- Mật Kết-
Tám rưỡi, Thịnh Minh Dịch gửi cho Cố Triêu Hi một tin nhắn.
"Tôi vẫn còn bận, cậu cứ về trước đi."
Cố Triêu Hi không trả lời.
Cửa sổ quán cà phê mạng đối diện sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa.
Ba phút sau, Thịnh Minh Dịch gửi tiếp một dấu hỏi chấm.
Ngay sau đó, phòng làm việc có người gõ cửa.
Thịnh Minh Dịch nói một tiếng: "Mời vào."
Cố Triêu Hi xuất hiện ở cửa, tay cầm thêm bao lớn bao nhỏ đồ ăn và đồ uống: "Tổng tài đại nhân, đồ ngài gọi đã đến rồi đây."
Thịnh Minh Dịch lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại.
"Ăn cơm trước đi." Cố Triêu Hi quét mắt một vòng, dẹp gọn mấy đồ trên bàn lại sau đó lấy đồ ăn ra.
Thịnh Minh Dịch rót cho cậu một cốc nước sau đó ngồi xuống, nới lỏng khuy áo, rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa xử lý công việc trên điện thoại.
Trong lúc ăn còn nhận thêm một cuộc điện thoại.
Cố Triêu Hi nhìn thấy cái tên được lưu trong điện thoại là "Đồ tươi hôm nay".
Thịnh Minh Dịch nhận điện thoại.
wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi nghe thấy bên kia lễ phép nói: "Thịnh tiên sinh, chúng tôi sắp tan làm rồi, xin hỏi đồ ngài đã đặt khi nào có thể mang đến?"
"Không kịp nữa rồi, xin lỗi." Thịnh Minh Dịch nói, "Tôi đang phải tăng ca, các cậu cứ bán đi.
Hôm khác tôi sẽ đến."
Bên kia nói vâng, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Cố Triêu Hi cười: "Thì ra anh muốn làm cơm cho tôi ăn à?"
Thịnh Minh Dịch thần sắc như thường: "Sai rồi, tôi muốn cho cậu cơ hội để thể hiện."
"À." Cố Triêu Hi gắp cho anh một miếng thịt, "Thôi anh ăn đi."
Sau khi ăn xong Thịnh Minh Dịch lại tiếp tục công việc, Cố Triêu Hi ở lại phòng làm việc chờ anh.
Cậu đi dạo xung quanh phòng một vòng, phát hiện ra trong phòng làm việc có một cánh cửa nhỏ ở phía sau lưng Thịnh Minh Dịch, chắc là phòng nghỉ ngơi của anh.
Ở trên bàn làm việc của Thịnh Minh Dịch có quyển sổ, bút máy và cả cặp đựng tài liệu mà năm đó cậu tặng anh.
Trên cặp còn treo cái móc khóa do chính tay cậu làm, hai vương tử nhỏ cầm tay nhau.
Cặp đựng công văn này đã cũ, còn hơi quê nữa, cực kỳ không xứng với thân phận và địa vị của Thịnh Minh Dịch bây giờ.
Cậu đang định cầm cái cặp lên xem, ngay trước khi ngón tay cậu chạm vào thì Thịnh Minh Dịch nói: "Đừng sờ lung tung."
Cố Triêu Hi hơi bực mình, cái cặp này không phải là tôi tặng anh à! Sờ một tí thì làm sao?
Còn nữa, chia tay cũng đã chia rồi, còn có cái gì quý báu nữa chứ?
Cậu rút tay lại.
wattpad-camduongquytmat
"Thứ cho tôi nó thẳng, cái cặp này đúng là hạ thấp phẩm vị của ngài xuống, để tôi mua cho ngài cái mới nhé."
"Không cần cậu phải nhọc lòng quan tâm." Thịnh Minh Dịch thản nhiên nói, "Đây là do mối tình đầu tặng, tôi rất thích nó."
À.
Tâm tình của Cố Triêu Hi có chút phức tạp, cậu quay lại ghế sofa ngồi xuống, vừa nghịch điện thoại vừa chờ anh.
