Video đã chiếu hết, Trình Lạc từ từ ngước mắt lên nhìn Đoạn Dã, mắt đảo qua đảo lại: “... Không có chỗ nào không đúng. Cậu đừng cắt câu lấy chữ. May mắn sẽ đến với một cô gái thích cười. Tôi thích cười, cười một cái thì có sao?”
- --Đọc full tại
Đoạn Dã nghiêm mặt suốt một buổi tối, trông có vẻ không vui lắm, nhưng đến lúc này đã nở nụ cười. Hơn nữa không phải là nụ cười đơn thuần kiểu “may mắn sẽ đến với một chàng trai thích cười”.
Trình Lạc bị anh ta cười, lòng hơi nao nao. Cô nghĩ xem lời mình nói lại có “chỗ nào không đúng” không.
Bàn tay Đoạn Dã đang giơ điện thoại buông xuống bên người: “Chị à, công tắc nguy hiểm của chị hoạt động không tốt gì cả.”
“?”
“Chị nên nói rằng: ‘Đây là lúc cười hả?’”
“...”
“Chị không cảm thấy đây là lúc để cười, nghĩa là trong lòng chị đang nghĩ linh tinh đúng không?”---Đọc full tại
“Còn nữa, cả ngày hôm nay từ sáng đến tối chị trốn tôi suốt, cũng không đúng lắm thì phải?”
- --Đọc full tại
“Bây giờ chị tắm xong đi ra, không lập tức móc mắt tôi mà lại giải thích chị không quyến rũ tôi trước, có phải càng lạ?”
Hỏi liền tù tì ba câu, nghẹn cứng cả ba câu.
Đoạn Dã thoáng khom người, nhìn cô chăm chú đưa ra kết luận: “Tôi thấy chị thế này, không giống đang đóng giả người yêu với tôi, mà giống đang muốn phim giả tình thật với tôi.”
Sự chênh lệch về chiều cao và cảm giác áp bách câu nói này mang lại khiến Trình Lạc hoàn toàn từ bỏ việc tranh luận. Bàn tay cô giấu sau lưng vặn chốt cửa, bỏ lại một câu “Còn chưa nằm xuống đã bắt đầu mơ rồi.”, sau đó lách người chui vào phòng, đóng cửa lại.
Đoạn Dã nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, đi lên ghé tai vào: “Chị à, cách cánh cửa vẫn nghe thấy tiếng tim đập của chị này.”
Trình Lạc đang dựa lưng vào cửa hít thở sâu lập tức nhảy dựng lên cách xa cánh cửa. Sau khi chạy bình bịch ra xa, cô nghe thấy bên ngoài cửa, Đoạn Dã lại cười: “Lừa chị đó.”
“...” Đúng là binh bất yếm trá, khó lòng phòng bị.
Trình Lạc dồn sức, gào lên với bên ngoài cửa: “Tôi cho cậu ngủ cho cậu ăn, là để cậu ăn no ngủ đủ có sức lực ăn nói vớ vẩn với ông nội cậu đây hả? Ngày mai cuốn gói lượn ngay cho tôi!”
...
Trình Lạc tức xì khói, quay vào phòng nằm lên giường mà mãi vẫn không ngủ được. Trong lòng cô tràn đầy nỗi hối hận vì không phát huy tốt lúc cãi nhau.
Cô cảm thấy mình không thể cứ thế thua được, nhất định phải tìm được chứng cứ thuyết phục hòa lại một ván. Cô đăng nhập vào weibo, lên super topic của cp Dã Thành, tìm kiếm các đoạn cắt mình và Đoạn Dã chung khung hình, xem lại từ đầu. Không biết đến mấy giờ, cô ôm điện thoại nặng nề ngủ mất.
Khi tỉnh lại lần nữa, Trình Lạc cảm giác khói trên đỉnh đầu mình đã chui ngược vào cổ họng. Cổ họng cô khô khốc, nuốt nước bọt một cái, đau đến nhăn mặt lại. Cơ thể không còn chút sức lực nào, cô lười dậy rót nước. Mở khóa điện thoại xem đồng hồ, thấy mới là bốn giờ sáng, cô cuộn chăn nhắm mắt lại lần nữa thử ngủ tiếp, nhưng càng ngủ càng lạnh, bắt đầu run lên.
Trình Lạc chịu đựng, xoay người gắng sức lần mò trên tủ đầu giường, bật đèn đầu giường lên. Cô mở ngăn kéo lấy máy đo nhiệt độ ra, đo thân nhiệt của mình. Thấy lên ba mươi tám độ, cô thở dài.
