Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Ngồi phát trực tiếp nửa tiếng giống như chạy qua núi, toàn bộ hành trình thay đổi rất nhanh.
Một giây trước Trình Lạc còn đang vui mừng đến khóc vì bản thân đã biên tập ra một đoạn tình yêu tuyệt mỹ làm cho đến cô cũng thấy tin vào tình yêu, một giây sau đã bị Đoạn Dã công tử châm cho một ngòi nổ tung…
Lúc bị hỏi hôm nay hai người xem phim gì, cô đột nhiên bị mắc kẹt, tự cho là Đoạn đại công tử sẽ chủ động nói tên phim giống mình, kết quả lại nghe được từ miệng cậu ta một cái tên khác… Nếu làm suy luận một cái, đó chính là “Ba kẻ ngốc làm loạn Bollywood” với “Bốn con quạ ngốc kiếm đồ ăn”, không để bụng thì chỉ nói đúng một chữ ngốc.
Lúc bị hỏi là trên người đối phương có ưu điểm gì, cô cố gắng tỏ vẻ sùng bái, nói Đoạn Dã lúc chơi game hay sửa xe sẽ rất đẹp trai, cho rằng ít nhất sẽ nghe được một câu khen cô rất đáng yêu, ai ngờ đâu cậu ta nói: Cô nấu cơm ăn rất ngon?
Lúc bị hỏi từ lúc ghi hình hai người động tâm với đối phương vào lúc nào, cô lại nói ra một câu trả lời lãng mạn, nói sau lần hẹn hò cuối cùng, lúc ở Nam Thành cùng nhau ngắm biển.
Đoạn Dã cũng sao lại câu trả lời của cô, nhưng lúc chớp mắt trả lời, lại không thể đưa ra đáp án giống vậy, nuốt câu trả lời xuống, nói là lúc ăn nướng ở bên bờ biển.
Trình Lạc nhìn màn đạn “ha ha ha ha ha” “Đoạn Dã vua cơm khô” “Xem tôi cắn phải CP giả này” “Hai người này là máy phá cẩu lương hả”, đã tức đến xì khói.
Sau đó diễn cũng không muốn diễn nữa, hố cũng không muốn lấp, không thèm cứu rỗi nữa, cả một hồi trực tiếp liền “Thích sao thì thế đó” đến khi kết thúc.
Kết thúc phần trực tiếp, tắt màn hình đi, Trình Lạc sức cùng lực kiệt tựa lên trên ghế sofa, đang muốn lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Đoạn Dã cũng ngửa ra sau như mình.
Trình Lạc ngồi ngay ngắn lại: “Tôi nói nhiều như vậy còn chưa kêu mệt, sao cậu trông như người chết vậy?”
Đoạn Dã chỉ chỉ vị trí dạ dày, bày tỏ cậu ta đói.
“Đây là lý do trong phòng trực tiếp cậu ba câu cũng không rời khỏi cơm sao?” Trình Lạc hỏi cậu ta.
Đoạn Dã xoa xoa mang tai: “Nhẹ chút, chị.
”
“Không phải,” Trình Lạc khó hiểu nhìn cậu ta: “Sao cậu chứ chấp nhất gọi tôi là chị vậy? Không phải cậu hơn tôi một tháng sao?”
“Trên chứng minh thư của tôi ghi sai, tháng gõ thành tháng .
”
“…”
Cho nên thật ra cậu ta nhỏ hơn cô chín tháng, gần một
.