Buồn chán quá cậu liền mở camera ra chụp dáng vẻ Thịnh Minh Dịch đang làm việc.
Đẹp trai phết.
Người đàn ông nghiêm túc làm việc đúng là rất đẹp trai.
Trong công ty chắc có nhiều người thích anh lắm.
Ngày trước lúc đi học cũng có rất nhiều người thích anh.
Nhưng Thịnh Minh Dịch là một người cực kỳ trung tình, anh cho rằng loại hành vi một chân đạp hai thuyền là làm nhục nhân cách của mình, từ trước đến nay trong mắt anh chỉ có một người, không bao giờ có những tiếp xúc vượt quá giới hạn với người khác, ra khỏi cửa toàn thân luôn toát ra hơi thở "Đừng có đến gần ông đây".
Cho dù là đi nơi khác ngày nào cũng phải gọi điện thoại, ngoan ngoãn báo cáo hôm nay mình làm những gì.
Ở phương diện tình yêu, anh quản lý bản thân rất tốt, phải nói là cực kỳ nghiêm khắc.
Nhưng mà bây giờ đã khác ngày xưa.
Bây giờ Thịnh Minh Dịch ngay cả thế thân cũng đã tìm rồi, rất tốt.
Rất được.
Trong lúc đợi anh thỉnh thoảng lại có nhân viên vào báo cáo công việc, Cố Triêu Hi hơi ngại, nên chuyển sang ghế sofa khác thu mình vào trong, quay lưng về phía bọn họ, giả vờ như mình không tồn tại.
"Làm lại, hôm sau nộp cho tôi, hôm nay cứ tan ca trước đi."
Thịnh Minh Dịch phất tay, sau khi đuổi nhân viên ra ngoài thì nói về phía Cố Triêu Hi: "Không thấy cốc của tổng tài hết nước rồi à?"
Cố Triêu Hi không trả lời.
Thịnh Minh Dịch đứng dậy, đi đến bên cạnh sofa phát hiện ra Cố Triêu Hi đang co lại một góc ngủ say, trên tay vẫn còn cầm điện thoại, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, giống như một tiểu vương tử dịu dàng.
Anh đứng nhìn cậu một lúc lâu sau đó lắc lắc vai cậu, lắc cho cậu tỉnh lại.
"Vào trong phòng nghỉ ngủ đi."
Cố Triêu Hi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Thịnh Minh Dịch mở cửa phòng nghỉ ra, đứng ngay cửa đợi mình.
Hôm nay cậu mang ông cụ ra ngoài chơi, quả thật rất mệt nên cũng không khách sáo nữa, vừa ngáp một cái vừa đi vào phòng nghỉ, sau đó đổ sấp lên giường.
"Khi nào anh xong việc thì gọi tôi......"
Thịnh Minh Dịch không trả lời, chỉ kéo chăn lên đắp cho cậu sau đó ra ngoài.
Cố Triêu Hi cởi giày ra rồi chui vào trong chăn.
Trong phòng nghỉ cực kỳ im lặng.
Cách một bức tường, cậu trong phòng ngủ, anh ở bên ngoài làm việc.
Cố Triêu Hi ngủ mơ mơ màng màng, trong lúc đó cũng mơ hồ cảm giác được Thịnh Minh Dịch vào phòng mấy lần còn sờ trán cậu.
"Anh tan làm rồi à......" Cố Triêu Hi mơ hồ nói, "Cơm ở trên bàn, anh tự mang đi làm nóng đi......"
Cậu trở người, tiếp tục ngủ.
Thịnh Minh Dịch đứng bên giường trầm mặc rất lâu.
Sau đó anh nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, đèn cũng đã tắt hết, những cánh cửa ngoài kia cũng đóng chặt, chỉ còn một ngọn đèn nhợt nhạt phía sau lưng anh còn sáng.
Ngọn đèn kia chiếu lên thân thể cao lớn của anh, khiến người ta nhìn vào có vẻ cô đơn.
Một lúc lâu sau, anh rút ra một điếu thuốc.
Lúc Cố Triêu Hi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao.
Cậu ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.
wattpad-camduongquytmat
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt làm cậu không mở nổi mắt.