Tắm được một nửa thì hết nước, không chỉ bị người ta thấy sạch mà còn lên cơn sốt.
Không biết nhiệt độ cơ thể mình còn bình thường, sau khi biết, người cô giống như càng khó chịu hơn, lại có thêm triệu chứng đau đầu. Trình Lạc thấy đầu đau như búa bổ, thật sự không nằm nổi nữa, cầm điện thoại lên định gọi điện.
Vừa lướt đến số điện thoại của Đoạn Dã, cô lại nhớ đến lời mình hung hãn bỏ lại trước khi đi ngủ. Cô cắn răng để điện thoại xuống, tự bò xuống giường, khoác chăn lông mở cửa phòng ra, giống như một bà lão ốm yếu, chân tay cứng đờ, lưng còng đi vào bếp.
Đã nghèo lại mắc cái eo. Bình nước giữ nhiệt khô khốc, không còn một giọt nào. Trình Lạc run rẩy đi ra bồn rửa lấy nước, phát hiện mất nước vẫn chưa có. Cô lại mở tủ bếp ra, muốn tìm nước đóng chai.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Đoạn Dã đi tới: “Chị tìm gì?”
Mí mắt của Trình Lạc nặng nề không mở ra được, cô híp mắt quay đầu lại, miệng mở ra tạo khẩu hình “nước”, nhưng khổ nỗi không phát ra tiếng.
Chuyện cô bị sốt khô cổ mất tiếng lập tức bại lộ.
Mắt Đoạn Dã lóe lên, chú ý tới sắc mặt bất thường của cô, đi tới, mu bàn tay dán lên trán cô. “Phát sốt?”
Trình Lạc sốt ruột muốn uống nước. Thấy trong tủ bếp không có, cô không thể cậy mạnh thêm nữa, gật đầu thì thào nói: “Nước đóng chai cậu mua đâu?”
Đoạn Dã nhíu mày lại, ôm vai cô dẫn cô ra ngoài: “Sốt còn không biết gọi tôi? Về nằm đi, tôi đun nước nóng rồi mang đến cho chị.”
Trình Lạc lạnh run cầm cập, vô thức dựa vào nguồn nhiệt tên Đoạn Dã. Đoạn Dã rũ mắt nhìn cô, bàn tay ôm vai ôm thoáng siết chặt, ôm cô vào lòng, đỡ cô về phòng. Anh đưa cô về giường nằm rồi xuống bếp.
Trình Lạc ôm chăn đợi năm phút, Đoạn Dã bê nước đến, đưa cốc nước cho cô, hỏi cô: “Thuốc hạ sốt của chị ở đâu?”
Trình Lạc uống nước, cuối cùng cũng miễn cưỡng phát ra tiếng. Cô bẹp môi nhìn anh ta: “Lần trước cho cậu uống hết, tôi còn chưa mua thuốc để dành.”
“...”
Đoạn Dã vò tóc, xoay người đi ra ngoài, “Tôi đi mua.”
“A! Trình Lạc kịp thời kéo gấu áo ngủ của anh lại, “Bây giờ cậu đi mua ở đâu được? Tôi uống chút nước nóng, trời sáng rồi tính.”
“Mua thuốc còn không tìm được chỗ mua? Chị không cần lo, ngủ đi.”
...
Đoạn Dã chuẩn bị nước ấm trong cốc giữ nhiệt cho cô, khoác áo gió rồi ra ngoài.
Trình Lạc không khuyên nổi anh ta, uống nước xong rồi mơ màng nằm xuống. Khi nghe thấy động tĩnh lần nữa, cô cảm nhận được có người đang vỗ chăn của cô. Cô mở mắt ra, thấy Đoạn Dã ngồi bên mép giường, một tay cầm thuốc một tay cầm cốc nước: “Có thuốc rồi.”
Trình Lạc chống khuỷu tay dậy, lấy thuốc trong tay Đoạn Dã uống, rồi uống thêm nửa cốc nước ấm, đau khổ nhìn anh ta: “Sao tôi cảm thấy cảnh này quen thế nhỉ...”
Chẳng lẽ lại không quen?
Chỉ mới hơn một tuần trước, khung cảnh này cũng diễn ra ở cùng một địa điểm. Chỉ có điều quan hệ giữa nhân vật thay đổi, người xui xẻo biến thành cô.
Đoạn Dã ấn cô xuống giường, đắp chăn lên cho cô: “Vậy làm cảnh khiến chị thấy không quen nhé?”
Trình Lạc nghi hoặc nhìn anh ta.
