Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy – đây có thể là một chương đầy sóng gió nha
Trong một giây im lặng, Lương Dĩ Toàn với Biên Tự chậm rãi liếc nhìn nhau một cái.
Lúc Biên Tự hé miệng nói gì đó với nhân viên công tác, trước khi anh sắp nói ra lời không xuôi tai, Lương Dĩ Toàn kéo tay áo anh lại, hắng giọng nói với nhân viên công tác: “Không phải, chúng tôi tới kết hôn, nhưng mà quên mang theo một thẻ chứng minh thư…”
Nhân viên công tác dừng động tác lật tài liệu lại, lại liếc mắt đánh giá hai người một cái, sửng sốt xong lại coi như không thấy gì, cười cười nói: “Vậy hai người các cô chỉ có một chiếc đũa thì ăn cơm kiểu gì.
”
“Một cái đũa khác đang trên đường tới rồi…” Lương Dĩ Toàn ngại ngùng nói: “Cũng không biết chúng tôi đã hẹn trước rồi thì có được qua không, có thể sắp xếp làm thủ tục khác trước không?”
“Cái này không được,” Nhân viên công tác là một người công chính cương trực, chắc là bình thường cũng không lên mạng xem bát quái, cũng không biết hai người, giải quyết rất công bằng nói: “Bình thường muốn đổi còn chưa tính, ngày hôm nay cô muốn sắp xếp, bọn họ cũng muốn sắp xếp, vậy thì là một ngày trở thành dùng ba ngày cũng không làm xong thủ tục của nhiều người như vậy đâu.
Hơn nữa còn có đầy người chưa hẹn trước chờ qua lượt cô để vào, chờ đợi chính là làm rơi móc xích vào thời khắc mấu chốt đấy.
”
“…” Lời này thật sự là tổn thương không lớn, nhưng lực xỉ nhục rất mạnh.
Trước khi Biên Tự mở miệng tiếp, Lương Dĩ Toàn khom người với nhân viên công tác: “Thật ngại quá, chúng tôi làm theo quy tắc.
” Nói xong kéo Biên Tự ra ngoài, kéo anh thẳng tới cột đá bên cạnh: “Anh an phận chút đi, ngày này không nên cãi nhau với người ta.
”
Dù sao Biên Tự cũng đuối lý, dựa vào cột đá ôm lấy cánh tay, đem lời nói nuốt xuống.
Hai người đứng ở gần cửa cục dân chính chờ mòn con mắt.
Lương Dĩ Toàn với Biên Tự nói mấy câu phải trái, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy bản thân cũng có chỗ không đúng, đều tại cô nhất thời sơ suất, tin đại thiếu gia đến cơm còn đưa tới miệng, việc thành thì ít việc như thì nhiều này quá mức.
Với cả, chứng ám ảnh cưỡng chế cũng phải trị.
Việc đã đến nước này, có nhiều lời cũng vô ích, Lương Dĩ Toàn chỉ trông ngóng mong Lục Nguyên có thể đem chứng minh thư của Biên Tự tới cục dân chính sớm một chút.
Hai người ở bên này vừa yên tĩnh lại, Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện ở đằng sau…
Một giọng nam nói: “Em truy tinh đến ngu muội hả, chỉ giống dáng người thôi, sao có thể dễ dàng để em gặp được như vậy chứ?”
Một giọng nữ nói: “Một người giống thì là trùng hợp, hai người đều giống mà? Bọn họ vốn ở Nam Hoài, hôm nay lại là ngày tốt nhất của năm nay, không phải không thể nào.
”
Một giọng nữ khác gia nhập vào cuộc nói chuyện của hai người: “Chị em à, cô cũng thấy giống Tái Tự Lương Duyên đúng không!”
Lưng Lương Dĩ Toàn cứng đờ, theo bản năng quay đầu lại.
Mấy cô gái vây ở cửa sảnh lớn thấy mặt của cô một cái, vui vẻ tới dậm chân lên.
Biên Tự ở nơi công cộng luôn không để ý tới chuyện bên ngoài, vừa rồi cũng không chú ý tới tiếng nói chuyện ở đằng sau, phát hiện thấy Lương Dĩ Toàn quay đầu mới quay đầu theo.