Cậu giơ tay lên che lại, quay đầu đi, vừa đúng lúc đối diện với năm đôi mắt tò mò nhìn sang.
Mọi người đều mặc tây trang một màu, nam có nữ có, trên tay mọi người ai cũng cầm tài liệu bút viết.
"Các ngài nghe tôi giải thích." Cố Triêu Hi ra vẻ trấn định, "Tôi là người đến sửa giường cho Thịnh tổng."
"Chứ không phải là làm ấm giường à?" Giọng nói của Quan Tuấn Hào vang lên trong nhóm người.
Mọi người cười vang.
"Thật sự không phải."
Cố Triêu Hi còn định nói gì đó lại nghe Tịnh Minh Dịch nói: "Cậu tốt nhất nên im miệng lại, càng giải thích càng loạn lên."
Đúng là như vậy, Cố Triêu Hi đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau khi nhóm nhân viên ra ngoài.
Cố Triêu Hi đi rửa mặt xong không biết nên làm gì.
"Lại đây ăn cơm đi." Quan Tuấn Hào vẫy cậu.
Cố Triêu Hi liếc mắt nhìn Thịnh Minh Dịch một cái.
Mắt Thịnh Minh Dịch đã thâm thành gấu trúc, có vẻ như đêm qua không ngủ.
Cố Triêu Hi cảm thấy là do mình chiếm giường của anh, tự nhiên hơi tự trách mình.
Quan Tuấn Hào nói: "Tôi mua đấy.
Tịnh tổng đã ăn rồi."
"Vậy cảm ơn Quan Tổng đã mời." Cố Triêu Hi đi sang ăn sáng cùng hắn.
Quan Tuấn Hào mua bữa sáng ở McDonald, rất nhiều loại.
Hắn đang uống một cốc cocacola lớn.
Còn chuẩn bị cho Cố Triêu Hi một ly cà phê.
Cố Triêu Hi hơi ngại, không nhịn được quay đầu hỏi Thịnh Minh Dịch: "Sao anh không gọi tôi dậy?"
Thịnh Minh Dịch cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn, trên tay đang quay một cây bút nói: "Cậu ngủ như lợn ấy."
"Sao có thể?" Cố Triêu Hi cãi lại, "Giấc ngủ của tôi rất nông! Nhất định là do anh không gọi tôi, anh gọi kiểu gì tôi cũng sẽ tỉnh."
"Được rồi, được rồi, " Quan Tuấn Hào cản lại, "Không sao đâu, cậu không cần lo sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến cho cậu ta đâu, tôi sẽ không vì chuyện này mà sa thải cậu ta.
Với lại tôi cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không làm linh tinh ở phòng làm việc."
Cố Triêu Hi uống một ngụm cà phê: "Ừm cũng đúng."
Quan Tuấn Hào: "Sao cậu lại biết?"
Cố Triêu Hi bị sặc, ho không ngừng.
Quan Tuấn Hòa vội vỗ vỗ lưng cậu để cậu nhuận khí.
wattpad-camduongquytmat
Mãi mới ngừng ho, mặt Cố Triêu Hi đỏ bừng.
Cậu rút một tờ giấy ra lau miệng, nghiêm túc nói: "Tôi không biết, tôi chỉ giống như ngài đây tin tưởng vào nhân phẩm của anh ta thôi.
Nhìn anh ta cả đêm làm việc không nghỉ ngơi là biết, anh ta nhất định là người yêu công việc, cẩn thận tỉ mỉ, là một người làm việc nghiêm túc, người như vậy sẽ luôn coi phòng làm việc là một nơi thần thánh, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện linh tinh ở phòng làm việc."
Quan Tuấn Hào gật gật đầu: "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.
Lần trước tôi định xem phim + trong phòng làm việc của cậu ta mà cậu ta không cho xem."
Cố Triêu Hi nhịn cười nói: "Anh có thể sa thải anh ta."
Quan Tuấn Hào vội nói: "Không dám không dám."
Cơm nước xong, Cố Triêu Hi lấy cớ đi vứt rác, chạy mất.
Lúc thang máy đi xuống, cũng có rất nhiều người bước vào.
