Chu không lên tiếng, cầm tách trà uống. mẹ Chu cười cười, nói : “Tiểu Vũ a, A Triết vốn định đầu tháng chuyển về nhà, nhưng bây giờ đã giữa tháng rồi cũng không có động tĩnh gì, hai bác có hỏi nó, nói lại nói mơ hồ không rõ, chuyện làm ăn vẫn thuận lợi, tất cả đều tốt, nhưng vừa nói đến việc về nhà, nó lại nói chờ một thời gian, còn có chuyện chưa giải quyết. Kéo dài đến mùa xuân rồi, nếu bây giờ còn chưa về, mắc kẹt đến sang năm, vận chuyển hành lý gì đó, rất nhiều chuyện không thể thuận lợi được. Bác với cha nó suy nghĩ một chút, nếu vấn đề khác không có, vậy nguyên nhân nhất định là do chuyện tình cảm rồi”
Trần Nhược Vũ không biết nên trả lời thế nào, chỉ nghĩ thầm, người lớn thật là nhạy cảm .
“Tiểu Vũ, có phải cháu không muốn về thành phố C không?”
“À?” Miệng Trần Nhược Vũ có chút há hốc, con trai của bác không giữ đúng kế hoạch về nhà thì có liên quan gì đến cô , nhưng Chu Triết không nói với gia đình chuyện này, trận chiến của Lục Bảo Ny cũng chưa rõ ràng gì. Cô làm bạn tốt, dĩ nhiên không thể bán đứng họ .
“Dì, cháu với Chu Triết chỉ là bạn bình thường. Công việc với bạn bè của cháu đều ở đây, nên không có kế hoạch về thành phố C, chỉ là kế hoạch về nhà của Chu Triết bị hoãn lại, khẳng định không phải do cháu. Có lẽ anh ấy còn có chuyện khác cần sắp xếp ở đây?”
“Còn có thể vì chuyện gì khác chứ? Thời gian ngắn như vậy, nó vừa chuẩn bị về nhà, sẽ không phải là vì cô gái khác đấy chứ?”
Trần Nhược Vũ lại sửng sờ, cô vừa nói Chu Triết là vì người khác . Xong rồi, xong rồi, cô không chịu nổi nữa rồi
Trần Nhược Vũ cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hooi
“Cháu, cháu cũng không quá rõ ràng nguyên nhân Chu Triết trì hoãn chuyện này” Trần Nhược Vũ đang vô cùng chột dạ, biểu tình của cô nhất định cũng không thuyết phục , bởi vì Cha mẹ Chu Triết đều lộ vẻ không tin .
Lòng bàn tay Trần Nhược Vũ không ngừng đổ mồ hôi. Cha mẹ Chu nhìn cô chằm chằm, nhưng không ai ép hỏi tiếp tục. mẹ Chu rót trà cho Trần Nhược Vũ, sau đó đổi đề tài, hỏi cô một mình ở thành phố A có cực khổ không, thanh niên ở đây thường làm mấy hoạt động gì lúc rảnh rỗi
Mẹ Chu hỏi một câu, cô đáp một câu, đầu óc trống trơn, hoàn toàn không biết phải đối đáp thế nào mới phải
Cô thật sự, không thể đối đáp với người lớn mà
Một lát sau, cha mẹ Chu nói để họ gọi cho Chu Triết, hỏi anh có bận không, tới đây mọi người cùng ăn cơm
Trần Nhược Vũ mặt xanh lét. Xong rồi, xong rồi, tìm đến Chu Triết, lại muốn biến thành buổi tiệc gặp mặt sao?
Cô cùng Mạnh Cổ vừa mới hòa hợp, bây giờ lại cùng cha mẹ với người đàn ông khác ăn cơm, đây là chuyện gì chứ? nếu Mạnh Cổ biết, từ Đào Hoa Lâm tiên sinh biến thành Phách Vương Long tiên sinh thì thật rất đáng sợ nha
Trần Nhược Vũ nhanh chóng tìm lý do đi vào phòng vệ sinh, vội vàng nắm lấy cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cô gọi điện cho Mạnh Cổ
“Bác sĩ Mạnh, em có chuyện muốn nói với anh”
“Chuyện gì vậy? Em đang ở đâu?”
Trần Nhược Vũ báo địa chỉ cùng tên phòng ăn. Mạnh Cổ cười: “Thế nào, Trần Nhược Vũ tiểu thư, em rốt cuộc nghĩ thông suốt quyết định muốn chứng minh thực lực tài chính sao, tính toán đổ máu một tờ giấy xinh đẹp cho anh xem một chút sao?”