Mấy cô gái nhìn thấy rõ mặt Biên Tự xong, mặt sung huyết đỏ bừng, miệng mở ra muốn thét chói tai.
Có kinh nghiệm ở suối đường lão nhai, Lương Dĩ Toàn vội giơ ngón trỏ lên với bọn họ, làm động tác suỵt.
Mấy người khẩn trương che miệng, gật đầu như gà mổ thóc.
Có người vừa hạ thấp giọng vừa nói: “Trời ạ, thật sự có thể lĩnh chứng ở một cục dân chính với Tái Tự Lương Duyên trong cùng một ngày, tôi hài lòng rồi, ta sẽ theo chồng tôi cả đời không ly hôn!”
Trong đại sảnh người đến người đi, tất cả mọi người bận rộn chuyện chung thân đại sư của chính mình, tạm thời không có thêm ai chú ý tới động tĩnh bên này.
Biên Tự kéo Lương Dĩ Toàn tránh sang một cây cột khác có góc chết tầm mắt.
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu bày tỏ xin lỗi với bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, có một cô gái cẩn thận túm ông xã của mình tới đây, thử thăm dò: “Thầy Biên, cô Lương, chúng tôi có thể chụp với hai vị một bức không?”
Biên Tự lạnh nhạt xốc mí mắt lên: “Không…”
Lương Dĩ Toàn ở sau lưng lặng lẽ kéo vạt áo của Biên Tự, khách khí trả lời: “Thật ngại quá, anh ấy không thích chụp ảnh.
”
Cô gái kia thất vọng chớp mắt một cái, lại chờ mong nhìn Lương Dĩ Toàn: “Vậy cô Lương, chúng tôi có thể chụp chung với cô một bức không?”
Lương Dĩ Toàn do dự một lát nói: “Vậy tôi chụp với hai người một bức, hai người đừng nói chuyện chúng tôi ở đây ra ngoài nhé, còn có mấy người vừa rồi cũng vậy, chúng tôi sợ sai lầm không lĩnh được chứng…”
“Không thành vấn đề, tôi nói với bọn họ cho, bảo đảm không đem tin tức hòa hợp công bố lên mạng, để cho hai người thuận thuận lợi lợi lĩnh chứng ngày hôm nay!”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, đứng ở trước máy ảnh với cô gái kia, nở một nụ cười.
Ông xã của cô gái kia chuẩn bị bấm phím, lúc đang chuẩn bị ấn, chợt thấy trong màn hình có một gương mặt chậm rãi tiến vào.
Lương Dĩ Toàn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Biên Tự.
Biên Tự quay đầu của cô lại: “Không thể để cho một mình em bán mặt được.
”
Cô gái kia nhìn từ màn hình điện thoại thấy màn này, thét đến chói tai gắt gao kìm nén ở dưới cổ họng, kích động vỗ vỗ vạt áo trước hít sâu một cái.
Đè phím chụp xuống mười cái liền, không nghĩ tới xin một bức chụp chung lại thành hơn mười tấm, cô gái kia cảm thấy mỹ màn, trước khi rời đi còn hỏi Lương Dĩ Toàn: “Cô Lương, sao hai người lại đứng ở đây mà không vào trong, là không hẹn trước sao?”
Lương Dĩ Toàn ho nhẹ một tiếng: “Chúng tôi bị sót ít đồ, đang chờ người đưa tới.
”
“A, vậy nếu quá số thì phiền toái rồi.
Ai nói không phải đâu.
Lương Dĩ Toàn cầm di động nhìn đồng hồ mà lo lắng.
“Hai người chờ chút nha, tôi đi canh giúp hai người, lát nữa có cơ hội tranh thủ nói giúp cho hai người một chút!”
Lương Dĩ Toàn đem dãy số hẹn trước cho cô ấy xem.
Cô gái làm động tác “OK”, vỗ vỗ vai mình bày tỏ trọng trách này cứ giao cho cô ấy, kéo ông xã mình đi vào bên trong.
Lương Dĩ Toàn với Biên Tự ở bên ngoài đợi tầm phút vẫn không thấy Lục Nguyên, trái lại lại gặp mấy người tới
.