Nhóm nhân viên đều dùng đôi mắt chứa ý cười nhìn cậu, rõ ràng chuyện lúc sáng đã chuyền đi.
Còn có một em gái trêu cậu, hỏi cậu sửa giường bao nhiêu tiền.
Cố Triêu Hi tùy tiện trả lời vài câu, sau đó chạy trối chết.
Ngày ngày qua đi, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phải sống không vui như vậy.
Cậu đứng bên cạnh thùng rác gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Dịch: 【 Tôi nghĩ thế này là được rồi, xin anh sửa lại bình luận kém đi mà, cứ như thế này đám nhân viên của anh sẽ càng ngày càng hiểu lầm mất.
】
Thịnh Minh Dịch trả lời một câu: 【 I dont care.
】
Cố Triêu Hi đứng bên đường thở dài, không biết đối phương muốn tra tấn mình đến bao giờ đây.
Cậu mở app của mình ra, nhìn một thấy một đơn mới.
Một nam sinh trường cấp ba số một muốn cậu sắm vai anh trai mình, cho cậu ta chỗ dựa.
Thật ra mấy đứa trẻ thuê cậu không nhiều lắm, nhưng Cố Triêu Hi cảm thấy đơn này khá thú vị nên nhận.
Cậu lái con xe hơn trăm vạn của Thịnh Minh Dịch đến cửa trường học của đứa nhỏ kia, mua cho cậu bé một chiếc bánh đắt tiền, lúc gặp cậu bé thì gọi một tiếng " tiểu thiếu gia", thành công thu hút ánh mắt bạn học của cậu bé.
Sau khi xong việc cậu bé kia cực kỳ không vui nói: "Tôi có bảo anh mua bánh ngọt đâu! Tôi không có tiền!"
Cố Triêu Hi sờ sờ đầu cậu bé, cười nói: "Anh tặng em, không cần trả tiền.
Em phải học thật tốt đấy, tạm biệt."
Sau đó cậu lái xe đi.
Cố Triêu Hi quay lại nhà Thịnh Minh Dịch, cho mèo và chó ăn.
Lúc mèo đang ăn cậu lại không nhịn được nghĩ Thịnh Minh Dịch đang bận như vậy, có lẽ chẳng có thời gian mà chăm sóc bọn nó, hai đứa nhỏ đáng thương quá đi mất.
Nhưng cậu cũng chẳng có tư cách để chỉ trích, lúc trước cậu ra đi Thịnh Minh Dịch không vứt bọn nó đi đã tốt lắm rồi.
Lại còn nuôi nhiều năm như vậy, từ ngước ngoài rồi về trong nước, còn mang bọn nó đến Đồng Quan, nuôi đứa nào cũng mập ú, có thể nói là hết lòng quan tâm chăm sóc.
Cậu nhìn xung quanh nhà tìm thấy một thứ đồ chơi của mèo, nhưng bé mèo không thích vận động, chơi với cậu một lúc đã nằm úp sấp xuống sàn.
Cố Triêu Hi quay lại phía sau tìm chó.
Cậu dắt chú chó đi dạo.
wattpad-camduongquytmat
Hermes chạy tung tăng trong tiểu khu, Cố Triêu Hi chạy tới chạy lui theo nó, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hermes hình như đã lâu lắm rồi không được đi dạo nên cực kỳ hưng phấn.
Triêu Hi sợ nó dọa người khác nên túm chặt lấy dây dắt chó, một lúc sau bọn họ đã chạy đến bể bơi của tiểu khu.
Hermes đã rẽ hướng, nhưng Cố Triêu Hi lại không phanh lại được, trực tiếp ùm một tiếng ngã vào trong bể bơi.
Cậu không biết bơi!
Cuối mùa thu, nước lạnh thấu xương.
Cố Triêu Hi hét lớn: "Cứu với! Cứu với!"
Một thân ảnh màu đen từ trên trời lao xuống.
Cố Triêu Hi ngửa đầu lên nhìn, là Thịnh Minh Dịch.
Bầu trời mờ ảo, mặt đất tối đen, sao anh ấy lại ở đây??
//.