Đôi mắt ngơ ngác của Tiếu Trần chậm rãi tập trung, cả người thoáng có nửa phần huyết sắc, cậu bình tĩnh lại, giật giật môi, nhẹ nhàng kêu lên tiếng, "Tô Diêm?"
Có vẻ như một cái gì đó trong không khí đọng lại.
Tiếu Trần nuốt nước miếng, cổ họng giật giật, không khỏi lắc lắc đầu, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình.
Cậu tựa hồ căn bản không chú ý tới mình vừa mới nói ra một cái tên.
Ngón tay Tiếu Trần nhẹ nhàng xẹt qua màn hình điện thoại di động, không nói gì, có vài phần trầm tư.
Gần đây có rất nhiều người trực tuyến, theo thời gian có người đăng bài, hơn nữa tùy tiện có thể xây dựng một tòa nhà cao tầng.
Điều này có thể liên quan đến sự bất hòa gần đây trong trường học.
Ngón tay Tiếu Trần hơi dừng lại, tiêu đề của một bài đăng thu hút sự chú ý của vậu, Tiếu Trần nhíu nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại nhìn Chu Minh phía sau, Chu Minh cũng không biết khi nào bỏ máy chơi game xuống, cơ bản rất ít khi dùng máy tính, hắn lại mở máy tính, hai tay đập bàn phím, cũng không biết đang quấy rối cái gì.
Tiếu Trần thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem bài, dán tên gọi là: Hệ hoa của Học viện Báo chí và Truyền thông là loại người gì, mấy người biết không?
Tiếu Trần biết người này, nữ sinh này là La Hiểu Hiểu, Chu Minh từ trường trung học theo đuổi nữ thần đến bây giờ.
Cậu từng đi theo Chu Minh gặp hai lần, quả thật rất tốt.
Mà Chu Minh kỳ thật lớn lên cũng rất không tồi, tính cách tuy rằng tương đối thích chơi đùa, một bộ dáng bất cần đời, nhưng ở phương hướng tình cảm phi thường nghiêm túc, có người theo đuổi hắn, hắn cũng không treo, khi quyết đoán, gặp được người thích thì càng không cần nói, hận không thể biết được, nghe nói năm đó hắn vì theo đuổi La Hiểu Hiểu, hắn đội sổ ở lớp học, vì cùng một trường đại học với nữ thần, đột kích học tập, đề mục gan bạo phát suốt ngày đêm, thành tích cuối cùng cũng rất đáng kể, nhưng không làm cho ba Chu Minh cười chết, tuy rằng cách đường dây tuyển sinh đại học của nữ sinh một chút.
Nhưng chẳng bao lâu đã nhờ người mua vào nơi này.
Cho nên, khi cậu nhìn thấy bài đăng này liền không tự giác hướng Chu Minh đầu tư ánh mắt.
Tiếu Trần nhìn bài đăng này, tay hơi dừng một chút, cuối cùng nhấp tiến vào.
Tiếu Trần đại khái lật lật bài đăng này, nhìn thấy nội dung toàn thể của bài đăng bảy tám phần, sau khi xem xong lại thật sự nhịn không được nhíu nhíu mày.
Tìm truyện hay tại || TRÙMtr uyện.O RG ||
Nội dung của bài đăng có phần không thể nhìn thấy.
Trong bài viết, La Hiểu Hiểu sau lưng hoàn toàn bị hình dung thành con điếm □□, vẽ tranh mô tả cô ngầm thông đồng với những người đàn ông đó như thế nào, làm sao để có được lợi ích từ nó.
Bình thường sao lại không nói lý, cao cao tại thượng, ngầm châm chọc những nam sinh đuổi theo cô buồn cười cỡ nào.
Thậm chí còn phơi một đống lịch sử trò chuyện.
Đương nhiên, điều khiến Tiếu Trần nhịn không được nhíu mày chính là, trong bài đăng này, nhắc tới Chu Minh.
Chu Minh là người đặc biệt nhất trong số những người theo đuổi La Hiểu Hiểu, yêu đến oanh oanh liệt liệt, tất cả mọi người đều biết, chỉ có chuyện này, cơ hồ đem tất cả đào hoa duyên của mình chặt đứt.
