Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Lạc “Không thể tin được” mở to mắt: “Thầy Biên, chuyện này mà nhận bừa là không có đạo đức.
”
Biên Tự nắm nắm mang tai, giống như đang nghi ngờ lời mình nghe được, hoang đường lắc đầu, chẳng muốn nói chuyện vớ vẩn với người không liên quan, lại ngồi xuống sô pha, cầm một quyển tạp chí lên, liếc mắt nhìn phía Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn vừa vặn cũng nhìn qua, không biết cái nhìn này của anh là dự đoán xem cô phản ứng thế nào, thoáng rời tầm mắt đi.
Cô đương nhiên biết Biên Tự sẽ không hiếm lạ nhận bừa chuyện này.
Nhưng trước đây, cô quả thật tình nguyện tin là tổ tiết mục chiếu cố, còn hơn thấy bốn chữ chăm sóc cẩn thận dính lên trên người Biên Tự.
Dù sao trước kia lúc ở bên Biên Tự, cô cũng từng bị viêm gân chân.
Chỉ là lúc ấy chứng viêm đã mãn tính, tình trạng với cảm xúc cũng không mãnh liệt lắm.
Mà chuyện Biên Tự làm “Săn sóc” nhất, chính là không kéo cô làm chuyện kia, mà chỉ cùng cô đắp chăn ngủ một đêm.
Mắt thấy Lương Dĩ Toàn một chút phản ứng cũng chưa cho, tỏ rõ màn “tự nhận” này của Biên Tự như mặt nóng dán mông lạnh.
Mắt anh âm u, nhéo nhéo khớp ngón tay, không nói nữa.
Mọi người lục tục rời giường xuống lầu, bánh ngọt ngàn tầng của Trình Lạc cũng đã hoàn thành.
Ngoại trừ Biên Tự ngồi lật tạp chí ở sô pha ra, mọi người đều vây quanh bàn ăn.
Lương Dĩ Toàn bưng một chống đĩa và dĩa ăn từ phòng bếp ra.
Thẩm Tế cầm đồ nặng trong tay cô, đi chia từng cái cho mỗi chỗ.
Lâm Tiếu Sinh cũng lấy nước trái cây trong tủ lạnh ra rót cho mọi người.
Trình Lạc đem bánh ngọt tới bàn ăn, cảm khái nói: “Ai nha, trong mắt đàn ông có việc chính là có sức quyến rũ.
”
Đoạn Dã ngồi nghịch điện thoại chợt ngẩng đầu lên, xem xét Thẩm Tế và Lâm Tiếu Sinh đang làm việc, lại nhìn Biên Tự thờ ơ ngồi ở phía xa, suy nghĩ, cúi mắt xuống tiếp tục nghịch điện thoại.
Trình Lạc thấy nghẹn lời: “Cậu là người chết sao? Cái tốt không học đi học cái xấu.
”
“Chậc.
” Đoạn Dã tắt điện thoại, than thở đứng lên cắt bánh ngọt.
Ba vị nam sĩ bận rộn, các nữ khách mời cũng được rảnh rỗi.
Phan Ngọc nhìn về phía sô pha, nhẹ nhàng nói: “Thầy Biên, qua ăn bữa sáng đi.
”
Biên Tự giống như không nghe thấy vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Tế cũng gọi một tiếng: “Thầy Biên?”
Biên Tự vẫn không đáp lại như cũ.
Qua tầm nửa phút, bên bàn ăn vang lên tiếng Lương Dĩ Toàn khen ngọi bánh ngọt Trình Lạc làm ngọt mà không ngấy, đủ đảm đương làm bữa sáng rồi, Lâm Tiếu Sinh với Thẩm Tế cũng phụ họa hai câu, chuyện mời Biên Tự qua ăn cũng hoàn toàn bị bỏ qua.
Khi đó cách nửa phút, Biên Tự lại “Ừm” một tiếng, đứng dậy đi tới.
Trên bàn ăn, bánh ngọt ngàn tầng được chia làm tám phần vẫn còn hai phần.
Biên Tự ngồi xuống, cầm cái đĩa tự mình cắt bánh.
Đầu ngón tay vừa động tới cán dao, bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy ra.
Anh ngẩng đầu lên, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chủ bàn tay kia.
Anh là đến ăn một miếng bánh ngọt cũng không cho?
“Rửa rồi.
” Biên Tự cắn chặt răng, nói với Lương Dĩ Toàn.
“A…” Lương Dĩ Toàn dò xét liếc nhìn anh một cái, cũng không nói gì để cho anh ăn.
Từ sau lần chơi Lời thật lòng đại mạo hiểm xong, ngoại trừ Thẩm Tế và Trình Lạc biết tình hình ra, ba khách mời khác chỉ biết Biên Tự và Lương Dĩ Toàn có mối quan hệ gì đó.
Ánh mắt Lâm Tiếu Sinh quét tới quét lui trên mặt Biên Tự, chỉ thiếu đem bốn chữ vui sướng khi người gặp họa viết lên trán.
Biên Tự gật gật đầu đặt đĩa xuống, kéo ghế ra, xoay người trở về sô pha, lại cầm cuốn tạp chí đã bị lật nát tươm lên.
Một lát sau, di động trên bàn trà rung lên.
Biên Tự giương mắt nhìn…
Lưu Bành: “Thầy Biên, cái kia, anh cầm ngược tạp chí rồi…”
“…”
Bữa sáng kết thúc không lâu, một tin nhắn đồng loạt gửi vào di động của mọi người: “^^ vì để chào đón nữ khách mời số , mong mọi người đồng tâm hiệp lực làm một bữa trưa phong phú nha! Bữa trưa chia thành ba phân đoạn rửa, cắt, nấu nướng, thăm đã đặt ở cổng vòm, một nam một nữ chọn tờ giấy cùng màu sẽ thành một đội, cùng nhau hoàn thành bữa trưa.
Ps: Nam khách mời bốc được tờ giấy hình trái tim mời đi ra ô tô tới trước bến tàu điện ngầm đón nữ khách mời số về nhà…!”
Thẩm Tế
.