“KHÔNG đúng, không đúng, Bác sĩ Mạnh, chứng sợ người lớn của em phát tác rồi, em cần khích lệ”
“Người lớn của ai?”
“Chu Triết” Trần Nhược Vũ đem chuyện xảy ra nói với anh: “Bây giờ bọn họ muốn gọi Chu Triết tới đây, em đi cũng không được, bao tử lại bắt đầu đau thở không ra hơi rồi”
“Trần Nhược Vũ, em là muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Dám lén lút hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), lại còn dám cùng anh giả vờ đáng thương sao”
“Em nào có vượt tường chứ” Còn dấu diếm anh,trí tưởng tượng của anh thật hay đó “Anh không phải làm dữ như vậy, em là đang nghiêm túc nói với anh”
“Anh cũng đang nghiêm túc mất hứng đây. Chuyện như vậy giải quyết tốt là được, em khẩn trương cái gì chứ? Bây giờ liền ra ngoài, nói em cùng với con trai họ một chút quan hệ cũng không có, nói em có bạn trai rồi. Sau đó nói với họ em không thoải mái, liền chào tạm biệt, liền đến bệnh viện, cùng trực với bạn trai em. Thật sự là không xem chừng em là không được mà”
“Anh muốn ồn ào sao, bây giờ còn không thể nói anh ra đượck nếu không bọn họ nhất định sẽ về nói với cha mẹ em, em còn chưa chuẩn bị xem nên báo cáo với cha mẹ thế nào”
“Trần Nhược Vũ, anh gần đây có nhiều thay đổi, trở nên dịu dàng quá đúng không?”
“Anh đừng náo” Nói thì nói thế, nhưng anh náo đến như vậy, cô cũng cảm thấy trong lòng an tâm rồi, lại có thể ra ngoài ứng phó hai vị người lớn ở ngoài một chút
“Em liền tới bệnh viện trực với anh. Ngày mai anh muốn ăn thịt kho, sau đó ăn dấm bài cốt (??? Món gì lạ hoắc), ngày kia…”
“Được rồi, được rồi” Trần Nhược Vũ cắt ngang lời anh
“Anh còn muốn cái khác, có điều em phải đồng ý”
Lời nói này của Mạnh Cổ khiến Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu, mặt lại bắt đầu hồng: “Bác sĩ Mạnh, anh không phải muốn nói thành lời đó chứ”
“Nào có , đây là thật lòng”
“Anh còn nói!” Mặt Trần Nhược Vũ hồng lên giáo huấn anh: “Bên cạnh không có ai khác sao?” nói những lời này mà để người khác nghe được thì thật ngại ngùng
“Có người thì sao? Anh đùa giỡn bạn gái mình, ai dám quản?”
“Sẽ không phải thật sự có người nghe thấy đấy chứ?” Cô thật rất muốn dùng sức đánh anh hai quyền
“Được rồi, không có ai, trong phòng chỉ có mình anh” Giọng Mạnh Cổ tương đối vui vẻ, hiển nhiên cô gấp gáp đến giơ chân làm anh cao hứng, anh còn nói: “Trần Nhược Vũ, chúng ta càng ngày càng ăn ý rồi, nên gặp cha mẹ thôi”
“Anh từ chỗ nào mà thấy càng ngày càng ăn ý chứ?”
“Anh nói từng cái chuyện , em đều nghe hiểu, ám hiệu cũng hiểu hết, đây chính là ăn ý, chứng tỏ quan hệ thân thiết ”
“Phi” Cô tính đi ra ngoài, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Anh hôm nay ăn cơm chưa? Dạ dày còn đau không?”