Bài đăng này nhắm vào những chuyện này, đầu tiên là đem hình dung nam si tình của Chu Minh dùng hàng chữ dong dài khắc hoạ ra, sau đó đem La Hiểu Hiểu đối với Chu Minh cũng không để ý, sau lưng còn cười nhạo hành vi hạ thấp của hắn.
Nhìn qua, thật sự sẽ có một loại cảm giác nữ thần rơi xuống thần đàn.
Nhưng nói thật, loại bài đăng này, một không có ảnh chụp thực chất có tác động, hai là không có chứng cứ gì, ngoại trừ bằng chứng có thể bịa đặt như lịch sử trò chuyện, căn bản không có uy tín.
Nhưng ngươi phải biết rằng, con người chính là một loại sinh vật có tâm tìm kiếm cái lạ, thích nhìn anh hùng rơi xuống ngựa, khi mọi người có một lý do có thể công kích những người xuất sắc, một tổ ong bọn họ chỉ biết lấy thân phận sứ giả chính nghĩa dâng lên, căn bản sẽ không để ý sự tình thật hay giả.
Sau tất cả, tin đồn không có chi phí, chỉ cần một cái miệng.
Biểu tình của Tiếu Trần càng thêm ngưng trọng, lại lật lật bài đăng, nội dung bài đăng phía sau thậm chí còn bắt đầu cầm bài viết của La Hiểu Hiểu viết văn chương khó coi, một đám người bắt đầu hạ thấp, trào phúng.
Thật khó để tưởng tượng làm thế nào một nhóm người có thể có ác ý lớn như vậy đối với một nữ sinh.
Tiếu Trần đang suy nghĩ, mà còn chưa đợi cậu lật trang, bài đăng này cư nhiên đã bị hệ thống xóa bỏ.
Tiếu Trần đầu tiên sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Minh một cái.
Biểu tình của Chu Minh thập phần nghiêm túc, thậm chí là khó coi, mà ngón tay của hắn không ngừng gõ bàn phím.
Tiếu Trần đoán được!
Bài đăng này là bị Chu Minh.
Chu Minh chỉ có chuyện của La Hiểu Hiểu căn bản không thể bình tĩnh.
Chu Minh không chú ý đến ánh mắt của Tiếu Trần, nhưng thần sắc của hắn có chút lo lắng, đợi đến khi hắn làm xong hết thảy, cọ một cái tắt máy tính lại, sau đó cái gì cũng không nói, giày cũng không mặc xong liền trực tiếp đi ra ngoài cửa, bước chân thập phần gấp gáp, thoạt nhìn còn có vài phần chật vật.
Tiếu Trần nhìn bóng lưng hắn như có chút suy nghĩ, lại ngẩn người.
Thu hồi ánh mắt, tiếp tục sửng sờ.
Tiếu Trần ngơ ngác ngồi trên ghế, ngây người nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì đó, cậu nhẹ nhàng từ trong ngăn kéo lấy bó hoa hồng xuất hiện không giải thích được ra, tiếp tục nhìn chằm chằm nó ngẩn người.
Hoa hồng đỏ...
Hoa hồng nhỏ...
Đột nhiên, cậu giật mình, ánh mắt vốn ngốc nghếch lập tức tỉnh táo lại, cậu đột nhiên đứng lên, ghế bởi vì động tác trên phạm vi lớn của cậu phát ra tiếng chói tai ọp ẹp.
Cậu nhìn xung quanh một chút, trong đầu giống như đột nhiên toát ra thứ gì đó, cậu đột nhiên bắt đầu chạy ra ngoài cửa, giống như linh hồn bị trói buộc cái gì triệu hoán.
Hắn chạy rất mạnh, nhịp tim đập vô cùng nhanh.
Có thể là cậu quá sốt ruột, dọc theo đường đi có không ít người nghiêng đầu nhìn về phía cậu, nhưng cậu giống như không nhìn thấy ánh mắt khác của những người này, không thèm để ý chút nào.
Giờ phút này cậu, trong đầu chỉ có một ý niệm!
Gió từ từ thổi lá cây, phát ra âm thanh sàn sạt.
Mặt trời rất độc, phơi nắng đến mức khiến người ta cũng không quá thoải mái, lá cây ngược ánh sáng, tản ra một vòng vầng sáng, đánh trên mặt đất.
Bước chân Tiếu Trần dừng lại, dừng tại chỗ, mà trong tay cậu còn nắm chặt hoa, trong miệng còn thở hổn hển, còn bởi vì vừa mới chạy quá vội, trên trán phủ đầy mồ hôi.
Tay cậu cầm hoa, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi mỏng rậm rạp, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện tay cậu có chút run rẩy.
Thư viện bên này như bình thường, người đến rất ít, đặc biệt là sau khi vụ án mạng của Vương Tĩnh Di phát sinh, cơ bản rất ít học sinh lại đến bên này.
Tiếu Trần từ xa nhìn cây tâm nguyện, biểu tình có chút mộc mạc, cậu từng bước từng bước tiến về phía trước, giống như mao đầu tiểu tử đến hẹn người yêu, mà trong tay cậu còn nắm chặt hoa đưa cho người yêu.
"Tô Diêm?" Biểu tình Tiếu Trần có chút động dung, cánh môi cậu giật giật, ngay sau đó lại mím môi, ánh mắt của cậu dừng lại trên cây trước mặt.
Gió thổi bay tóc mái trên mặt cậu, con ngươi giấu trong gọng hình lộ ra.
Mà đôi mắt này rất đẹp, trong mắt còn nổi lên nước mắt, giống như sao trời.
"Tô Diêm? Có phải là anh không?"
Là anh, anh đã trở lại sao?
—— Tôi đã chờ đợi rất lâu! Cuối cùng tôi đã chờ đợi được em!
Nếu en lại đi lần nữa, tôi thực sự không biết mình sẽ làm được bao nhiêu chuyện điên rồ nữa.
Bởi vì em, là thuốc tốt duy nhất để ngăn tôi phát bệnh.
Nếu em không ở bên cạnh tôi, tôi là một con chó điên, gặp người liền cắn.
"Kết quả khám nghiệm tử thi ra sao" Người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay đập vào bàn.
Nam cảnh sát vẫn luôn ở bên cạnh nghe vậy, lập tức đưa báo cáo vừa mới được người đưa tới đưa cho người phụ nữ
Người phụ nữ tên là Chu Anh Mai, làm cảnh sát cũng đã được hơn một thập kỷ, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải một trường hợp kỳ lạ như vậy kể từ khi cô hành nghề chưa từng gặp qua vụ án nào kì lạ như vậy.
Được biết, trước khi Vương Tĩnh Di chết đã có rất nhiều chỗ không giải thích được, tính cách cũng có chút đại biến, nếu không phải trên thế giới này căn bản không có cái gì thần quái, cô thật sự đều phải hoài nghi cốt lõi của người này có phải là đổi người rồi hay không.
Tính cách tạm thời không nói, nhưng chỉ số thông minh quả thật giảm đi quá nhiều, cô cũng không phải là nữ sinh chưa từng gặp qua vì tình thương mà bị đả kích nhiều lần, nhưng loại như cô lại thật sự chưa từng thấy qua.
Chu Anh Mai mở báo cáo khám nghiệm tử thi, biểu tình càng thêm nghiêm túc.
Lúc mới bắt đầu vớt thi thể lên, bọn họ cũng từng hoài nghi có phải tự sát hay không, bởi vì bọn họ điều động giám sát, bên hồ bơi chỉ có một giám sát, nhưng vị trí cũng không nhắm vào vị trí Vương Tĩnh Di chết, nhưng cơ bản có thể loại trừ, tối hôm đó có người khác đi tới phụ cận.
Nhưng sau khi đi sâu hơn, họ nhận ra rằng mọi thứ cũng không đơn giản như vậy.
Không có nước trong phổi của người chết, đặt lá phổi của người chết trong nước cũng không chìm, về cơ bản có thể loại trừ khả năng người chết là chết đuối.
Chu Anh Mai lật báo cáo khám nghiệm tử thi, mặt nhăn thành một đoàn.
Quả nhiên, nguyên nhân thực sự của cái chết của người chết là do nhồi máu cơ tim, đột ngột tử vong.
