-C...Chung phòng??-Linh nhìn Chi.
-Đúng rồi.Hồi nhỏ Chi cũng làm vậy mà.-Chi nhìn Quốc Bảo.-Nha..?
-S...sao cũng được..-Quốc Bảo nói.
-Yeah!-Chi cười.-Bây giờ Chi muốn đi tắm.
-Đào Anh dẫn Chi lên phòng đi.-Quốc Bảo nói.
-Cũng được.Vậy Chi sẽ được làm quen với Đào Anh.-Chi nhìn Đào Anh.
-...
...
-Cậu là Đào Anh phải không?-Chi đi kế hỏi.
-Ừm....
-À...thế sao.-Chi thay đổi sắc mặt.-Có vẻ cậu thân với Quốc Bảo.
-À...cái đó mình cũng không biết...
-Ô hô.Tiện đây tớ muốn nói với cậu.-Chi dừng lại.
-?
-Quốc Bảo...là của tớ...cô chỉ cần đụng là coi chừng đấy...
Đào Anh có cảm giác rất lạ như rằng đây không phải Chi nữa.
-Thế thôi!-Chi cười và sắc mặt trở lại cô gái dịu dàng.-Đây là phòng Quốc Bảo phải không?vali cứ để đó tôi sẽ vào tham quan rồi đi tắm.
-...-Đào Anh chỉ im lặng và làm theo.
...
-Linh à...-Đào Anh đi lại Linh.
-Hả?
-Tớ là người hầu ở đây mà đúng không?Vậy để tớ làm buổi tối nhé.
-Ừ.Tớ sẽ ra ngoài chút cậu ở đây nhé.
-Ừ.
Linh mặc áo khoác vào rồi ra ngoài.
-Mình sẽ làm buổi tối....
-Làm gì đấy?-Quốc Bảo hỏi.
-Ơ....à tôi đang làm buổi tối.
-Ăn gì?
-Thì....ăn cà-ri nhé...
-Cũng được.Tôi sẽ giúp cô.
-A...không cần tôi có thể làm.....đau..
-Cô bị sao đấy?
-Đầu tôi.....
"Áo khoác..."
-Cô nhớ được gì sao?
-Áo khoác?....-Đào Anh lẩm bẩm.
-Áo khoác?Cô lạnh sao?
-Không....-Đào Anh nhìn Quốc Bảo.-Hoàng...Quốc...Bảo....cậu...chủ...
Sau đó Đào Anh ngất.
-Này!
Quốc Bảo cõng Đào Anh lên phòng và gặp Chi.
-Đào Anh bị gì vậy anh?-Chi hỏi.
-Cô ấy ngất rồi.
-Tại sao?
-Anh không biết.Em mở cửa phòng cô ấy ra đi.
-Ừ...
Tích tắc tích tắc tích tắc...
-Ư....-Đào Anh ngồi dậy.-Mình đang ở đâu...à...trong phòng mình mà...ơ tay mình...
Đào Anh nhìn xuống và thấy Linh đang giữ chặt tay Đào Anh ngủ.
-Linh....-Đào Anh lấy áo khoác đắp lên người Linh và ra ngoài.-Mười giờ rồi....ở dưới tối thui...Nhưng mà..
Rột rột..
-Đ...đói quá...-Đào Anh nhích nhích đi xuống.-Đành...liều mạng một lần....
-Này....
-Á!!!Ma!!!!
Người đó bịt miệng Đào Anh lại.
-Shhh!Cô bị gì vậy?
-Q...Quốc Bảo?Anh làm gì ở đây?
-Ờ thì...tôi đói bụng...
-Đói bụng?
-Ừ.
-Vậy....để tôi làm gì đó ăn...
Đào Anh bật đèn lên và Quốc Bảo tắt.
-Sao vậy?-Đào Anh hỏi.
-Thôi....Chi đang ngủ.Cô ấy thấy đèn là xuống đấy.
-Ồ....
Đào Anh lục bếp và thấy hai gói mì.
-Ăn mì nha...?
-Ừ.
phút sau.
-Đây.-Đào Anh để lên bàn hai tô mì nóng hổi.
-Cảm ơn.
-Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.
-?
-Lúc nãy anh đã cõng tôi lên phòng nên...
-Không có gì.
-....
-...
-Tôi...có thể hỏi anh cái này được không?...
-Cứ việc.
-Lúc trước...tôi là người thế nào?
-....
-...
-Ồn ào,nói nhiều,dễ nóng.
-Thật sao?
-Ừ.
-Haiz....làm sao trở về tôi ngày xưa nhỉ.
-Cô muốn trở về à?
-Có lẽ là....không.
-Sao vậy?
-Vì....tôi không muốn quên những ngày tôi không nhớ gì cả....
-...
-T...tôi ăn xong rồi...-Đào Anh đứng dậy.
-Tôi cũng vậy.Cô dọn đi tôi lên lầu.
-Khoan.-Đào Anh nắm áo Quốc Bảo.-Tôi....tôi sợ ma lắm...
-...
-...
-Sao cũng được...lẹ lên.
-Ừ.-Đào Anh rửa xong và lên lâu cùng Quốc Bảo.-Anh ngủ ngon.
Đào Anh đóng cửa lại.
-Ngủ ngon....-Quốc Bảo vào phòng.
-Anh Bảo...-Chi ngồi dậy.
-Chưa ngủ sao?
-Không có....Tại ngồi dậy thấy anh không có dưới kế bên nên em không ngủ được...
-Vậy đi ngủ đi...anh ở đây thôi.
-Vâng!
-....Linh à....dậy đi.-Đào Anh đánh thức Linh và làm buổi sáng.
-Chào buổi sáng.-Chi và Quốc Bảo đi xuống cùng nhau.
-Chào buổi sáng.-Đào Anh cười ngước lên.
-Sáng ăn gì thế?-Chi hỏi.
-À....tôi có mua cơm nấm về.-Đào Anh để lên bàn.-Đây.Nếu không thích thì cho tôi xin lỗi.
-À....không sao đâu cái này tôi ăn hoài.-Chi nói.
-Vậy thì hên quá...à...tôi có việc phải đi sớm cho tôi xin phép.-Đào Anh chào rồi ra ngoài.
-Anh Bảo~Em chán quá...
-Muốn làm gì?
-Đi chơi đi.
-Thôi sức em còn yếu cơ mà.
-Đi mà....
-Được rồi...
-Yeah!
-Hộc..hộc...-Đào Anh thở dốc.
Ding dong.
Két.
-Gia Huy!-Đào Anh nhìn.
-Đào Anh?Cô đến đây làm gì?-Gia Huy nhìn.
-À tôi....muốn cảm ơn anh vì tất cả!
-Cảm ơn?
-Cảm ơn anh vì đã che chở tôi,cảm ơn anh vì đã cho tôi ở nhờ.Và xin lỗi anh vì tôi đã bỏ đi mà không nói anh một lời....
-Phụt!Ha ha ha ha!
-??
-Cô...dễ thương thật đấy!-Gia Huy xoa đầu Đào Anh.-Thôi cô về nhà đi.Giờ này trời lạnh lắm.Hôm nay là trường cho nghỉ để chuẩn bị Giáng Sinh đấy.
-Thế...chào anh tôi về....
-Ừa!
Đào Anh vào nhà và thấy Quốc Bảo với Chi không có ở đó.
-Hai người họ đi đâu rồi nhỉ?Gì đây?-Co một mảnh giấy ở trên bàn.-Chúng tôi đi chơi đến tối rồi.Cô khỏi cần làm buổi tối đâu.Haiz...mấy cô người làm cũng về quê hết rồi...
-Nó đang giả bộ mà phải không?-Thu hỏi Thảo.
-Sao biết được.
-Nhức đầu quá đi mất...
-Nghe nói mai có học sinh mới đấy.
-Ai?
-Hình như là...-Thảo nhìn Thu.-C...C...Chi...đúng rồi Chi!
-Chi?Tên dễ thương nhỉ?Chắc không làm được gì đâu.
-Có đấy.
-?
giờ tối.
Đào Anh đang làm bài.
Ding dong.
-A!Chắc họ về rồi.-Đào Anh chạy ra mở cửa.-Mừng về nhà!
-....-Quốc Bảo chỉ nhìn Đào Anh một chút rồi vào nhà.
-Có người bị lơ cơ đấy.-Chi liếc Đào Anh và đi vào.
Đào Anh lên lầu.
-Điện thoại...nếu nhìn mấy tin nhắn cũ chắc mình có thể nhớ nhỉ...-Đào Anh lục điện thoại.
phút sau...
-Chả có gì!Không có gì luôn?!Có nhìn cũng không nhớ nổi...nhưng mà....Death là ai cơ chứ?Nhà hoang số nữa....Để đến đó thử.
Đào Anh ra ngoài khoá cửa cẩn thận và cầm điện thoại theo.
-Nhà hoang số ....số ....kia..kia rồi...-Đào Anh đi vào trong và ngó quanh.
-Ô hô.....-Có một giọng vang lên.
-Ai?!-Đào Anh quay lại.
-Cô không nhớ tôi à?Death..
-Death?Anh là người đã nhắn tôi.
-Lâu không gặp cô quên tôi à?Cái doạ lần trước tôi nói cô...là giả dối.
-Doạ?doạ gì?
-Cô không nhớ à?Thế tôi nói cô cái này.-Người đó bước lại gần Đào Anh.-Làm thế nào đây?Người con gái ba mất,mẹ mất,em trai cũng mất.Lại đi lang thang vào buổi tối thế này?
-Anh tránh xa tôi ra!
-Gan nhỉ?Trần Đào Anh à...tên đẹp đấy nhưng...cũng là...giả dối.
-Giả dối?Ý anh là sao?
-Cô sẽ biết thôi.Chào.-Người đó đội một cái mũ che đi một nửa khuôn mặt nhưng vẫn có cảm giác rằng hắn ta đang cười gian.
-....Giả dối?Ý anh l...-Người đó đã biến mất từ lúc nào rồi.
Đào Anh về nhà lên phòng nằm trên giường nằm suy nghĩ....
Tại trường...
MERRY CHRISTMAS!!!!
Hôm nay trường Ngôi Sao Vàng sẽ tổ chức Giáng Sinh.Mời các em học sinh hãy tập hợp dưới sân đầy đủ.
Đào Anh vừa bước đến cổng trường thì cái loa đã làm chói tai.
-Giáng Sinh?Đúng rồi...hôm nay cơ mà....-Đào Anh bước vào lớp.
-Đào Anh?-Linh bước lại.-Sao không xuống sân?
-À...Linh xuống cùng Đào Anh nhé!
-Ừ!Đợi Linh một chút.-Linh cất cặp.
Linh và Đào Anh cười giỡn với nhau lúc xuống cầu thang.Và gặp Gia Huy.
-A....-Đào Anh nhìn Gia Huy.
Pặp.
-Ơ...-Gia Huy nắm tay Đào Anh đi.
-Đào Anh!-Linh hét.
-Linh....-Đào Anh nhìn Linh sau đó giật tay lại khi hai người lên đến lớp của Gia Huy.-Anh làm gì vậy?
Soạt.
Gia Huy ôm Đào Anh.
-Anh...
-Một chút thôi...chút thôi...
-...
Gia Huy ngã xuống.
-Này Gia Huy!Anh bị gì vậy?
-...-Gia Huy không nói một lời mà để đầu lên đùi Đào Anh.
-Anh...
-Tôi thật sự rất muốn ở một mình....
-Vậy...tôi sẽ đi.-Đào Anh cố gắng để đầu Gia Huy ra chỗ khác nhưng...