“Tôi ở lại đây không ra ngoài có được không?”
Đôi mắt mơ màng của Trình Lạc xuất hiện một tia cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
“Chị đã thành thế này rồi, tôi có thể làm gì được?”
“...”
“Chị ngủ việc chị, tôi ngồi đây trông chị. Một tiếng nữa đo thân nhiệt lần nữa cho chị.” Đoạn Dã hất cằm.
“Có phải trẻ con sốt đâu.” Giọng Trình Lạc thều thào uể oải, nhưng lời lại không ngán ai, “Chuyện bé xé ra to làm gì.”
“Chị à, tôi thấy chị giống trẻ con lắm.”
“Tôi giống chỗ nào...”
“Vì một câu cãi nhau mà sốt không tìm được nước cũng không gọi tôi. Chị nói xem làm gì có người lớn nào lại không biết co duỗi như thế.”
Là không co được duỗi được bằng anh ta.
Trình Lạc hít sâu một hơi, nhỏ giọng làu bàu: “Cậu nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nói miệng có tác dụng gì. Đợi tôi hạ sốt rồi lại cãi nhau với cậu...”
“Được.” Đoạn Dã tắt đèn ở đầu giường đi. “Vậy chị mau ngủ đi, sớm hạ sốt.”
Phòng ngủ chìm vào bóng tối, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều. Trình Lạc nghĩ Đoạn Dã không dám động tay động chân, không phí lời tranh cãi với anh nữa, nhắm mắt lại thiếp đi.
...
Vì bị sốt, Trình Lạc nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm thấy Đoạn Dã ở bên giường cô làm rất nhiều chuyện. Đo thân nhiệt cho cô, dán miếng dán hạ sốt, khi cô ngủ không ngoan thì nhét tay chân cô duỗi ra ngoài chăn về, dém chăn cho cô, lúc trời sáng thì kéo rèm cửa chắn ánh mặt trời.
Cô không phân biệt được rốt cuộc những việc này là mơ hay thật, không nhấc mí mắt nặng trịch lên nhìn, mãi đến khi ngủ no giấc mới mở mắt ra.
Vừa mở mắt, phát hiện trong phòng ngủ tối đen, giống như vẫn đang là đêm. Nhưng sức sống đã khôi phục trong người nói cho cô, giờ chắc đã không còn sớm.
Trình Lạc lần mò điện thoại bên gối xem đồng hồ. Quả nhiên đã là chín giờ sáng. Do rèm cửa quá dày nên mới khiến cô không nhìn rõ thứ gì.
Cô vươn cánh tay bật đèn trên đầu giường lên. Đèn vừa sáng, cô giật nảy mình.
Đoạn Dã vẫn ở trong phòng cô, ngồi dưới tấm thảm bên giường, gục vào mép giường cô ngủ. Chắc là từ gần sáng đến giờ chưa được ngủ, sắc mặt anh ra trông hơi mệt mỏi.
Đêm hôm qua Trình Lạc uống nhiều nước, lúc này muốn đi vệ sinh. Thấy anh ta đang yên lặng ngủ ngon, cô nhẹ nhàng định vòng qua anh ta xuống giường.
Ai ngờ vừa thò chân ra, Đoạn Dã vẫn nhắm mắt nhưng tay đã nắm lấy cổ chân cô, nhét chân cô về trong chăn giống như phản xạ có điều kiện.
“...”
Xem ra những chuyện đêm qua đều không phải mơ.
Thấy Đoạn Dã chưa mở mắt, cũng không biết rốt cuộc đã tỉnh hay chưa, Trình Lạc cứng đờ dừng lại một lát, thử thò chân ra lần nữa. Vừa thò ra, lại bị anh ra nhắm mắt nhét vào ổ chăn.
“Ai da, cậu tha cho tôi đi!” Trình Lạc bó tay, chỉ còn cách gọi Đoạn Dã dậy.
Đoạn Dã lập tức mở mắt ra, bò dậy.
Trình Lạc lúng túng nhìn anh ta: “Tôi muốn đi vệ sinh!”
“Ồ...” Đoạn Dã tỉnh táo, “Chị à, tướng ngủ của chị đỉnh thật.”
Có thể khiến anh ta hình thành phản xạ có điều kiện chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, có thể không xứng với chữ “đỉnh” ư?
Trình Lạc nghẹn họng không thể cãi lại.
Đoạn Dã ngáp một cái, đau đầu nhíu mày lại: “Cũng không biết sau này người yêu chị có chịu nổi không nữa.”
“...”