Theo bạn cùng phòng Vương Tĩnh Di ngủ cùng nhau hiểu, Vương Tĩnh Di từ sau khi Lý Đạt chết đã có chút thần thần lẩm bẩm, có một khoảng thời gian thậm chí giống như thay đổi, cả người đều nhanh chóng già đi, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, trong một đêm lại khôi phục bộ dáng thiếu nữ, cũng chính là từ ngày này trở đi, thành tích của Vương Tĩnh Di nhảy xuống vách đá.
Người phụ nữ kia đối với báo cáo khám nghiệm tử thi, híp mắt lại, sau đó nói với nam cảnh sát, "Đi điều tra, ngày Lý Đạt chết, Vương Tĩnh Di ở đâu."
Cái chết của Lý Đạt và Vương Tĩnh Di, cô có một loại trực giác không giải thích được, hai người tuyệt đối có liên quan.
Đây là cô làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng là trực giác của cô với tư cách là một người phụ nữ.
Đây chính là loại giác quan thứ sáu này, mới để cho cô đi tới mức hiện tại.
Dương Duẩn ôm mì gói, ngồi ở trước máy tính, trần truồng nửa người, tóc đều có chút dầu mỡ, trên mặt còn có mì ăn liền để lại nước dùng, dưới ánh mắt tất cả đều là màu đen, thoạt nhìn cũng không biết trạch ở trước máy tính bao nhiêu ngày, thoạt nhìn vừa nhờn, lại có chút làm cho người ta cảm thấy cẩu thả.
Sứ giả chính nghĩa: Tôi đi, La Hiểu Hiểu lại là một con điếm như vậy, không ngờ bình thường thoạt nhìn cao cao tại thượng, cư nhiên chuyện riêng tư chơi như vậy, cũng không biết ngủ một lần là cái tư vị gì.
Dương Duẩn gãi gãi đầu, dùng ngón tay móc răng trong khe răng, lại phi một tiếng, tiếp tục ở dưới bài đăng phát ra một ít lời tục tĩu.
"Cắt, ở trước mặt lão tử giả thanh cao, còn không phải là đồ chơi ngủ với người khác." Dương Duẩn hừ lạnh một tiếng, ngón tay mãnh liệt gõ bàn phím, giống như La Hiểu Hiểu giết cả nhà hắn, ở dưới bài đăng chửi bới.
Nhìn bình luận khen ngợi mình thậm chí xây dựng thành một tòa nhà cao tầng, hắn nhếch khóe miệng, moi moi cứt mũi, khinh miệt tiếp tục phát biểu dong dài.
Không đợi hắn phát ra văn bản, trang web cư nhiên trực tiếp tê liệt!
"Mẹ kiếp." Dương Duẩn không nhịn được, trực tiếp mắng ra tiếng, trong bụng trong nháy mắt nghẹn ra một bụng lửa.
Hắn rút khỏi trang web, mới phát hiện ra rằng bài viết vừa được gỡ bỏ!
"A, tiểu gia đây còn chưa mắng sảng khoái đâu." Dương Duẩn làm sao có thể cứ như vậy bỏ qua một lần cơ hội nhục mạ La Hiểu Hiểu lần trước hắn thổ lộ bị cự tuyệt oán hận vẫn tích tụ ở đây này.
Dương Duẩn quyết định mở lại một bài đăng, tiếp tục xây dựng một tòa nhà cao tầng, đem cảm xúc vừa mới trào dâng trả lời người bạn trên mạng của hắn tag lại đây, coi sự sỉ nhục La Hiểu Hiểu là một chuyện thú vị.
A, làm người giả thanh cao.
—— Ngươi có biết loại sinh vật như bình xịt internet này không rõ ràng chính là nội tâm âm u của mình, lại thích tự xưng là cao thượng, đứng ở điểm cao của đạo lý đi công kích người khác.
__________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Cảm ơn tất cả các bảo bối dễ thương, chương này kết thúc, tôi thực sự cần phải nghỉ ngơi!!
Các bạn ngàn vạn đừng bao giờ nên bỏ rơi tôi!! Đáng thương vô cùng.
___________________________________________
BtNguytThng: Xin hỏi, ở đây có ai đọc bộ "Bạc vụ" khum? Có thì cho em xin miếng review ạ! Ra vẻ đáng thương chắp tay xin.