“Em còn phi anh, còn muốn trông nom sao?” Phách Vương Long tiên sinh nói xỏ
“Kệ anh, em đi ra ngoài đây. Chờ chuyện này xong, em lại gọi cho anh”
“Này…” Đáng tiếc, Mạnh Cổ còn chưa có gọi xong, Trần Nhược Vũ đã cúp điện thoại. Quả nhiên, trò chuyện với bác sĩ Mạnh nhà cô là phương pháp hiệu quả mà, tinh thần lúc này đã phấn chấn rồi, tâm tình cũng thật tốt
Trần Nhược Vũ vừa đi ra ngoài vừa nghĩ làm cách nào để thoát thân. Chuyện khác không sợ, chỉ sợ hai vị ấy thật sự gọi Chu Triết tới, mà chuyện cô có bạn trai cũng lôi ra, như vậy hai người bọn họ ai cũng không tốt cả
Trần Nhược Vũ dự cảm đúng. Cuối cùng cũng vòng quanh đề tài Chu Triết trì hoãn kế hoạch và việc phát triển giữa cô với anh ta. BỌn họ đại khái thật sự nghĩ là Trần Nhược Vũ không có ý định về thành phố C nên Chu Triết mới trì hoãn hành trình
Mẹ Chu nói Trần Nhược Vũ là dì Lý hàng xóm giới thiệu cho bà, bà cùng dì Lý có giao tình hơn năm, chỉ nghe dì ấy nghiêm túc khen ngợi một cô gái như vậy nhất định sẽ là một cô gái tốt
Trần Nhược Vũ có chút ngượng ngùng, đành phải gật đầu một cái. Dì Lý cô biết, ở dưới lầu nhà cô, cũng coi như là xem cô lớn lên. Dì ở trước mặt cô cũng hay khen cô chịu khó, có hiệu, chỉ hận không thể bắt về làm con dâu, có điều đáng tiếc nhà dì cũng là con gái. Trần Nhược Vũ lại không nghĩ đến, cô không làm được con dâu nàh dì Lý, dì lại tận lực bán cô đến nhà khác
“Bác nghe rất nhiều chuyện của cháu, cũng cảm thấy cháu là người tốt, cho nên mới tích cực an bài cho hai người trẻ tuổi các cháu gặp nhau. Hai đứa lại có duyên như vậy, ở chỗ này còn ở chung một tiểu khu, đây không phải là chuyện tốt mà ông trời đã an bài sao? Bác thấy hôm đó hai đứa trò chuyện rất hợp, vừa cùng nhau kết bạn trở về thành phố A, còn tưởng rằng hai đứa không có vấn đề gì, không nghĩ tới lâu như vậy rồi, vẫn không có tiến triển gì. Người lớn chúng ta cũng rất gấp gáp”
Trần Nhược Vũ lễ phép cười, gật đầu cũng không phải, mà lắc đầu cũng không phải, cô rất muốn nói: “Dì, ông trời an bài rất nhiều, không có an bài mấy chuyện này”, có điều cô lại không thể mạnh miệng nói ý không tốt với người lớn, vì vậy lại ngây ngốc cười gượng
“Thật ra thì bây giờ cháu không muốn về chúng ta cũng có thể hiểu, thành phố A so với thành phố C lớn hơn nhiều, lại náo nhiệt, ở chỗ này phát triển cũng không tồi. Nhưng dù sao cha mẹ cháu cũng ở thành phố C, xông xáo mấy năm cũng nên về rồi, cho nên chúng ta mới không gấp, hai địa phương cũng không quá xa, đến lúc đó cũng có thể thường xuyên gặp mặt”
Trần Nhược Vũ ha ha cười khúc khích, châm trà cho mẹ Chu “Dì, người uống trà, Chu Triết không trở về thật sự không phải vì cháu, chờ anh ấy tới, chúng ta mới hảo hảo hỏi thăm một chút, đừng gấp”
Trần Nhược Vũ nói người khác đừng gấp, trong khi cô thật gấp chết rồi. Sao đến giờ Chu Triết còn chưa có xuất hiện, anh mau tới mà tiếp chiêu của cha mẹ mình, cô thật sự không ngăn được rồi. Cô ngoắc ngoắc gọi phục vụ, muốn nhờ người ta đun nóng trà trì hoãn thời gian một lát
Nhưng ngoắc tay lần này, lại nhìn thấy mẹ Mạnh Cổ cầm mấy tùi hàng, đứng ở cái bàn cách đó không xa nhìn cô cười. Nhìn qua giống như mới mua đồ xong, liền không khéo bắt gặp cô
Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa đã đập đầu vào bàn, lúc này tránh đi phòng rửa tay còn kịp không? Giả bộ không nhìn thấy cũng được chứ? Được rồi, được rồi, trấn định, cô có thể nói là cùng người lớn trong quê ăn bữa cơm thôi, không có việc gì cả
Cô tốt bụng nhìn quanh, đã thấy Chu Triết đang ngó nghiêng ở ngoài cửa, nhìn đến bàn họ đang ngồi, đang đi về phía này
Xong rồi, xong rồi, lần này thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi